Đạo trưởng cười một cách thất vọng: “Đây không phải là xì gà bình thường, bên trong này là phấn là tro.”
“Hả?” Mặt tôi trắng bệch cả ra, kinh ngạc nhìn đạo trưởng, không hiểu sao ông ấy lại đi hút tro.
Đạo trưởng vừa ho vừa nói với tôi, ba năm trước Thanh Thanh đã hại c.h.ế.t sư phụ của cô ấy, đồng thời hủy đi thân thể của ông ấy. Mặc dù linh hồn đã trú ngụ được trong thân xác đứa trẻ, thể nhưng thể xác và linh hồn vẫn luôn thường bài trừ lẫn nhau.
“Ba hồn bảy phách của tôi giờ đã mất đi một hồn hai phách rồi, cho nên phải không ngừng nạp những thứ thuần dương này vào, như vậy tôi mới có thể tiếp tục chống đỡ được. Tôi không khác gì những vết mặt quỷ trên người cậu, cũng đều uống m.á.u cả.” Đạo trưởng nói xong liền hỏi tôi có phải sợ rồi hay không.
Tôi lắc đầu, chỉ cảm thấy đạo trưởng này thực ra cũng là một người đáng thương.
Tất cả mọi chuyện đều là do tôi mà ra, tôi nghĩ chuyện này cũng nên để tôi tự đi giải quyết.
“Bành bành bành”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh lớn, cánh cửa gỗ đó giống như sắp bị gió thổi tung ra đến nơi, đạo trưởng ôm bụng bấm ngón tay tính thời gian, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm hơn.
“Không sao rồi, trời sắp sáng rồi, chỉ cần chúng ta không mở cửa, đêm nay có thể bình an mà qua rồi.” Đạo trưởng nhẹ nhàng an ủi tôi.
“Hu huh u, Minh Dương cứu em, em không muốn c.h.ế.t.” Bên ngoài là giọng của Phỉ Phỉ, sau đó là tiếng gấp gáp của Tôn Tử: “Minh Dương, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?” “Minh Dương, Minh Dương, cậu mau ra ngoài cứu mọi người đi.” Vương Thành cũng rất sốt ruột, nghe âm thanh cứ như là giây tiếp theo mọi người sẽ ngất đi vậy.
Tôi lập tức đi về phía cửa nhưng lại bị đạo trưởng kéo lại.
“Không được mở cửa, hôm nay cậu mà mở cửa ra thì c.h.ế.t chắc rồi. Oán khí của Mộ Thanh Thanh quá lớn, cô ta sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” Đạo trưởng cau mày, ánh mắt rất sắc bén.
Từ đầu đạo trưởng đã lường trước được việc này ắt sẽ xảy ra, cho nên ông ấy mới không ra tay với Ôn Bội Như mà là đợi Thanh Thanh xuất hiện.
Nhưng nếu bây giờ tôi không ra ngoài, đám người Tôn Tử chắc chắn sẽ c.h.ế.t. Chuyện mà một mình tôi làm ra thì nên để một mình tôi gánh chịu hậu quả. Mặc dù kí ức của kiếp trước có chút rời rạc, nhưng đó cũng là tôi của kiếp trước.
“Tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ c.h.ế.t. Đạo trưởng, ông mau tìm cơ hội trốn đi, tôi không muốn liên lụy đến ông.” Tôi nói xong liền đẩy tay đạo trưởng ra, xé hết tất cả bùa chú trên cửa xuống. Khoảnh khắc tôi mở cửa ra, một luồng gió lớn thổi tới. Tôi chau mày nhìn Phỉ Phỉ và Vương Thành đang quỳ rạp xuống đất, móng tay của Thanh Thanh toàn m.á.u là máu, t.h.i t.h.ể của Huệ Bình và dì Liên cũng đang ở một bên.
Thanh Thanh thấy tôi bước ra, cười lạnh một cái, nhìn thấy nụ cười của cô ấy như vậy, tôi như bị d.a.o đ.â.m vào tim.
“Minh Hứa Diệp, ngươi dám bước ra rồi à? Thật là một con người trọng nghĩa khí nhỉ.” Thanh Thanh vừa nói vừa l.i.ế.m vết m.á.u lên móng tay.
Tôi nhìn Thanh Thanh, cảm thấy gương mặt này vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Tôi chẳng thể nào tìm ra điểm chung giữa Thanh Thanh trong lòng tôi và người phụ nữ ác độc trước mặt này.
Thanh Thanh trong lòng tôi tuyệt đối không phải người phụ nữ lãnh khốc vô tình như vậy. Tôi nhìn Thanh Thanh, cắn răng nói: “Thanh Thanh, cô có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi. Mặc dù tôi không biết tại sao cô lại làm những chuyện này, nhưng tất cả đều là chuyện giữa tôi và cô, xin cô hãy bỏ qua cho bạn bè của tôi.”
“Bỏ qua? Hahaha, bỏ qua thế nào được? Năm đó Minh gia các người có bỏ qua cho người nhà của ta không? Ngươi có biết, năm đó người nhà của ta đều bị những lão tổ tông của Minh gia các người hại c.h.ế.t không?” Ánh mắt Thanh Thanh ánh lên sự thù hận.