Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 163




Trong mơ dường như tôi cảm nhận được có người đang đi về phía giường mình, hơn nữa còn dừng lại một lúc rất lâu mà do tôi đã quá mệt không để ý.
Khi tôi tỉnh lại đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của Tôn Tử, cậu ấy đang vỗ nhẹ vào vai gọi tôi.
Tôi dụi dụi mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời đã xuống núi rồi. Tôi ngáp một cái nghĩ rằng bản thân ngủ say quá.
“Minh Dương mau dậy theo tôi ra ngoài.” Vẻ mặt Tôn Tử rất u ám.
“Đi đâu vậy? Đi ăn cơm à, hay là đi ăn cá luộc, tôi đói quá rồi.” Tôi cười hi hi nói, kết quả vừa đứng dậy đã thấy hai cảnh sát một nam một nữ đứng trước cửa phòng hình như đang đợi tôi.
Tôi bối rối nhìn Tôn Tử, cậu ta chau mày nói với tôi: “Minh Dương, Ngô Dũng c.h.ế.t rồi.”
“Hả?” Tôi vừa mới tỉnh dậy Tôn Tử đã nói ra tin tức động trời này: “Cái tên tiểu tử Tôn Tử nhà cậu đừng đùa tôi như vậy, lúc trưa tôi vẫn còn thấy Ngô Dũng, anh ta vẫn rất khỏe mà.”
“Phiền anh đi theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra.” Nữ cảnh sát đứng bên ngoài ngắt cuộc trò chuyện của chúng tôi, lúc này tim tôi mới hẫng một nhịp. Ngô Dũng chắc là c.h.ế.t thật rồi, Tôn Tử sẽ không tìm hai người xa lạ tới để dọa tôi.
Tôi gật đầu đứng dậy, Tôn Tử đi cạnh tôi, hai cảnh sát đi đằng trước, khoảng cách giữa chúng tôi không quá hai mét.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngô Dũng sao đang khỏe mạnh lại c.h.ế.t?” Tôi cúi đầu thấp giọng hỏi Tôn Tử.
Tôn Tử lắc đầu: “Tôi chỉ biết Ngô Dũng rơi xuống lầu c.h.ế.t, tôi với hai cảnh sát này lúc nãy ở lên lầu, đang muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, lúc đó không phải cậu ở trong phòng ký túc sao?” .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
Tôn Tử hỏi ngược lại tôi, trong đầu tôi chỉ là một mảng trắng xóa, tôi thực sự có gặp anh ta nhưng anh ta đâu thèm để ý tôi, tôi rất nhanh đã ngủ mất, sau đó xảy ra chuyện gì đều không biết.
“Cậu ngủ suốt cả buổi chiều sao?” Tôn Tử nhìn tôi hỏi.
“Ừ có lẽ là vậy, tôi lúc đó ngủ mơ mơ hồ hồ, cảm giác như bản thân có từng thức dậy mà dường như cũng không phải, bản thân mình cũng không chắc lắm.”
Tôn Tử lắc đầu, đưa tôi một lọ thuốc: “Cậu đó, ngủ nhiều tới hồ đồ. Đây là thuốc của cậu tôi tới bệnh viện lấy về, hôm nay cả ngày vẫn chưa uống đúng không? Mau uống đi.”
Tôn Tử nói xong thì dừng ở cửa hàng tiện lợi một lát mua cho tôi một chai nước để uống thuốc.
Cậu ấy lấy cho tôi 3 viên thuốc màu đỏ, tôi vừa ngửi thì cau mày: "Đây là thuốc gì vậy? Tại sao mùi vị lại vừa tanh vừa ngọt?”
“Ây da, bác sĩ kê đơn, cậu cứ uống đi.” Tôn Tử thúc giục tôi.
Tôi lập tức uống, loại thuốc này tan trong miệng tôi, chất lỏng ấm áp tan trong cổ họng tôi mang tới cảm giác thỏa mãn không nói thành lời. Tôn Tử thấp giọng thì thầm với tôi: “Minh Dương, loại thuốc này cậu phải uống đúng giờ một ngày ba lần, phải luôn đem theo người biết chưa?”
Cái tên tiểu tử này từ lúc nào ăn nói trở nên thận trọng như vậy chứ, tôi tùy tiện gật đầu coi như đồng ý.
Hai cảnh sát đã đứng gần xe cảnh sát đợi chúng tôi. Tôn Tử nhanh chân bước lên xe, thấp giọng nói: “Anh Triệu, tôi đi cùng mọi người được chứ?”
“Chuyện này vốn dĩ không được, nhưng nếu là cậu thì cứ lên xe đi.” Cảnh sát nam nhìn Tôn Tử cười rất ôn hòa.
Xem ra đây là người quen của Tôn Tử, ba cậu ta là cảnh sát nên Tôn Tử chắc không xa lạ gì, có lẽ tôi chỉ cần lấy xong lời khai là được thả.
Tôi ngồi trong xe cảnh sát tự nghĩ mình xui xẻo quá, nếu hôm nay ngoan ngoãn nằm lại bệnh viện có lẽ sẽ không phải gặp những chuyện thế này.
Chừng mười mấy phút sau xe dừng trước đồn, Tôn Tử không thể cùng với tôi vào trong lấy lời khai chỉ có thể đứng ngoài đợi. Tôi và hai cảnh sát một nam một nữ này đi vào trong.
Nữ cảnh sát tên Lưu Đồng, nam cảnh sát tên Triệu Húc, ngồi trước mặt tôi quan sát đánh giá kỹ tôi một lượt sau đó nhờ Lưu Đồng rót cho tôi một cốc nước để tôi bình tĩnh lại.
Trời, ai có thể bình tĩnh được trong trường hợp này chứ? Nhìn dòng chữ màu đỏ treo trên tường “Nhận tội sẽ được khoan dung, gian dối sẽ bị trừng trị nghiêm khắc”, tôi cảm giác như mình thực sự đã làm việc xấu nào đó, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo sợ.
Tôi ho nhẹ gật gật đầu, Triệu Húc cầm bút lên bắt đầu hỏi tôi: “Dựa theo camera trong ký túc xá nam, lúc đó trong ký túc xá chỉ có hai người anh và Ngô Dũng?”
Tôi gật đầu: “Đúng rồi, lúc đó đang là giờ học, ký túc chỉ có hai người chúng tôi.”
Triệu Húc nhìn quần áo trên người tôi lại hỏi: “Anh là đang mặc quần áo bệnh nhân? Cơ thể có vấn đề gì à?”
“À lúc trước đầu tôi bị thương, giờ đỡ nhiều rồi.” Tôi nghĩ chuyện này chắc không liên quan đến vụ án chứ?
Triệu Húc cúi đầu không biết đang viết gì, Lưu Đồng nhân cơ hội chen vào: “Ngô Dũng từ cửa sổ cạnh giường anh nhảy xuống lẽ nào anh không biết gì?”
Mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cảm giác như nhận định rằng tôi đang giấu giếm điều gì đó. Tôi lập tức lắc đầu, nhưng nghĩ kỹ lại lúc bản thân đang ngủ mơ mơ hồ hồ quả thực có nhìn thấy bóng dáng một người.
Nhưng tôi cũng không có cách nào khẳng định được là mình mơ hay thực sự đã nhìn thấy Ngô Dũng.
“Tôi?” Tôi lắc đầu sau đó lại gật đầu.
“Lẽ nào anh có nhìn thấy người bị hại không cũng không thể khẳng định?” Lưu Đồng dán mắt vào tôi tràn ngập sự nghi ngờ.
“Lúc đó tôi đã ngủ, tôi không dám khẳng định cũng không biết nữa.” Tôi lắc lắc đầu, thực sự không dám chắc chắn, đầu bắt đầu lại kêu ong ong.