Không thể rời khỏi trường học? Còn muốn tìm tôi nói chuyện tiếp, xem ra họ đã cho rằng tôi có liên quan đến vụ án này, lòng tôi vô cùng hỗn loạn nhưng cũng không thể phản bác.
Triệu Húc và Lưu Đồng một trước một sau ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó Tôn Tử vội vàng bước vào phòng hỏi tôi thế nào rồi.
Tôi thấy Tôn Tử vô cùng sốt ruột thì không dám nói sự thật cho cậu ấy biết, chỉ bảo rằng cảnh sát nhờ tôi hỗ trợ điều tra mà thôi, Tôn Tử nghe xong mới thở phào một hơi, hỏi tôi có đói không, cậu ấy sẽ dẫn tôi đi ăn thịt bò.
Bây giờ tự dưng tôi bị vướng vào một vụ án mạng, làm gì còn tâm trạng mà ăn hả?
"Tôn Tử, cậu nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Ngô Dũng chưa?" Tôi cúi đầu xuống, nghĩ đến những lời lúc nãy Lưu Đồng nói.
Tôn Tử do dự một lúc, gật đầu và nói nhìn thấy rồi, lúc đó lớp chúng tôi đang vẽ vật thực ở sân thể dục nên rất nhiều người đều thấy rồi.
"Não sau của Ngô Dũng chạm đất." Tôn Tử nói đến đây thì chép miệng.
Não sau chạm đất? Nếu t.ự t.ử thì phải là mặt chạm đất mới đúng, xem ra đây đúng là vụ án g.i.ế.t người rồi.
"Minh Dương, tôi nghĩ có lẽ đây là vụ án g.i.ế.t người, lẽ nào cậu không nghe nói gì à?" Tôn Tử nhíu mày nhìn tôi một cách nghiêm túc, lộ ra vẻ không tin cho lắm.
Khuôn mặt này, biểu cảm này giống y hệt như biểu cảm lúc nãy của Triệu Húc và Lưu Đồng, Tôn Tử có ý gì nhỉ, lẽ nào cậu ấy cũng nghi ngờ tôi sao?
Tôi rảo bước nhanh hơn, không muốn đáp lại Tôn Tử.
Không ngờ ngay cả cậu ấy cũng nghi ngờ tôi, cũng khó trách hai cảnh sát kia hùng hổ chất vấn tôi.
"Minh Dương, Minh Dương, cậu đừng giận, tôi không hề nghi ngờ cậu đâu, tôi đang nghĩ là có lẽ cậu đã bỏ qua chuyện quan trọng gì đó." Tôn Tử đuổi theo tôi, nhìn dáng vẻ cũng thấy chân thành, có lẽ cậu ấy cũng muốn chuyện này nhanh chóng được điều tra rõ ràng.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ được gì nữa, chẳng lẽ sau khi đầu bị thương thì không sử dụng được nữa à?
"Đáng ghét, đáng ghét!" Tôi đánh mạnh vào đầu mình, trong lòng tức anh ách. Vô duyên vô cớ bị người ta bắt vào cục cảnh sát làm biên bản, bị cho là kẻ g.i.ế.t người thì cũng đen như nhọ nồi.
"Minh Dương, cậu đừng làm thế, chúng ta mau về ký túc xá đi, sức khoẻ của cậu vẫn chưa hồi phục, phải nghỉ ngơi nhiều mới tốt." Tôn Tử nhỏ giọng an ủi tôi.
Tôi thở dài một hơi, nghĩ rằng mình vẫn chưa nghỉ ngơi tốt thì chưa chắc đã nhớ ra được cái gì.
Tôi và Tôn Tử quay lại trường học nhưng dọc đường chúng tôi gặp vài người bạn trên lớp, tôi vẫy tay chào hỏi họ nhưng họ giả vờ như không nhìn thấy.
Thậm chí còn có người quay đầu đi thẳng, tôi nhớ là nhân duyên của mình có tệ đến mức đó đâu nhỉ? Những người này não ngắn hay bị làm sao vậy.
"Minh Dương, hay là chúng ta về đi." Tôi đang nghĩ ngợi thì Tôn Tử cắt ngang, kéo tôi về ký túc xá nam.
Trước đầu cầu thang, mọi người thấy tôi thì chỉ trỏ, thì thầm ghé tai như đang bàn luận về tôi, trong đầu tôi thầm nghĩ có lẽ họ cảm thấy cái c.h.ế.t của Ngô Dũng liên quan đến tôi rồi.
Tôi cắn chặt răng, nhịn cơn giận xuống rồi về ký túc xá, vừa bước vào thì thấy hai bạn học trong ký túc xá đang sắp xếp hành lý, một người là Trần Nam - uỷ viên học tập lớp chúng tôi, một người là Dương Vĩ Phong - bí thư chi bộ đoàn.
Vừa thấy tôi vào, họ lập tức ho khan một tiếng, sau đó nhấc hành lý lên ý muốn đi.
"Các cậu muốn đi đâu?" Tôn Tử nhìn thấy họ nhấc hành lý nên nghi ngờ hỏi.
Trần Nam vừa nghe thấy Tôn Tử hỏi như vậy thì sắc mặt trầm xuống, chìa tay ra chỉ vào Tôn Tử, không khách sáo mà trách móc: "Chí Mậu, cậu còn dám hỏi à? Ai bảo cậu dẫn sói vào nhà hả? Minh Dương ở phòng này đã g.i.ế.t Ngô Dũng rồi, sao chúng tôi có thể tiếp tục ở đây nữa?"
"Nói không chừng người tiếp theo là chúng ta đó!" Dương Vĩ Phong đứng bên cạnh cũng bắt đầu thêm mắm dặm muối.
"Cậu nói cái quái gì thế? Ai là hung thủ g.i.ế.t người?" Tôi túm lấy áo Dương Vĩ Phong, hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta thấy tôi giận như thế thì khí thế yếu đi ngay.
Cậu ta hoảng sợ nhìn tôi, khóe miệng run rẩy, sau đó nhanh chóng đẩy tay tôi ra rồi trốn phía sau Trần Nam.
Mặc dù đầu của Trần Nam thấp hơn tôi một chút nhưng cậu ta là con nhà giàu, nổi tiếng kiêu căng, thấy tôi ra tay với Dương Vĩ Phong thì ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn tôi.
"Sao? Dám làm mà không dám chịu à? Cậu g.i.ế.t Ngô Dũng, cậu chính là kẻ g.i.ế.t người, chúng tôi không thể ở chung với kẻ g.i.ế.t người." Trần Nam không khách sáo mà liếc tôi một cái, nói lớn tiếng.