Bà ấy nháy mắt với tỳ nữ bên cạnh một cái, tỳ nữ đó liền vung tay tát mạnh người phụ nữ kia một cái. Tôi quỳ xuống muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện người phụ nữ đang quỳ đó chính là Thanh Thanh.
Thanh Thanh? Tôi đưa tay muốn đỡ cô ấy dậy, nhưng lại nhận ra tay tôi lại xuyên qua người cô ấy. Trong phút chốc, tôi biết được, đây chỉ là ảo ảnh mà thôi.
"Một nữ nhân thấp hèn như cô còn muốn gả vào Minh phủ của chúng ta sao? Cô cho rằng cứ mang thai là sẽ được kính trọng à? Ta nói cho cô biết, đừng có mơ." Nói xong, lão phu nhân đứng dậy, nói với tỳ nữ bên cạnh: "Cô trông kỹ cô ta, đừng để bị thiếu gia phát hiện, nếu không hậu quả thế nào cô cũng biết rồi đấy."
“Vâng!” Tỳ nữ gật đầu, Thanh Thanh bị lão thái thái nhốt ở nơi tối tăm này.
“Đồ tiện nhân, thật là không biết xấu hổ. Cửa lớn còn chưa bước chân vào được mà bụng đã to rồi. Lão thái thái nhà chúng tôi đã nói rồi, đứa bé có thể giữ lại, còn cô thì….?” Tỳ nữ nở một nụ cười tàn nhẫn.
Hình ảnh Thanh Thanh bị m.ó.c m.ắ.t và c.ắ.t l.ư.ỡ.i lập tức hiện lên trong đầu tôi, khiến tim tôi bàng hoàng.
Thanh Thanh giãy giụa, nắm lấy cái ghế gỗ lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tỳ nữ: "Chỉ cần có Hứa Diệp ở đây, chàng sẽ không để cho cô ức h.i.ế.p ta như vậy đâu."
Khi nghe câu này, tim tôi như bị d.a.o đâm, bởi vì đến cuối cùng tôi đã không bảo vệ Thanh Thanh cho tốt, để cô ấy phải chịu nỗi đau như vậy.
Lại một tiếng “bốp” chói tai nữa, khóe miệng Thanh Thanh đã nhuốm m.á.u đỏ tươi.
Ngay cả một người giúp việc cũng dám nặng tay với Thanh Thanh như vậy, đủ hiểu cô ấy đã bị những người này hành hạ như thế nào.
Tỳ nữ làm bẽ mặt Thanh Thanh rồi quay người bỏ đi, nhốt Thanh Thanh trong tầng hầm, cô ấy tuyệt vọng vỗ vào cửa, lớn tiếng hét gọi Hứa Diệp.
Còn tôi tôi lo lắng đứng một bên, nhưng tôi không thể làm gì được, cô ấy không thể cảm nhận được sự hiện diện của tôi.
Tôi và Thanh Thanh cùng đợi từ sáng đến tối, cô ấy có thai nhưng cả ngày nay chưa được ăn gì, môi tái nhợt nhưng hai má thì ửng hồng như bị sốt.
“Thanh Thanh? Thanh Thanh?” Tôi lớn tiếng gọi Thanh Thanh.
Thanh Thanh hơi nheo mắt lại và lẩm bẩm một mình, gọi Hứa Diệp
Rầm một tiếng, cánh cửa sắt được mở ra, tôi ngẩng đầu lên, tự hỏi có phải kiếp trước Minh Hoa Dạ đã đến cứu Thanh Thanh hay không. Cuối cùng, người xuất hiện trước mặt tôi lại là một người đàn ông vô cùng thanh tú, theo cách nói hiện đại thì là một đại soái ca siêu cấp đẹp trai đã lao vào, bế Thanh Thanh đang nằm trên mặt đất lên.
“Thanh Thanh, Thanh Thanh, muội tỉnh rồi à? Ta là đại sư huynh.”
Đại sư huynh? Tôi nhớ ra rồi. Ôn Bội Như đã từng nói, Thanh Thanh cùng đại sư huynh của cô ấy là Liễu Trường Minh đã cùng nhau bỏ trốn.
“Hứa Diệp? Hứa Diệp?”
Trong vòng tay của Liễu Trường Minh, Thanh Thanh không ngừng gọi tên tôi, trong lòng tôi cảm thấy chua xót hơn bao giờ hết. Liễu Trường Minh ôm Thanh Thanh xông ra ngoài, mà bên ngoài lúc này toàn là người Minh gia, trong tay họ cầm một cây gậy gỗ, giống như muốn liều mạng với Liễu Trường Minh vậy.
“Liễu Trường Minh, dù sao ngươi cũng là xuất thân từ một danh gia vọng tộc, hôm nay ta giữ lại mặt mũi cho cha ngươi, buông Mộ Thanh Thanh xuống rồi cút ra ngoài!” Lão thái thái ngồi thẳng, trong tay bưng một chén trà.
Liễu Trường Minh tỏ ra không muốn lùi bước, ngược lại ngẩng đầu trừng mắt lão thái thái: "Nếu như hôm nay ta nói nhất định phải mang Thanh Thanh đi thì sao? Bà có thể làm gì ta?"
"Hừ, Minh gia chúng ta không thèm để ý con tiện nhân này, nhưng m.á.u thịt trong bụng cô ta đều thuộc về Minh gia chúng ta, nhất định phải để cô ta lại." Lão thái thái nghiêm mặt quát, tràn đầy khí thế, những người có mặt không ai dám to tiếng.
Liễu Trường Minh cắn răng nhìn lão thái thái, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ai nói đứa nhỏ là của Minh Hứa Diệp? Ta và tiểu sư muội là thanh mai trúc mã, đứa bé này là của ta. "
“Rầm” một tiếng, chiếc cốc trong tay lão thái thái nặng nề rơi xuống đất. Tôi cũng trợn tròn mắt, sao có thể xảy ra chuyện này? Con của Thanh Thanh là của Liễu Trường Minh? Không, không thể nào, đây nhất định là mưu kế của Liễu Trường Minh, hắn muốn cứu Thanh Thanh.
"Ngươi nói của ngươi chính là của ngươi? Ngươi có chứng cứ gì?" Lão thái thái tức giận sắc mặt tái nhợt.
Liễu Trường Minh cười nhạt: "Ta cần chứng cứ gì? Nếu đứa bé này không phải của ta, cha ta sao có thể đồng ý cho ta lấy Thanh Thanh?"
"Cái gì? Liễu lão gia đã đồng ý rồi?" Lão thái thái lộ ra vẻ khó tin.
Liễu Trường Minh rất bình tĩnh gật đầu, lão thái thái nghiến răng nhìn chằm chằm Liễu Trường Minh, môi run run nhưng không nói được lời nào.
Người nhà Minh gia không có lệnh của lão thái thái cũng không dám làm gì, Liễu Trường Minh xoay người chuẩn bị ôm Thanh Thanh rời đi, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nghe lão thái thái nói sẽ đích thân đến nhà Liễu gia hỏi cho ra chuyện.
Liễu Trường Minh bế Thanh Thanh chạy về phía cửa, lão thái thái ra lệnh đuổi theo, tất cả mọi người đều xông ra ngoài.