Cứ cảm thấy bản thân hình như đã nhìn thấy Ngô Dũng, hơn nữa anh ta còn đứng trước giường tôi rất lâu, nhưng thực sự là tôi không thấy anh ta nhảy lầu.
“Được rồi được rồi, Lưu Đồng, não anh ta từng trải qua chấn động, cũng rất có khả năng cái gì cũng không nhớ được.” Triệu Húc nói với Lưu Đồng.
Nghe vậy tôi cũng thở phào được một hơi, nhưng câu hỏi tiếp theo của Triệu Húc khiến tôi cảm giác có gì không đúng lắm.
Anh ta hỏi tôi với Ngô Dũng quan hệ như thế nào, có xảy ra mâu thuẫn với anh ta không?
“Cảnh sát Triệu anh hỏi vậy là có ý gì? Không phải anh đang nghi ngờ tôi đấy chứ?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Rõ ràng Triệu Húc vừa rồi có ý nói tôi là kẻ sát nhân, rốt cuộc bọn họ có điều tra kỹ chưa vậy, tôi và Ngô Dũng vốn không có liên hệ gì với nhau, mặc dù chúng tôi là bạn cùng lớp nhưng hầu như chưa nói chuyện với nhau bao giờ, tôi không có động cơ g.i.ế.t người.
“Minh Dương, anh đừng kích động, chúng tôi chỉ là hỏi theo trình tự điều tra thôi, anh chỉ cần trả lời thành thật các câu hỏi là được.” Trên mặt Triệu Húc mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng câu hỏi của anh ta khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Họ là cảnh sát tôi không thể không phối hợp, họ hỏi câu nào chỉ có thể trả lời câu đó.
Khi tôi kể tới đoạn Ngô Dũng bước vào phòng ký túc thấy tôi chào hỏi nhưng anh ta không đáp lại Triệu Húc liền nhắc lại câu hỏi vừa nãy.
“Chúng tôi có điều tra qua, Ngô Dũng là một người có tính cách mềm mỏng không gây rắc rối, anh chào hỏi anh ta mà anh ta không đáp lại sao? Có phải là vì quan hệ giữa hai người không tốt? Có phải vì chuyện này mà anh đã xảy ra tranh cãi với nạn nhân?” Ngữ điệu trong lời nói của Triệu Húc rất nhanh, mắt mở to.
Còn nói cái gì mà trình tự điều tra thông thường nhưng ngữ khí là bức ép, rõ ràng là muốn nói tôi là kẻ tình nghi g.i.ế.t người.
Tôi không chút do dự lắc đầu: “Tôi và Ngô Dũng vốn dĩ không có giao thiệp gì, anh ta không đáp lại tôi cũng chỉ đành xoay người đi ngủ.”
Lời vừa dứt Lưu Đồng và Triệu Húc ngồi trước mặt tôi bắt đầu lẩm nhẩm không biết đang nói những gì.
Bọn họ vừa nói vừa liếc nhìn tôi thần thần bí bí.
Khoảng năm phút sau Triệu Húc đứng dậy đưa cho tôi một trang giấy. Tôi cúi đầu nhìn, đây là ghi chép khi tôi tới đồn cảnh sát một năm trước. Không sai, một năm trước sau khi ba tôi t.ự s.á.t tôi đã phải tới đồn cảnh sát.
Nhưng lúc đó tâm trạng của tôi vô cùng tồi tệ cho nên một mình đi đến quán bar uống rượu say khướt rồi phát sinh tranh chấp đánh nhau với vài tên côn đồ.
Tôi không hiểu việc này thì có liên quan gì đến việc Ngô Dũng t.ự s.á.t? Tại sao lại đưa tôi xem bản ghi chép này?
“Mỗi lần xảy ra tranh chấp với người khác anh sẽ đánh nhau đúng không? Xem ra tâm lý của anh rất nóng nảy hấp tấp, hơn nữa còn ra tay không hề nhẹ.” Lưu Đồng lấy ra tập báo cáo khám nghiệm vết thương của lần đó.
Hả, bọn họ bị tôi đánh g.ã.y xương, nhưng tôi cũng phải nằm viện hơn một tháng mà.
“Không phải, lần đó là vô ý, lần đó là vì…” Nói tới đây tôi dừng lại, tôi không thích trước mặt người ngoài nhắc đến ba mình, càng không muốn nhắc đến chuyện ba mình t.ự s.á.t.
Thấy tôi do dự, Triệu Húc cầm ly trà lên uống một ngụm, yên lặng nhìn tôi: “Minh Dương, tôi có điều tra qua, tính cách của anh nhìn qua thì rất vui vẻ lạc quan, nhưng lại sinh trưởng trong gia đình không trọn vẹn, mẹ anh mất từ rất sớm, quan hệ của anh và bố anh rất không tốt, hơn nữa một năm trước ông ấy còn t.ự s.á.t đúng không?
Nghe tới đây tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m cắn chặt răng, trong tâm đã bùng lên lửa giận
“Điều đó thì sao? Nó liên quan gì đến vụ án này?” Tôi phẫn nộ hỏi Triệu Húc.
Môi Triệu Húc hơi nhếch lên: “Điều này cho thấy rõ gia cảnh gia đình đã khiến tính khí anh trở nên nóng nảy dễ bộc phát, anh bởi vì Ngô Dũng không trả lời nên đã xảy ra cãi vã từ xấu hổ trở thành phẫn nộ đẩy anh ta xuống lầu.”
“Tôi không làm điều đó, các người đang đổ oan cho tôi. Tôi tuyệt đối không ra tay với Ngô Dũng.” Tôi kích động đập bàn đứng dậy.
Triệu Húc ra hiệu với Lưu Đồng, Lưu Đồng lập tức vỗ về tôi, nói bây giờ chỉ cần tôi nói thật tất cả mọi chuyện vẫn còn kịp, nếu không chờ có kết quả giám định vết thương tôi có nhận tội cũng không kịp nữa.
Kết quả giám định? Tôi trừng mắt nhìn Triệu Húc, lẽ nào Ngô Dũng không phải t.ự s.á.t? Không thể nào, tôi hoàn toàn không nghe được bất kỳ tiếng xung đột nào.
Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, trong đầu chỉ một màn trắng xóa.
Triệu Húc nhìn đồng hồ trên tay, khẽ ho hắng nói với tôi: “Minh Dương, chúng tôi bằng lòng cho anh thời gian cân nhắc, hôm nay anh có thể về nghỉ ngơi, nhưng không được rời khỏi trường học, chúng tôi sẽ tìm anh bất cứ lúc nào để điều tra.”