Mấy chuyện này tôi căn bản không nhớ nổi, một chút ấn tượng cũng không có. Nhưng nếu những gì Thanh Thanh nói là thật, thì chẳng lẽ tôi ở kiếp trước lại là một kẻ đê tiện cặn bã như vậy sao?
“Ngươi nói rằng muốn lấy ta, nhưng cuối cùng thì sao? Ngươi để ta ở dưới tầng hầm của Minh gia, ta mang thai đứa con của ngươi, nhưng lại phải ở dưới hầm chịu bao nhiêu khổ cực, suốt ngày bị lão phu nhân gây khó dễ.” Thanh Thanh nói đến đây thì dừng lại, hai hàng lệ dài chảy xuống gò má.
“Xin lỗi, tôi....tôi không biết, tôi không nhớ lại được gì cả. Nhưng mà Thanh Thanh, mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi cầu xin cô hãy bỏ qua cho bọn họ đi, sau này tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, có được không?” Tôi đã quyết rồi, dù có c.h.ế.t cũng phải bảo vệ được tính mạng của tất cả mọi người ở đây.
“Ở bên cạnh ta? Hahahaa” Thanh Thanh ngửa đầu cười lớn, nhưng trong nháy mắt thì nụ cười đó liền biến mất, thay vào đó là khuôn mặt méo mó: “Lúc người nhà của ta bị hại c.h.ế.t thì ngươi ở đâu? Lúc ta bị người ta đánh đập chửi mắng ngươi ở đâu? Lúc đứa bé sinh non, ta bị đuổi khỏi Minh gia ngươi ở đâu? Ngươi nói ngươi yêu ta? Ngươi yêu ta như vậy sao?”
Tôi không nói nên lời, chỉ biết ngây người nhìn cô ấy.
Thanh Thanh vung vẩy chiếc móng tay dài, cắm móng tay vào cổ Phỉ Phỉ. Khuôn mặt Phỉ Phỉ tái nhợt vì sợ hãi, toàn thân run rẩy.
“A aaaaa, Minh Dương, cứu....cứu em, em không muốn c.h.ế.t.” Phỉ Phỉ hét đến khàn cả giọng, hai mắt đẫm lệ nhìn tôi.
“Thanh Thanh mau dừng tay lại, có chuyện gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện có được không? Những chuyện mà cô nói, tôi thực sự không có ấn tượng gì cả.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Thanh Thanh, hy vọng cô ấy có thể dừng tay lại.
Nếu như kiếp trước tôi tạo nghiệp nhiều như vậy, vậy thì tôi tình nguyện gánh chịu.
Thanh Thanh vươn tay ra, dùng sức đẩy Phỉ Phỉ sang một bên, Phỉ Phỉ sợ hãi bò rạp xuống đất. Cô ấy từng bước từng bước tiến gần về phía tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có một sự mong đợi kỳ lạ.
Tôi không biết mình đang mong đợi cái gì, nhưng khi Thanh Thanh đến gần, trong lòng tôi lại có một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Những ngày tháng trước đây tôi không nhìn thấy cô ấy, mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nhìn thấy cô ấy đứng trước mặt tôi như vậy, tôi thật sự rất vui.
Chỉ là tôi không ngờ tới, Thanh Thanh vừa tới gần đã vung tay về phía mặt tôi một cái. Phút chốc, tôi cảm thấy mặt mình nóng rát, đưa tay lên sờ thì phát hiện đã chảy m.á.u rồi.
Cô ấy không hề có chút do dự gì, tôi có thể cảm nhận thấy nỗi tức giận và oán hận đầy mình trong cô ấy. Đạo trưởng dùng sức kéo tôi lại, đứng chắn trước mặt tôi.
“Mộ Thanh Thanh lại muốn làm điều ác.” Đạo trưởng tuy run nhưng tay lại nắm chắc lấy thanh kiếm gỗ.
Thanh Thanh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ của đạo trưởng, móng tay dài đã từ từ cắm sâu vào da thịt ông ấy. Đạo trưởng nhắm mắt lại trong đau đớn, có vẻ như Thanh Thanh còn mạnh hơn tôi tưởng tượng, đạo trưởng cũng không phải đối thủ của cô ấy.
“Thanh Thanh, đừng mà, thả đạo trưởng ra, cô muốn tôi làm gì tôi cũng đều bằng lòng hết.” Tôi đưa tay ra nắm chặt lấy ống tay áo Thanh Thanh, Thanh Thanh nhìn tôi, ánh mắt dần dần dịu xuống. Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ hở, vừa cười vừa nói: “Ta cũng đang có chỗ cần dùng đến ngươi đấy.”
“Minh Dương, nhất định đừng đồng ý.” Đạo trưởng cau mày, dường như đã đoán được Thanh Thanh muốn làm gì, liều mạng ngăn cản tôi.
Nhưng hiện tại ông ấy đã bị Thanh Thanh bóp cổ, tôi như tôi không đồng ý, tính mạng ông ấy cũng khó mà giữ được.
“Được, tôi đồng ý.” Tôi nói một cách không hề do dự.
Một nụ cười xinh đẹp nở trên mặt Thanh Thanh, cô ấy buông đạo trưởng ra và lao vào phòng, đạo trưởng bị ném mạnh vào tường, sau khi lăn xuống thì phun ra một ngụm máu.
“Đạo trưởng” Tôi hét lớn, nhưng Thanh Thanh đã nắm tay tôi và đi ra sau hậu viện. Tôi không ngừng quay đầu lại, phát hiện mình đã đến tầng hầm nơi tìm thấy Kiến Nam.
Trước đây, khi vừa bước vào tôi đã cảm thấy đây là khuê phòng của một người phụ nữ, không ngờ lại đoán đúng thật.
Thanh Thanh dịu dàng nhìn tôi, khóe miệng khẽ nở nụ cười, rõ ràng là một người hoàn toàn khác so với hồi nãy. Tôi thật sự không biết cô ấy rốt cuộc là yêu hay hận tôi.
“Hứa Diệp, cuối cùng chúng ta lại gặp lại nhau rồi, ta yêu chàng.” Thanh Thanh nói xong liền đặt đôi môi ấm áp của mình lên môi tôi. Tôi nheo mắt nhìn, cô ấy ôm chặt lấy tôi, giống như muốn tôi hòa làm một với cô ấy vậy.
Tôi mơ hồ nhìn thấy ánh nến chập chờn, tôi cùng cô ấy quấn chặt lấy nhau, bên tai tôi vang lên những lời thì thầm vô cùng dịu dàng của Thanh Thanh.
Là mơ? Trước đây nhất định là một cơn ác mộng, Thanh Thanh là người phụ nữ mà tôi yêu say đắm, sao cô ấy có thể làm hại tôi chứ.
Tôi nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ run, thân thể mỏng manh lạnh như băng kia áp sát vào người tôi.
“Hứa Diệp, chàng có biết không, chàng bảo ta ở lại đây đợi chàng, ta vẫn luôn ở đây. Chỉ là chàng không làm theo lời hứa đến tìm ta mà thôi.” Giọng của Thanh Thanh nghe rất mơ hồ, khiến tôi nghe không được rõ lắm.
Nghe kĩ lại, âm thanh ấy lại biến mất rồi.
Tôi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong một tầng hầm im lặng, hàng chục chiếc bài vị khủng khiếp nằm trên bàn, người phụ nữ trong vòng tay tôi là một nữ quỷ đã c.h.ế.t từ lâu, những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy gần như đã cắm sâu vào da thịt tôi, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút đau khổ.
“Á” Tôi hét lớn một tiếng, buông tay ra và nhìn xung quanh.
“Lão phu nhân, tôi xin bà, xin bà hãy cho tôi gặp Hứa Diệp thêm một lần nữa, tôi quỳ xuống xin bà.” Một người phụ nữ mặc áo lam, hai má sưng đỏ quỳ xuống trước mặt một lão phu nhân uy nghiêm.
Lão thái thái này trông gần giống với lão thái bà ngày trước, ánh mắt thậm chí còn có chút sắc bén hơn.