Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 157




“Mộ Thanh Thanh, hôm nay bổn đạo trưởng sẽ thu phục ngươi.” Đạo trưởng vừa nói vừa giương kiếm gỗ lên, chuẩn bị đấu với Thanh Thanh một trận kịch liệt.
Mà tôi thì ôm lấy Ôn Bội Như, một mặt ngơ ngác không biết chuyện gì.
“Hứa Diệp, chàng đang khóc sao?” Ôn Bội Như đưa bàn tay lạnh như băng ra, chạm lên trên má tôi, nhỏ nhẹ: “Ta biết, từ trước đến nay chàng vẫn luôn lừa ta. Chàng không yêu ta, cưới ta cũng chỉ là vì bị ép buộc. Đêm tân hôn, chàng nói với ta là ra ngoài có việc, nhưng thực ra là đi tìm Mộ Thanh Thanh.”
Nói đến đây, Ôn Bội Như đã phun ra m.á.u đen, trông rất đáng sợ, trong chất lỏng màu đen đó còn có thứ gì đang ngọ nguậy, tôi nhìn kĩ thì là một con bọ.
Ôn Bội Như bắt đầu co giật.Tôi phát hiện xung quanh cô ấy đã bắt đầu xuất hiện màn sương, khuôn mặt cô ấy cũng dần dần trở nên mơ hồ không nhìn rõ.
“Sao….sao cô lại phải cứu tôi? Cô không sao chứ?” Tôi biết mình rất ngu ngốc, lúc này mà còn hỏi được câu như vậy.
Sao cô ấy có thể không sao được? Chắc không phải là hồn bay phách tán rồi chứ.
Tôi vậy mà lại lo lắng cho Ôn Bội Như, phải biết rằng giây trước tôi còn nghĩ cách làm sao thu phục cô ấy.
“Hứa Diệp, chàng đang lo lắng cho ta sao?” Ôn Bội Như nhìn tôi với ánh mắt long lanh đầy nước mắt, khóe miệng hơi nở nụ cười, làn da trắng nõn từng chút từng chút một hiện lên, lần nữa trở thành người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.
Cô ấy hạnh phúc tựa vào lòng tôi, giống như một cô thiếu nữ: “Hứa Diệp, chàng đang lo cho ta sao? Thì ra chàng cũng quan tâm đến ta. Hứa Diệp, bất kể là lúc nào, người ta yêu cũng chỉ có một mình chàng. Mọi chuyện mà ta làm, đều là vì muốn chàng có thể quay đầu nhìn ta một cái. Kiếp trước chàng thường nói Mộ Thanh Thanh thật đáng thương. Nhưng chàng có từng nghĩ không, người cô đơn lẻ bóng một mình nơi căn phòng trống, không ai thương yêu là ta, chứ không phải Mộ Thanh Thanh.”
Ôn Bội Như đau khổ đến tuyệt vọng, nội tâm tôi cũng bắt đầu cảm thấy cắn rứt, lông mày nhíu lại thành một hàng.
Cô ấy quả thực là một người rất đáng thương, có lẽ lúc đó tôi nên thề c.h.ế.t cũng không lấy, như vậy ít nhất cũng không hủy hoại cô ấy, đợi đến khi cô ấy tìm được một lang quân như ý tự khắc sẽ quên đi tôi, nhưng tôi lại……….
Nụ cười của Ôn Bội Như dần dần trở nên cứng đờ, giữa n.g.ự.c cô ấy đột nhiên xuất hiện một khoảng trống lớn, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch, mờ ảo tựa mây khói.
Tôi vươn tay ra muốn giữ lấy, nhưng cánh tay lại xuyên qua cơ thể cô ấy.
“Hứa Diệp, xin lỗi, ta không thể đợi thêm được nữa rồi.” Ôn Bội Như nhìn tôi không rời mắt, còn tôi thì đã khóc từ lúc nào.
Tôi mơ hồ nhớ đến đêm tân hôn mà cô ấy nói, sau hôm đó, khi tôi về thì thấy cô ấy đang quỳ trước từ đường, bởi vì trên khăn tay không có vết m.á.u nên bị mẹ phạt, thậm chí còn bị đánh rách cả lưng.
Cô ấy biết rõ tôi đi đâu, nhưng lúc đó lại không nói một lời nào.
Tôi cũng nhớ hình như có một khoảng thời gian cô ấy thích đóng kịch, người trong phủ đều nói thiếu nãi nãi là đồ thấp kém, nhưng tôi lại không biết cô ấy làm vậy là vì tôi, vì tôi chưa bao giờ để ý tới cô ấy.
Mặc dù cô ấy là chính thất của tôi, nhưng tôi chưa từng nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Năm năm cô độc nơi phòng trống, tôi lại muốn lấy lý do vô sinh mà từ hôn với cô ấy. Lúc đó tôi còn nghĩ việc mình làm sẽ tốt cho cả ba người, nhưng lại chưa một lần thực sự nghĩ cho Ôn Bội Như, một người phụ nữ bị bỏ rơi sau này sẽ phải sống như thế nào.
Là tôi đã sai, lúc đó tôi chỉ quan tâm đến lời hứa sinh tử với Thanh Thanh, chỉ muốn thành một đôi với Thanh Thanh, những thứ khác đều không màng đến. “Xin lỗi, tôi...” Một câu xin lỗi, tôi biết chẳng thể nào xóa mờ được những hy sinh kiếp trước cũng như sự chờ đợi sau khi c.h.ế.t của cô ấy, số tôi đã định là lương tâm không yên (良心不安)
Đạo trưởng ôm bụng chạy nhanh vào phòng, tự cắn tay mình, dùng m.á.u viết tám tấm phù chú dán lên cửa, sau đó lại dùng bùa chú đóng chặt cửa sổ lại.
“Sư phụ, ông có thể cứu Ôn Bội Như không?” Tôi đã không còn chừng mực nữa.
Đạo trưởng cúi đầu nhìn Ôn Bội Như, thở dài một hơi: “Năm đó lúc cô ấy đi tìm sư phụ tôi để lấy hồn đan, sư phụ tôi đã nói cho cô ấy rồi, cô hồn dã quỷ lưu lạc tại thế gian chỉ hại người hại mình mà thôi. Thân thể cô ấy càng ngày càng yếu, linh hồn không chịu đựng nổi bắt đầu bị quỷ trùng ăn mòn, cuối cùng linh hồn hoàn toàn bị ăn sạch."
“Không thể cứu được sao?” Tôi nhìn Ôn Bội Như trong vòng tay, nghẹn ngào hỏi.
Đạo trưởng gật đầu: “Không cứu được nữa đâu, cô ấy đã bắt đầu tan biến rồi.”
Tôi cúi đầu, chân của Ôn Bội Như đã không thấy đâu nữa rồi. Tôi hoảng sợ nhìn cô ấy, nước mắt giàn giụa, cảm giác cắn rứt ngập tràn trong tim, chỉ hận không thể làm gì giúp cho Ôn Bội Như.
“Chàng đừng khóc, đều là do ta tự nguyện. Ta mặc dù không có quyền lựa chọn được sinh ra vì ai, nhưng ta lại có quyền lựa chọn vì ai mà c.h.ế.t. Hứa Diệp, tạm biệt, ta không hối hận vì đã yêu chàng.” Ôn Bội Như nói rồi nở nụ cười nhìn tôi, một đám đom đóm từ người Ôn Bội Như bay ra, bay quanh tôi, cuối cùng tất cả đều không thấy đâu nữa.
Tôi lại cúi đầu, Ôn Bội Như nằm trên tay tôi đã biến mất, tôi ngồi phịch một cái xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Khoảng thời gian này tôi rốt cuộc là đang làm gì? Tôi một lòng muốn đề phòng Ôn Bội Như, nhưng cuối cùng cô ấy lại vì tôi mà c.h.ế.t.
“Cô ấy là một người si tình, chỉ tiếc là đã si mê nhầm người. Sư phụ tôi đã nói với cô ấy, nếu cô ấy đâu thai, với mệnh cách của cô ấy kiếp sau sẽ được hạnh phúc bình yên. Nhưng cô ấy lại nhất quyết muốn gặp cậu, dù cho có hồn bay phách lạc cũng phải được nhìn thấy cậu.” Đạo trưởng thở dài nói, toàn thân khẽ run lên.
Tôi lập tức đỡ lấy đạo trưởng, m.á.u trào ra từ trong tay ông ấy, lúc này tôi mới biết là bụng đạo trưởng đã bị thương, m.á.u không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay mà ông ấy đang siết chặt.
“Sư phụ?” Tôi lập tức xé chăn ra, buộc chặt vào lưng đạo trưởng để cầm máu.
Đạo trưởng lấy ra một điếu xì gà bảo tôi châm lên. Tôi đặt xì gà sang một bên, muốn giúp ông ấy tìm xem trong phòng này có thuốc gì không.
“Nhanh châm thuốc cho tôi.” Đạo trưởng hét lớn với tôi.
Tôi choáng váng, chỉ đành cầm cây nến lên châm điếu thuốc cho đạo trưởng. Ông ấy vừa hút vừa ho dữ dội, tôi vỗ nhẹ vào lưng ông ấy.
“Sư phụ, bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn hút thuốc, quan trọng nhất là phải cầm m.á.u cho ông đấy.” Tôi cảm giác mình lại lần nữa ngửi thấy mùi tử khí.
Mặc dù tôi không biết tại sao Thanh Thanh đột nhiên lại điên cuồng muốn ra tay với tôi, nhưng tôi tin cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà làm vậy với tôi.
Tôi muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Đạo trưởng hình như là không nghe thấy tiếng của tôi, rít mạnh điếu xì gà, đến lúc hút hết rồi mới thở ra một hơi dài.
Sắc mặt ông ấy cũng tốt lên một chút: “Minh Dương, cậu có biết đây là cái gì không?”
“Xì gà?” Tôi nhìn đạo trưởng, không biết là ông ấy đang hỏi cái gì nữa.