M.á.u, sàn nhà khắp nơi đều là m.á.u. Liễu Trường Minh ngã xuống vũng m.á.u, tay vẫn nắm chặt vạt áo của Thanh Thanh. Tôi chỉ có thể đứng một bên trừng mắt nhìn cảnh này diễn ra.
“Đừng, đừng mà!” Tôi hét to sau đó ngồi bật dậy.
Đằng sau đầu truyền tới một cơn đau dữ dội, giống như vừa chịu một cú đánh mạnh. Tôi giơ tay ra sờ sau gáy phát hiện đầu đang bị quấn băng gạc đau như búa bổ chỉ đành ôm đầu, cảm giác như sắp c.h.ế.t tới nơi.
“Bịch!” Một tiếng tôi từ trên giường ngã lăn xuống đất.
“Mình Dương anh tỉnh lại rồi?”
Âm thanh này là?
Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên, tôi nheo mắt nhìn xung quanh, bốn phía là tường trắng, trông giống như đang ở bệnh viện, đứng trước mặt tôi là cô bạn gái Phỉ Phỉ.
Tại sao tôi lại ở đây?
“Anh yêu à, anh không sao chứ?” Phỉ Phỉ đỡ tôi lên giường bệnh, mặt đầy lo lắng nhìn tôi.
Tôi đập đập nhẹ vào đầu mình, cảm thấy có rất nhiều hình ảnh lóe lên trong đầu nhưng lại không nhớ được điều gì.
Giống như mới hôm qua mọi người vẫn còn đang chúc mừng sinh nhật ở nhà tôi, nay vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm viện, còn bị thương nữa chứ.
“Anh yêu à, đừng vỗ đầu nữa, bác sĩ nói anh phải tịnh dưỡng một thời gian.” Phỉ Phỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi ân cần nói.
Tôi lặng người nhìn cô ấy hỏi: “Phỉ Phỉ, tại sao anh lại bị thương? Tại sao anh không nhớ gì hết vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phỉ Phỉ chớp đôi mắt to của cô ấy cẩn thận quan sát tôi sau đó thăm dò: “Anh thực sự không nhớ gì hết sao?”
Thấy tôi gật đầu cô ấy mới nói, vốn dĩ hai tháng trước mấy người chúng tôi đi leo núi, kết quả tôi bị trượt chân ngã từ sườn núi xuống, hôn mê suốt gần hai tháng nay.
Cái gì? Leo Núi? Hôn mê?
Tôi cau mày cố gắng nghĩ lại, nhưng càng nghĩ đầu lại càng đau không chịu nổi giống như muốn nứt toác ra vậy.
“Sao anh lại không nhớ gì hết vậy?” Tôi đau khổ nhắm chặt mắt, đầu đau dữ dội.
Phỉ Phỉ ôm tôi vào lòng, nói tôi đừng cố nghĩ lại làm gì, sau khi tôi xảy ra tai nạn thì được đưa vào bệnh viện, tuy tính mạng không có gì nguy hiểm nhưng cục m.á.u đông trong não vẫn chưa được lấy ra, có lẽ vì thế nên vẫn chưa nhớ lại được mọi chuyện.
Tôi nhìn cô ấy gật đầu, dựa vào giường bệnh không nghĩ gì nữa.
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng gõ cửa, Phỉ Phỉ quay người ra mở. Không lâu sau Tôn Tử cầm giỏ hoa quả xuất hiện trước mặt tôi, trên mặt cậu ấy có nét e ngại bất an.
Ánh mắt cậu ấy không dám trực tiếp đối diện với tôi, cười cũng rất miễn cưỡng, bối rối hỏi tôi cảm thấy thế nào rồi?
“Tôn Tử cậu sao vậy? Tại sao tinh thần có vẻ hoảng hốt thế, không phải là cậu đã đẩy tôi xuống núi đấy chứ?” Tôi cười he he trêu đùa cậu ta.
Tôn Tử gấp gáp nhìn tôi: “Sao có thể chứ, tên tiểu tử nhà cậu nói linh tinh gì thế? Tôi chỉ là, chỉ là cậu nằm viện rồi nên rất lo lắng.” Cậu ta nói xong thì để hoa quả lên đầu giường, còn cẩn thận bóc vỏ chuối đưa cho tôi.
Mặt trời mọc đằng tây rồi hả? Một Tôn Tử vốn dĩ cứng nhắc tại sao nay lại ân cần bóc vỏ chuối cho tôi chứ? Tôi cắn một miếng rồi cố ý dò xét cậu ấy.
Tôn Tử thấy ánh mắt của tôi không đúng lắm thì nuốt nước bọt e dè hỏi: “Minh Dương, cậu, cậu, tại sao cậu cứ nhìn tôi như vậy?”
“Có phải cậu đã làm gì không phải với tôi không? Nếu không tại sao lại trở nên ân cần dè dặt như vậy, nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tôi ba miếng đã ăn xong quả chuối, mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Tử.
Tôn Tử lo lắng tới mức trán vã mồ hôi, lắc đầu quầy quậy nói tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với tôi.
“Hi hi hi, Tôn Tử à, Minh Dương trêu anh thôi, nhìn anh sợ hãi kìa.” Phỉ Phỉ nhìn Tôn Tử.
Tôn Tử cũng cười toe toét nói làm vậy để phối hợp diễn xuất với tôi.
Thật kỳ quái, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Một người là anh em tốt của tôi, một người là bạn gái tôi nên chắc không làm điều gì xấu sau lưng tôi đâu.
Tôi ngáp một cái, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới là bảy giờ sáng, ánh nắng bên ngoài cũng đã chiếu qua cửa sổ, tôi vươn vai muốn rời khỏi giường.
Tôn Tử đỡ tôi dậy, khuyên tôi vẫn nên ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thêm vài ngày.
“Tính tôi thế nào cậu còn không hiểu sao? Tôi là người có thể ngồi yên một chỗ à?” Tôi đứng dậy vươn vai, mặc dù cảm thấy toàn thân rất đau mỏi nhưng người như tôi không ngồi lâu một chỗ được, cũng không muốn cứ nằm mãi trên giường.
Tôi đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn thấy xe cộ phía dưới đang di chuyển tấp nập, đây có lẽ là bệnh viện số một ở thành phố chúng tôi. Tôi nhún vai quay đầu hỏi Tôn tử và Phỉ Phỉ: “Sao không thấy Kiến Nam nhỉ? Tôi ngã tới mức vào viện mà tên tiểu tử đó không thấy tới thăm?”
“Hả? Cậu ta? Cậu ta ra nước ngoài rồi. Bố cậu ta không phải luôn muốn con trai mình ra nước ngoài du học sao, cậu ta kêu qua đó thử xem sao.” Tôn Tử nhìn tôi cười gượng.
Thật kỳ lạ, trước kia Kiến Nam rất kiên định nói với tôi cậu ta sẽ không ra nước ngoài, nói cậu ta vẫn thích các em gái trong nước nhìn thuận mắt hơn.
Sao mới đó mà đã thay đổi chủ ý rồi?
“Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp”
Tôi đang nghĩ thì chuông điện thoại của Tôn Tử reo lên, cậu ta nghe điện thoại ừm ờ vài câu rồi tắt máy.
“Minh Dương, tôi và Phỉ Phỉ phải quay lại trường rồi, bọn tôi đã xin nghỉ giúp cậu, cậu tiếp tục ở lại viện nghỉ ngơi.” Tôn Tử nói xong thì muốn rời đi ngay, Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh tôi nhẹ hôn lên má tôi một cái rồi mới rời đi.
Tôi thở dài, lười nhác vô vị nằm xuống giường muốn ngủ thêm một giấc, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng trắng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi bị dọa cho toàn thân đổ mồ hôi, người xuất hiện trước mắt tôi trong tay cầm một cuốn sổ cũng bị dọa một phen mặt ngơ ngác nhìn tôi.
Nhìn bộ y phục trắng trên người cô ta, tôi đoán chắc là y tá của bệnh viện, mặt mũi cô này cũng thanh tú nhưng không được coi là xinh đẹp.
“Thật ngại quá, tôi vừa mơ ác mộng.” Tôi ngại ngùng nhìn cô ta nói.
“Là tại tôi, tôi cứ nghĩ anh ngủ rồi nên mới muốn vào xem tình hình anh ra sao.” Y tá nói xong thì mở quyển sổ ra hỏi tôi hôm nay cảm thấy thế nào, đầu có còn đau không.
“Nếu cố gắng nhớ lại mọi chuyện trước đây thì sẽ đau, không nghĩ thì không đau.” Tôi thành thật trả lời.
Y tá gật đầu viết vào sổ, không quên căn dặn tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, trước mắt đừng cố nhớ lại.