Tôi giơ tay lên định dạy cho tên này một bài học, nhưng Tôn Tử đã ngăn tôi lại.
"Hừ, Tôn Chí Mậu, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu, tránh xa phần tử nguy hiểm này ra." Trần Nam nói xong thì kéo vali ra khỏi ký túc xá với Dương Vĩ Phong.
Tôn Tử thở dài một hơi, bảo tôi đừng để bụng rồi đi trải giường chiếu cho tôi.
Còn tôi đứng trước giường của Ngô Dũng, trong đầu chợt hiện ra hình ảnh hôm nay Ngô Dũng vào ký túc xá, lúc cậu ta bước vào thì cảm xúc có vẻ không ổn định, tôi chào hỏi mà cậu ta cũng không để ý, chỉ cúi thấp đầu xuống.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tôi hơi hối hận, nếu khi đó tôi mở miệng hỏi han, có lẽ Ngô Dũng sẽ nói cho tôi biết gì đó, hoặc có lẽ tôi không đi ngủ, án mạng cũng sẽ không xảy ra.
Tôn Tử trải xong giường thì chìa tay ra huơ huơ trước mắt tôi: "Minh Dương, sao thế? Cậu đừng quan tâm đến những lời họ nói."
"Thật ra cũng không thể trách họ, lúc đó ký túc xá chỉ có tôi và Ngô Dũng, bây giờ Ngô Dũng c.h.ế.t rồi mà lại là bị g.i.ế.t, nên đương nhiên tôi là người bị tình nghi lớn nhất." Tôi nói một cách bình thản rồi ngồi xuống chỗ giường mà Tôn Tử đã trải xong cho mình.
Lúc này tôi mới cảm thấy chuyện này thật sự không hề đơn giản như tôi tưởng tượng, hơn nữa, không phải cứ nói mình vô tội thì người khác sẽ tin.
Bởi vì đổi lại là bản thân tôi, nhìn từ góc độ của người ngoài, người bị hiềm nghi lớn nhất cũng chỉ có thể là tôi - người ở cạnh Ngô Dũng lúc đó.
Bây giờ, trong mắt những người bạn học đó, tôi là kẻ g.i.ế.t người cũng không có gì kỳ lạ.
Tôn Tử lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra rồi dựa vào cạnh cửa sổ, xoạch xoạch châm thuốc, tôi ngơ ngẩn nhìn ra phía cửa sổ, bỗng nhiên trên cửa sổ thuỷ tinh xuất hiện khuôn mặt của Ngô Dũng, đầu cậu ta hướng xuống dưới, nhếch miệng cười với tôi một cách quỷ dị.
"A a a a!" Tôi kêu to rồi lăn từ trên giường xuống, Tôn Tử bị dọa đến mức vứt thuốc trong tay đi rồi chạy qua đỡ tôi.
"Minh Dương, sao thế? Cậu sao vậy?"
Nhịp tim của tôi đập nhanh hơn, chỉ về phía cửa sổ rồi nói to: "Ngô Dũng, Ngô Dũng đang ở ngoài cửa sổ!"
Thấy tôi kêu to như vậy, sắc mặt của Tôn Tử cũng trở nên trắng bệch, môi run rẩy nói với tôi rằng Ngô Dũng đã c.h.ế.t để tôi bình tĩnh hơn.
Đúng, Ngô Dũng đã c.h.ế.t rồi, nhưng lúc nãy rõ ràng tôi đã thấy cậu ta.
Tôi cẩn thận đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn kỹ lại thì trên mặt thuỷ tinh chẳng có gì hết, phù, tôi thở phào một hơi, chắc chắn là do tinh thần mình hoảng hốt rồi nhìn nhầm.
"Minh Dương, cậu nên ngủ một giấc đi, cậu xem, sắc mặt của cậu đã nhợt nhạt lắm rồi, hay là ngày mai tôi đưa cậu về bệnh viện nhé?" Tôn Tử thấy sắc mặt tôi không tốt nên lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của tôi.
Nhưng tôi vừa nghĩ đến việc sau khi quay về bệnh viện sẽ phải đối mặt với bốn bức tường, thì trong lòng còn phiền muộn hơn, thà rằng ở lại đây, ít ra còn có Tôn Tử bầu bạn với mình.
Hơn nữa, bây giờ tôi cũng khoẻ hơn rồi, mặc dù vẫn còn đau đầu nhưng sức khoẻ không còn gì đáng lo nữa.
"Không cần đâu, tôi cũng đỡ hơn rồi, không cần đến bệnh viện nữa, hôm nay tôi mệt rồi, đi ngủ trước nhé." Để ngăn Tôn Tử tiếp tục khuyên nhủ tôi về bệnh viện, tôi nói xong thì nhanh chóng trèo lên giường, dù sao cũng chẳng cần thay áo bệnh viện làm gì. Tôi giả vờ nhắm mắt lại ngủ, Tôn Tử nhè nhẹ thở dài một hơi, cậu ấy không có cách nào đành cầm chậu đi rửa mặt.
Bây giờ trong ký túc xá chỉ còn lại mình tôi, mở mắt ra lại thấy đối diện là giường ngủ của Ngô Dũng, thấy chỗ đó trống rỗng thì trong lòng có một cảm giác kỳ lạ.
Cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn tôi, trong lòng thấy rờn rợn.
"Vù vù vù!" Gió ngoài cửa thốc vào trong ký túc xá, bây giờ mặc dù mới là tháng 10, nhưng tôi đã cảm thấy gió lạnh đến mức đáng sợ.
Nhà có người c.h.ế.t gọi là nhà có ma, ký túc xá có người c.h.ế.t thì gọi là gì?
Tôi nhìn cửa sổ rồi do dự một lúc, sau đó vẫn đứng dậy chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
Nhưng vừa mới bước đến chỗ cửa sổ thì gió lại ngừng, từ trên mặt cửa sổ thuỷ tinh tôi thấy một đôi tay đang khoác trên vai tôi.
"A!" Tôi bị doạ một phen, không nói câu nào đã đẩy cái tay kia ra.
"Ái, Minh Dương?" Tay của Phỉ Phỉ bị tôi đẩy mạnh ra, hình như bị trẹo rồi.
Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, cẩn thận kéo tay của Phỉ Phỉ lại, căng thẳng hỏi: "Sao rồi? Có phải bị trẹo rồi không? Anh, anh, anh đưa em đến phòng y tế."
Tôi căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn, Phỉ Phỉ nhíu mày rồi nói không sao hết.
"Em đã nghe nói về chuyện Ngô Dũng rồi, Minh Dương, anh vẫn ổn chứ?" Ánh mắt lo lắng của Phỉ Phỉ khiến tôi cảm thấy được an ủi đôi chút, ít nhất còn có người quan tâm tôi.
Tôi ôm Phỉ Phỉ vào lòng, ngửi thấy mùi hương hoa hồng nhàn nhạt trên người cô, cảm thấy mình vẫn chưa mất hết tất cả.
"Phỉ Phỉ, em đừng lo, chuyện này không liên quan đến anh, anh tin cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng." Tôi nói ngoài miệng rất chắc chắn, nhưng trong lòng không còn sức lực gì.
Tôi không yên tâm về hai cảnh sát kia, dựa vào những nội dung mà họ hỏi hôm nay, tôi cảm thấy họ đã có quyết định rồi.
Họ đã chắc chắn tôi là hung thủ g.i.ế.t người, tôi nghĩ sau này mình sẽ phiền phức lắm đây.
Nếu cứ mãi không tìm được chứng cứ mới nhất thì có thể tôi sẽ bị họ quấn lấy.
"Minh Dương, em tin anh không phải người như vậy, em chỉ lo cho anh thôi." Phỉ Phỉ dựa vào trong lòng tôi, ánh mắt ôn nhu nhìn tôi.
"Khụ khụ khụ." Tôn Tử đứng trước cửa ho khan vài tiếng.
Trước đây tên nhóc này thích xông ra phá đám khi tôi và Phỉ Phỉ đang tình sâu ý đậm, tôi cũng quen rồi nên vẫn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Phỉ Phỉ như trước.
"Đây là ký túc xá đó, các cậu tình sâu ý đậm như thế, có định để cho tôi sống không hả?" Tôn Tử trêu chọc.
"Vậy cậu mau đi tìm bạn gái đi, đừng độc thân mãi nữa, nhưng mà ấy, cậu không tìm được người bạn gái nào như bạn gái tôi đâu." Tôi nói xong thì nhanh nhẹn hôn lên má Phỉ Phỉ.
Nụ cười trên mặt Tôn Tử trở nên hơi gượng gạo, đặt chậu rửa mặt trong tay xuống rồi nói mình buồn ngủ rồi.