Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 129




Tôi nhíu mày cũng nghĩ không thông, linh hồn của Tiểu Phân từ từ tiến lại gần, nhìn Lưu Cương đang hoang mang thì bĩu môi một cái rồi bảo tôi đi nhanh lên.
Không cần Tiểu Phân nói, tôi cũng muốn ra ngoài. Dù sao cũng không thể ra ngoài quá lâu, nhưng trước đó tôi phải kéo t.h.i t.h.ể của Lưu Cương ra mới được, ít nhất cũng phải biết nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh ta.
Tôi quỳ trên mặt đất, vươn tay ra kéo cánh tay của Lưu Cương, t.h.i t.h.ể của Lưu Cương đã trở nên cứng ngắc, tôi vừa kéo một cái là kéo được ra ngay.
Hiện tại xem từ vẻ ngoài thì thấy không có gì bất thường, cho nên tôi bèn vén quần áo của anh ta lên để xem có vết thương nào bên trong không.
Kết quả là vừa vén quần áo lên thì tôi bị doạ sợ luôn, bụng của Lưu Cương bị người ta mổ ra, tất cả nội tạng bên trong đã biến mất, trong bụng còn có một tấm bùa chú được gấp thành hình tam giác.
Thoạt nhìn, tấm bùa này hơi khác so với tấm bùa mà trước kia đạo trưởng đeo trên người, tôi vươn tay định lấy tấm bùa ra.
"Đừng động vào!" Bên ngoài cửa sổ đằng sau truyền đến một tiếng nói, tôi bị doạ đến mức ngồi bệt xuống đất, tim đập thình thịch, thầm nghĩ không phải chứ? Chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi sao?
"Vù" một tiếng, tôi cảm nhận được có thứ gì đó nhảy vào phòng qua lối cửa sổ, nhưng tôi không dám quay đầu lại, thầm nghĩ có phải mình gặp q.u.ỷ rồi không.
"Bụp" một bàn tay đập vào vai tôi, nhưng sức đập lại rất nhẹ, tôi hơi hé mắt ra thì phát hiện đó là tay của một đứa trẻ, lúc này tôi mới quay đầu lại.
"Đạo trưởng? À không, sư phụ? Sao người lại đến đây, không phải người..." Tôi kinh ngạc nhìn đạo trưởng.
Khi còn ở thị trấn, đạo trưởng không từ mà biệt, tôi còn tưởng đạo trưởng không muốn mạo hiểm với chúng tôi nên mới không từ mà biệt thế, nhưng bây giờ đạo trưởng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Đạo trưởng không quan tâm đến vẻ kinh ngạc của tôi, hất tay tỏ ý tôi rời khỏi đây, tôi lập tức chuyển mình, đạo trưởng bước lên phía trước, híp mắt lại nhìn tấm bùa hình tam giác trong bụng Lưu Cương, rồi nhỏ giọng nói với tôi rằng tuyệt đối không được động vào thứ này.
"Sư phụ, đó là cái gì vậy?" Tôi nhìn đạo trưởng một cách khó hiểu.
Đạo trưởng nghiêm túc: "Đây là bùa đen, có lẽ trong đó có viết sinh thần bát tự của người kia, còn có tóc m.á.u của người kia, đây là người chịu tội thay, dùng để c.h.ế.t thay cho người nào đó nên mới bị thế này."
Người chịu tội thay? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện c.h.ế.t thay cho người khác.
Nhưng có gì đó sai sai, vì sao bà nội lại chọn Lưu Cương? Sao bà ta lại biết sinh thần bát tự của Lưu Cương, thật là khó hiểu. "Nếu anh chạm vào thứ này, rất có thể sẽ bị dính phải bùa đen, nhẹ thì tinh thần ngẩn ngơ uể oải không có sức sống, nặng thì khó giữ được mạng." Đạo trưởng nói xong thì đẩy t.h.i t.h.ể của Lưu Cương về lại dưới giường.
Tôi ngơ ngác nhìn vào đáy giường, hơi thất thần trong giây lát.
Đạo trưởng quay đầu lại nhìn tôi một cái, nhắc nhở: "Nếu anh còn lân la ở chỗ này lúc nữa thì bọn họ sẽ nghi ngờ anh."
Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần lại, nhìn sang phía đạo trưởng, hỏi dò xem vì sao ông ấy lại xuất hiện ở đây.
Đạo trưởng híp mắt lại bảo tôi đừng hỏi nhiều như vậy, lúc đầu cậu ấy giả vờ rời đi là để che tai mắt người khác, dễ bề hành động, nói xong thì giục tôi quay về phòng khách.
Tôi gật đầu rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, Tiểu Phân bâng quơ hỏi tôi đạo trưởng là ai, thoạt nhìn có vẻ rất tài giỏi, nếu mời ông ấy giúp mình siêu độ thì có lẽ sẽ sớm ngày đầu thai.
"Tiểu Phân, tôi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ giúp cô, nhưng bây giờ chưa phải lúc." Tôi vừa nói vừa rảo bước, đạo trưởng không hề đi theo tôi, khi tôi vào đến phòng khách thì mọi người đều nhìn về phía tôi.
Trên mặt Kim Tiểu Hổ vương theo nét buồn ngủ, lười biếng liếc tôi một cái rồi quát: "Tên nhóc kia, đi vệ sinh gì mà lâu thế hả?"
Giọng nói này rõ ràng có ý nghi ngờ, tôi ngại ngùng cười, chỉ có thể nói mình bị tiêu chảy, anh ta mới bỏ qua.
Bà nội nhắm mắt lại dựa người vào chiếc ghế, sắc mặt của bà ta hơi u ám, môi đã hơi tím tái, nhìn cứ như sắp gần đất xa trời rồi.
Bác sĩ Phạm ngồi bên cạnh bà nội, luôn cúi thấp đầu không dám nhìn chúng tôi, tôi đoán ông ấy đang chột dạ, dù sao thì lương y như từ mẫu, để cứu con gái mình mà ông ấy hạ độc bà nội, lương tâm nhất định sẽ cắn rứt.
"Oáp oáp oáp!" Kim Tiểu Hổ ngáp dài, sau đó đứng dậy vào nhà bếp nói lớn tiếng: "Vương Thành, Vương Thành, bảo anh đi nấu ít đồ ăn mà sao lâu thế hả? Cố ý để tôi c.h.ế.t đói à?"
Kim Tiểu Hổ lại bắt đầu nói kháy nói đểu, có lẽ Vương Thành nghe thấy tiếng Kim Tiểu Hổ gọi nên lập tức bưng một xấp bánh mì, bánh bao dưa muối đi từ hành lang ra.
Kim Tiểu Hổ vừa thấy thì giận lên đến đỉnh điểm, chỉ vào những thứ này rồi hỏi: "Mấy cái này có sẵn hết rồi mà anh làm cái mẹ gì lâu thế? Vô dụng, đúng là đồ vô dụng."
Vương Thành thấp thỏm cúi đầu không dám phản bác câu nào, còn Kim Tiểu Hổ lại đem đồ ăn đến trước mặt mình, không có ý sẽ chia cho người khác.
Ngay cả Vương Thành mà anh ta cũng không có ý chia cho một bát súp, cứ há miệng rộng ra rồi ăn tòm tọp một mình.