Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 127




Kim Tiểu Hổ khẽ nhếch cằm lên vẻ mặt trịnh thượng: “Không phải anh lẽ nào là tôi? Đi mau.”
“Tôi đi thì hơn.” Dì Liên chủ động đứng dậy.
Kim Tiểu Hổ nhất quyết không chịu, chỉ vào dì Liên bắt ngồi xuống. Anh ta sợ bị hạ độc trong đồ ăn nên nhất định bắt Vương Thành đi.
“Cho dù tôi không đi chuẩn bị bữa tối cũng phải đi chăm sóc lão phu nhân nữa, còn bác sĩ Phạm nữa mà.” Dì Liên còn chưa nói hết Kim Tiểu Hổ đã chĩa họng s.ú.n.g vào dì ta.
Lúc này dì Liên mới chịu ngậm miệng. Dì ta không nói tôi cũng quên mất, hôm nay bác sĩ Phạm tới đây, buổi sáng sau khi đi vào hậu viện thì không thấy ông ấy trở ra nữa.
Lẽ nào sự việc lần này có liên quan đến bác sĩ Phạm?
“Cảnh sát Kim, chúng ta liệu có nên mời cả bà nội tôi và bác sĩ Phạm tới đây?" Tôi đưa ra đề nghị, ngoài mặt tỏ ra lo lắng cho bà nội thực tế là muốn giám sát hai người họ.
Kim Tiểu Hổ suy nghĩ xong liền gật đầu kêu Vương Thành đi mời bọn họ tới.
Vương Thành khó khăn nuốt nước bọt, mặt đầy đau khổ: “Sao, sao lại là tôi vậy?”
“Không phải anh thì là ai? Ông đây đưa anh theo là để làm việc, anh nghĩ anh tới đây để tham quan vãn cảnh sao?” Kim Tiểu Hổ hỏi vặn lại Vương Thành, làm như bản thân là một cảnh sát chăm chỉ cần mẫn bận bịu lắm không bằng.
Vương Thành rõ ràng không muốn chống đối Kim Tiểu Hổ, ủ rũ cúi đầu cầm giá nến đi về hướng hành lang tối mịt. Vương Thành đi rồi phòng khách lại rơi vào im ắng.
Kim Tiểu Hổ móc điện thoại ra đứng ở một góc phòng khách kiểm tra xem liệu có sóng không, quả nhiên qua một lúc loay hoay vẫn là vô ích.
Phỉ Phỉ lúc đầu còn khóc lóc làm loạn, sau đó trầm mặc giờ lại trông rất kiên định. Tôi biết cô ấy rất thông minh. Cô ấy cụp mắt chắc đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Biểu cảm Tôn Tử cũng nghiêm lại, tuy rằng trước đó có cãi nhau với Phỉ Phỉ nhưng cậu ta chắc cũng không hy vọng cô ấy xảy ra chuyện.
“Vù vù vù.“
Âm thanh truyền tới càng lúc càng gần, tôi liếc mắt tìm xung quanh thì thấy tiểu Phân, dáng vẻ cô ấy vẫn khủng khiếp như trước, nước vẫn từ trên cơ thể chảy xuống.
Tuy rằng đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy tiểu Phân tôi vẫn tự động lùi sang bên cạnh nửa bước.
Tiểu Phân không ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, hỏi tôi xảy ra chuyện gì rồi, dự định bao giờ vớt x.ác cô ấy lên. Phòng khách vẫn còn nhiều người, tôi không thể tự dưng đi nói chuyện với không khí được. Tôi giả vờ không nghe thấy gì, tiểu Phân liền bay tới trước mặt tôi giơ tay vẫy vẫy.
Tôi nhìn về hướng Tiểu Phân ra hiệu, nhưng cô ấy vẫn ngu ngơ hoàn toàn không hiểu ý. Nhìn thấy áo của Tiểu Phân đung đưa tôi chợt nhíu mày.
Áo cô ấy hình như dính thứ gì đó màu đỏ, giống như vết m,áu vậy.
“Đây là?” Tôi chỉ vào áo tiểu Phân định hỏi thì phát hiện Kim Tiểu Hổ đang nhìn về hướng mình, lập tức nhận ra không nên mở miệng ở nơi này.
“Ui da, bụng tôi đau quá, tôi muốn đi vệ sinh.” Tôi cố ý cong người lại.
“Không được, ai cũng không được rời đi.” Kim Tiểu Hổ hét vào mặt tôi.
Trời, tên tiểu tử này đầu bị úng nước rồi phải không? Người ta buồn đi vệ sinh mà cũng không tha? Tôi đành dùng biện pháp mạnh cố ý cởi thắt lưng trước mặt anh ta, Kim Tiểu Hồ lớn giọng hỏi tôi muốn làm cái gì, tôi nói mình nhịn không nổi rồi muốn giải quyết tại đây.
Anh ta nghe vậy lập tức kêu tôi cút đi mau, tôi nhanh chân chạy về hướng hành lang, tiểu Phân cũng bay theo.
Tới hòn giả sơn phía sau hành lang tôi mới hỏi tiểu Phân trên áo cô ấy là cái gì. Tiểu Phân cúi đầu lặng lẽ nhìn hình như cũng mới phát hiện ra vết bẩn này.
Cô ấy dùng lực phủi phủi áo ngẩng đầu có chút ngây ra nhìn tôi nói: “Cái này có phải là m.áu không? Liệu có phải là lúc tôi ch.ết m.áu đã ngấm vào áo.”
Hừ, chuyện này sao có thể chứ? Nếu đúng là như vậy sao mấy lần trước tôi không phát hiện, mà vết m.áu này vừa nhìn đã biết là còn mới, tiểu Phân đã ch.ết được một thời gian rồi, cho dù là m.áu của cô ấy cũng không thể có màu tươi như vậy.
Điều này làm tôi nhớ lại vết m.áu phát hiện trên áo Kiến Nam, bây giờ tôi có một phỏng đoán to gan rằng Kiến Nam bị chôn ở một nơi nào đó ở hậu viện.
“Tiểu Phân, mấy ngày gần đây có phát sinh sự việc gì kỳ quái không? Hoặc có ai đó xuất hiện ở hậu viện không?” Tôi nhìn Tiểu Phân hỏi.
Tiểu Phân chau mày nghĩ ngợi một lúc sau đó lắc đầu.
Cô ấy là ma mới, ban ngày không dám tùy tiện xuất hiện, sợ sẽ bị mặt trời thiêu đến hồn xiêu phách tán. Ban đêm vì cảm thấy trong giếng quá lạnh lẽo, thường sẽ trốn trong phòng của mình, vì vậy không phát hiện ra người nào khả nghi.
Tôi hơi thất vọng, vừa mới có manh mối đã lại đứt đoạn.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ”
Một tràng ho trầm thấp truyền tới, tôi lập tức nấp vào sau hòn giả sơn, nhìn thấy lão thái bà và bác sĩ Phạm từ hành lang bước ra, Vương Thành đi trước hai bọn họ.
Xem ra Vương Thành muốn đưa bọn họ tới phòng khách, đây là một cơ hội tốt. Tôi có thể nhân cơ hội này đi vào phòng của bà ta tìm xem có manh mối gì không.