Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 128




Tôi nhìn Tiểu Phân ra hiệu cho cô ấy đi theo tôi. Tiểu Phân gật đầu theo sau tôi cùng hướng về phía phòng của lão thái bà ở hậu viện.
Trong phòng của lão thái bà vẫn đang thắp nến. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ngọn nến bập bùng vài cái suýt thì tắt.
Tôi lập tức đóng cửa phòng lại nhìn khắp xung quanh, căn phòng này cũng không có gì đặc biệt. Tranh thư pháp phong thủy và đồ nội thất cổ. Tôi nghĩ phía ngoài sẽ không có gì đặc biệt, tôi hứng thú với phần đằng sau vách bình phong hơn.
Đằng sau bức vách là nơi lão thái bà nghỉ ngơi. Đi qua vách là một tấm rèm hạt châu. Đằng sau tấm rèm hiện ra căn phòng u tối.
Tôi vén rèm đi vào trong thì ngửi thấy một mùi khó chịu.
Mùi này giống như mùi thuốc, nhưng nếu là mùi thuốc thì cũng thật là nồng, khiến người ta ngửi vào đã có cảm giác không thoải mái.
Tiểu Phân hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu tới phòng lão phu nhân làm gì?
Tôi quay ra nhìn Tiểu Phân làm động tác biểu thị yên lặng sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong thùng có bã thuốc màu đen, cái lọ bên cạnh còn có một ít giấy vàng chưa đốt hết.
Đây là cái gì? Lúc trước tôi còn nghi ngờ bà già trong nhà này đang làm chuyện gì đó mờ ám.
“Thiếu… thiếu gia.” Tiểu Phân vốn dĩ rất bình tĩnh đột nhiên trở nên lo lắng, tôi quay đầu lại hỏi: “Cô làm sao thế?”
“Tôi ngửi thấy, tôi ngửi thấy mùi t.h.i t.h.ể.” Tiểu Phân vừa nói vừa lùi về sau.
Mặc dù cô ấy là quỷ nhưng vẫn giống như lúc còn sống, gan bé, phát hiện ra điều gì đó đáng sợ đều muốn nấp sau lưng tôi.
T.h.i t.h.ể? Phòng của lão thái bà có mùi của t.h.i t.h.ể? Tim tôi phút chốc nảy lên.
Tôi đang nghĩ liệu có phải là Kiến Nam không, tôi lấy dũng khí quay qua hỏi Tiểu Phân mùi phát ra từ đâu, Tiểu Phân mặt mũi khiếp đảm chỉ vào cái tủ đựng tượng Phật trước mặt tôi.
Cái tủ này cao hơn một mét, dùng vải đỏ phủ lên, nhìn qua thì không có gì khác lạ. Tay tôi cứng ngắc vươn ra nhưng không dám lật tấm vải lên.
Nếu lật tấm vải lên thực sự phát hiện ra t.h.i t.h.ể của Kiến Nam vậy thì mọi chuyện coi như kết thúc rồi, mọi hy vọng vào phép màu dành cho Kiến Nam cũng tan thành mây khói.
“Thiếu gia, hình như có người quay lại rồi.” Tiểu Phân bỗng dưng nói với tôi. Hả? Tôi lắng tai nghe thì đúng thật, có tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng cái phòng bé như vậy tôi biết trốn vào đâu?
Tôi ngó nghiêng trái phải cuối cùng đành nấp dưới gầm giường, trong lòng thầm mong đừng bị ai phát hiện. Vừa trốn xuống thì có tiếng bước chân đi vào, tôi không thấy mặt người đó, chỉ thấy một đôi giày thêu hoa.
Trong cái nhà này trừ dì Liên và lão thái bà ra không còn ai khác đi kiểu giày này. Nhìn tốc độ đi tôi đoán đây là dì Liên.
Bà ta khom người kéo mảnh vải đỏ che tượng Phật ra, tôi nhân cơ hội nhìn vào bên trong. Bên trong không có gì ngoài một cái hộp màu đỏ.
Tiểu Phân này thật không đáng tin, nói cái gì mà mùi t.h.i t.h.ể chứ, thấy có mỗi một cái hộp.
Dì Liên rất cẩn thận nhấc cái hộp lên, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi vừa thở phào một hơi thì phát hiện hình như đằng sau có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi quay đầu lại nhìn, ánh mắt va phải cái đầu ngay phía sau, “A!” Tôi bị dọa cho suýt nữa hét lên, lập tức lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Đây, đây là?
Tôi nghe thấy tiếng đóng cửa phòng liền từ gầm giường bò ra ngoài, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Tiểu Phân nhìn tôi cười gượng: “Thiếu gia, mùi đó, mùi đó hình như phát ra từ dưới gầm giường.”
“Bây giờ cô mới nói thì có tác dụng gì, dọa ch.ết tôi rồi.” Tôi xoa tay lên ngực, vừa rồi bị dọa cho tim gan vẫn đang đập thình thịch liên hồi muốn nghẹt thở.
Nhưng rốt cuộc người dưới đó là ai? Tôi nhìn có chút quen nhưng mặt t.h.i t.h.ể đã hóp lại, trong phút chốc không nhận ra diện mạo ban đầu.
Hoặc cũng có thể do t.h.i t.h.ể đã bị để lâu, bắt đầu có mùi rồi.
Tôi thật không hiểu, tại sao lão thái bà có thể giấu một t.h.i t.h.ể trong phòng mình, vậy không phải ngày nào cũng ngửi thấy mùi x.ác ch.ết sao?
Tôi xoay người lấy nến từ trên bàn sau đó khom người chiếu xuống gầm giường. Người này có lẽ đã ch.ết được một thời gian, con ngươi lồi ra, vẻ mặt dữ tợn, có lẽ trước khi ch.ết đã nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp.
Tứ chi anh ta vẫn đầy đủ, trên người mặc một áo khoác ngoài màu xanh và quần màu đen.
Não tôi lập tức hoạt động, hình dung ra dáng vẻ người này khi còn sống. Một hình ảnh ngay lập tức hiện lên trong đầu tôi, là người mất tích rất lâu trước đó – Lưu Cương.
Lưu Cương và Kim Bằng cùng nhau tới, sau đó đột nhiên mất tích một cách kỳ quái, từ đó cũng không tìm thấy t.h.i t.h.ể anh ta, không ngờ là t.h.i t.h.ể bị giấu ở đây.
Lão thái bà hại ch.ết anh ta, lẽ nào là do anh ta đã phát hiện ra bí mật gì đó? Nhưng Lưu Cương một thân cường tráng lại còn có sú.ng trong người, sao có thể dễ dàng bị một bà lão hại cơ chứ?