Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 156




Cửa sổ gỗ bị gió thổi bung ra, Ôn Bội Như lập tức ngẩng đầu lên, một tay đẩy tôi ra, tôi vẫn chưa định hình chuyện gì đang xảy ra thì thấy một bóng dáng xuất hiện trong phòng.
Ngay sau đó là hai bóng dáng màu đỏ chuyển động cùng nhau, tôi nhìn hoa cả mắt nhưng vẫn có thể chắc chắn người vào đây không phải là đạo trưởng.
"Bịch" một tiếng, Ôn Bội Như bị b.ắ.n vào tường rất mạnh, cô ta cúi người xuống, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ, nhưng tay lại ấn chặt vào một vị trí trên ngực.
"Ha ha ha, tụ hồn đan bị tôi lấy đi rồi, cô nghĩ mình vẫn có thể chống đỡ được bao lâu?" Giọng nói này rất chua ngoa, không hề giống với giọng của Thanh Thanh.
Nhưng khuôn mặt này chính là khuôn mặt tôi từng gặp trong mơ, lẽ nào có gì đó sai sai? Rốt cuộc cô ấy có phải Thanh Thanh không?
Trong nháy mắt, đồng tử của Ôn Bội Như khuếch đại gấp mấy lần, tròng mắt trắng vương đầy tơ m.á.u, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Tội dựa vào tường, tim đập thình thịch, trong chốc lát cũng không biết mình nên làm gì.
"Tiện nhân, cô tưởng lấy được tụ hồn đan của tôi là có thể khiến tôi mất hồn mất vía sao? Đừng có mơ, cho dù c.h.ế.t thì tôi cũng phải c.h.ế.t cùng cô." Ôn Bội Như nói xong thì nhanh chóng xông qua chỗ Thanh Thanh.
Thanh Thanh hất tay áo đỏ lên, Ôn Bội Như nhanh nhẹn tránh thoát, hơn nữa còn nhân cơ hội bóp chặt cổ Thanh Thanh, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Thanh Thanh híp mắt nhìn Ôn Bội Như: "Cô điên rồi, dùng pháp thuật cấm kỵ thì không chỉ tôi mất hồn mất vía, mà cô cũng sẽ biến mất cùng tôi."
"Tôi không quan tâm, người tôi muốn gặp cũng đã gặp rồi, bây giờ tôi sẽ tan thành mây khói cùng cô!" Ôn Bội Như nói xong thì động tác tay nhanh hơn.
Chỉ thấy hai tay cô ta siết lại nhanh chóng, liên tục thay đổi động tác, hình như Thanh Thanh bị giữ chặt lại, cả người không thể nhúc nhích.
"Hứa Diệp, Hứa Diệp, Hứa Diệp." Thanh Thanh nhìn về phía tôi, tôi cũng hồi phục tinh thần từ trong nỗi kinh hãi, kích động nhìn Thanh Thanh rồi xông qua đó để kéo Ôn Bội Như ra.
Nhưng chuyện này khó hơn tôi tưởng tượng, tôi đến gần Ôn Bội Như thì bị một luồng khí mạnh mẽ đẩy trở về, không thể đến gần một chút nào.
"Hứa Diệp, cứu em." Thanh Thanh hét lớn, lòng tôi như lửa đốt, bối rối nhìn xung quanh, cầm giá cắm nến trên bàn ném về phía Ôn Bội Như.
Nhưng lúc này mới phát hiện ra, không chỉ tôi mà ngay cả giá cắm nến cũng bị đẩy trở về, xung quanh cô ta cứ như có một tầng bảo vệ vậy.
Làm sao đây? Lòng dạ tôi rối bời, sao lại cứ đến vào lúc không có đạo trưởng ở đây chứ.
Nói đến đạo trưởng, tôi lập tức nghĩ đến lá bùa lúc trước ông ấy đưa cho tôi, liệu lá bùa này có hiệu quả không? Tôi gỡ lá bùa xuống, miệng lẩm bẩm tâm kinh mà đạo trưởng dạy mình để bình tĩnh hơn, rồi thử bước từng bước về phía Ôn Bội Như.
Không ngờ lần này tôi lại phá vỡ được tầng khí đó và đến bên cạnh Ôn Bội Như, sắc mặt Thanh Thanh đã trắng bệch, tôi cố gắng tóm lấy tay Ôn Bội Như để cô ta thả Thanh Thanh ra. Ôn Bội Như xoay đầu lại nhìn tôi: "Hứa Diệp, ta nói lần cuối cùng với chàng, ta không hề g.i.ế.t cô ta, ta vô tội, chàng có tin ta không?"
"Tôi tin, tôi tin, cô thả Thanh Thanh ra, tôi có thể minh hôn với cô, có thể đi theo cô, cô đừng làm hại cô ấy." Lúc này trong đầu tôi loạn hết cả lên, từng cảnh tượng của kiếp trước lóe lên trong đầu.
Tôi thấy Thanh Thanh bị m.ó.c m.ắ.t c.ắ.t l.ư.ỡ.i, thấy Thanh Thanh nằm trong vũng m.á.u, nhưng tôi không giúp được cô ấy, tôi vô dụng, do tôi hại c.h.ế.t Thanh Thanh.
"Chàng tin ta sao?" Ôn Bội Như thả Thanh Thanh ra rồi ôm lấy tôi, nhưng ánh mắt của tôi lại hướng về phía Thanh Thanh đang yếu ớt trước mắt.
"Không, chàng không tin ta, lòng chàng vẫn hướng về ả ta." Vành mắt của Ôn Bội Như phiếm hồng, tôi rất sợ cô ta làm hại Thanh Thanh nên lập tức lắc đầu.
Ôn Bội Như vẫn quay người lại chuẩn bị ra tay với Thanh Thanh, tôi nhắm mắt lại dán bùa chú trực tiếp lên người Ôn Bội Như, Ôn Bội Như hoảng sợ hét chói tai, lúc này ngoài cửa cũng có tiếng nói của Huệ Bình.
"Ôn chủ tử? Ôn chủ tử? Không hay rồi, tên nhãi đó, cậu ta..." Lời vẫn chưa dứt, tôi đã nghe thấy tiếng phá cửa, kiếm gỗ đào luôn trong tay đạo trưởng đã xông vào.
Tôi nghĩ lần này ổn rồi, đạo tưởng đến thì Ôn Bội Như chắc chắn sẽ bị đạo trưởng chế ngự nhanh thôi.
Đạo trưởng xông về phía chúng tôi, nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là đạo trưởng lại bỏ qua Ôn Bội Như đang bị tôi khống chế, mà xông thẳng về phía Thanh Thanh.
Thanh Thanh vốn đang yếu ớt không còn sức lực dựa vào bàn gỗ, thấy đạo trưởng đến thì nhanh như chớp lại giao đấu với đạo trưởng khiến tôi thấy mà trợn mắt há mồm.
"Mộ Thanh Thanh, lần trước để ngươi chạy thoát, lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Đạo trưởng nói xong thì giơ kiếm gỗ đào trong tay lên.
Trước kia nhìn thấy kiếm gỗ đào là lúc đạo trưởng dùng nó để đối phó với Bảo Châu, hơn nữa lúc tôi ở cùng ông ấy còn từng thấy ông ấy lấy m.á.u mình nuôi kiếm.
Ông ấy từng nói, thanh kiếm này là thứ do sư phụ mình để lại, có thể khiến quỷ hồn tan thành mây khói.
"Đừng!" Tôi xông nhanh qua chỗ đạo trưởng, cả người chắn trước mặt Thanh Thanh, tôi nhắm chặt hai mắt lại rồi đợi nỗi đau tột cùng.
Kết quả là đợi rất lâu cũng chưa thấy nỗi đau nào, tôi bèn mở mắt ra thì phát hiện Ôn Bội Như đã nằm trong lòng tôi, n.g.ự.c cô ta bị kiếm gỗ đào của đạo trưởng đ.â.m vào, trên người còn có một chất lòng màu đen liên tục chảy ra.
Tôi chợt bối rối, không biết cảnh tượng trước mắt này là thế nào.
Sao lại như vậy? Ôn Bội Như luôn muốn lấy đi tính mạng của tôi, cô ta muốn hại tôi, tại sao bây giờ lại cứu tôi? Đầu óc tôi choáng váng, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Rắc rắc!", phía sau lưng tôi bỗng thấy lạnh toát, cơn đau xuyên tim vào tận đáy lòng, mặt Thanh Thanh đã dán lên má tôi.
"Ha ha ha ha!" Tiếng cười của cô ấy khiến tôi thấy bất lực.
"Minh Hứa Diệp, anh cũng có ngày này sao?" Thanh Thanh cười khẩy, chuyển động móng tay đang đ.â.m sau lưng tôi, tôi đau đến mức khom người xuống quỳ trên đất ngay lập tức.