Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 55




Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Dịch Dao khoác tay An Kinh Vĩ đi vào đại sảnh, cô cũng không hồi hộp lắm, với lại đời thực cũng không giống mấy phim thần tượng truyền hình, nam nữ chính vừa vào cửa đã có một đám người cùng nhau dòm ngó, sau đó lại si mê ghen ghét nói to nói nhỏ: "X thiếu gia đẹp trai quá! Người phụ nữ xấu xí kia là ai?" "Cô gái kia cũng rất xinh nha! Diễn viên mới debut à?"

"......" Được rồi, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng trong ánh mắt nóng bỏng của các cô gái ở đây vẫn tưởng tượng ra hàng loạt câu chuyện cẩu huyết nào đó...

Nghiêng đầu liếc trộm An Kinh Vĩ bên cạnh, người đàn ông thường xuyên mặc áo khoác da lúc này lại mặc một bộ âu phục màu đen chỉnh tề. Mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, trán cao, lông mày sắc bén, chiếc mũi cao thẳng, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng khí thế hơn... Hình như hắn không muốn tham gia cho lắm, sự chán ghét và lạnh lùng trong mắt hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Người đàn ông đột nhiên quay đầu hạ mắt nhìn cô, làm cô sợ tới mức vội vàng liếc mắt sang chỗ người, đôi mắt trong trẻo nhìn xung quanh.

Khóe miệng An Kinh Vĩ khẽ nhếch, chỉ chốc lát sau trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ đắc ý không hề che giấu, "Hay là bây giờ chúng ta đi về đi, để cho em từ từ nhìn cho kỹ?"

Khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao còn chưa đỏ lên, phản xạ dưới chân đã nhanh nhẹn đạp lên chân hắn.

Chết...... Khi dưới chân truyền đến cảm giác cứng rắn, não cô mới phát hiện thân thể đã làm gì. Cô nhút nhát sợ sệt thu chân lại, khuôn mặt nhỏ trốn tránh nhìn ngó xung quanh.

Cảm giác kinh ngạc và tức giận chỉ chợt lóe qua, ngay sau đó liền bị dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ngại ngùng của cô làm cho vui vẻ, cảm xúc chán ghét vì "bị đính hôn" cũng tan đi một nửa.

Nhìn thấy biểu cảm nhẹ nhàng tự nhiên của An Kinh Vĩ như thế, Khang Dịch bất ngờ nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đứng bên cạnh bạn tốt —— mái tóc đen mềm mịn búi lên nhẹ nhàng, trên tóc cài một cái kẹp nho nhỏ đính hạt đá màu đỏ, tao nhã mà không khoe khoang, trên cổ đeo một chiếc vòng xa xỉ màu hồng, cùng với bộ váy dài màu đen quyến rũ mị hoặc trên người, làm làn da mềm mại trắng nõn của cô như phát sáng.

"Kinh Vĩ." Miệng gọi tên bạn tốt nhưng ánh mắt Khang Dịch lại nhìn chằm chằm vào Dịch Dao, chờ đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ của cô... lòng hắn lại hơi nhồn nhột.

Cô gái tuổi rất trẻ, gương mặt nhu hòa, cằm hơi nhọn, đôi môi phấn nộn vừa nhìn đã thấy ngon miệng, cánh mũi nhỏ nhắn xinh xắn, phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ là đôi mắt đen láy trong sáng, nhìn qua sạch sẽ giống như một cô bé không rành thế sự, nhưng nếu nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm, chỗ thầm kín trong lòng giống như chợt rung động.

"Khang Dịch? Thằng nhóc cậu trở về khi nào vậy?" Nhìn thấy bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, An Kinh Vĩ liền vui vẻ cười nói.

Khang Dịch không trả lời, lập tức đi thẳng đến trước mặt Dịch Dao, trong mắt là sự chân thành thẳng thắn, "Xin chào, tôi tên Khang Dịch, hy vọng không xúc phạm hay dọa cô sợ, nhưng hình như.... tôi đối với cô thật sự vừa gặp đã yêu."

Khóe miệng Dịch Dao hơi hơi run rẩy.

Mắt An Kinh Vĩ không ngừng nháy.

Sau lưng Khang Dịch, Giản Vân Dao nhíu mày, nhìn Dịch Dao, yên lặng xoay người rời đi.

Vốn dĩ chuẩn bị tới gần chào hỏi cả nam lẫn nữ, nhưng vừa thấy An Kinh Vĩ sắc mặt chuyển sang màu đen, mọi người đều thức thời quẹo sang hướng khác.

Dịch Dao thực sự muốn chết. Ai có thể nói cho cô biết đây là cái tình huống quái quỷ gì không! Phim thần tượng cũng không có diễn như vậy mà!

Dịch Dao khẽ mở miệng, lại không biết có nên lên tiếng không, nếu nói thì nên nói cái gì. Lập trường của cô? Thân phận của cô? Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa vặn gặp phải ánh mắt hắn đang nhìn xuống cô ——

Ánh mắt lạnh lẽo pha lẫn tức giận, làm lòng Dịch Dao run lên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong lòng cô dâng lên sự tức giận cùng nhục nhã. Cô cũng đâu có muốn tới đây, không muốn gặp bất kỳ ai, thậm chí còn không muốn mở miệng nói một chữ, mặc kệ chuyện làm hắn tức giận là gì, tuyệt đối không phải là cô sai!

Chỉ vì trong tay hắn nắm được nhược điểm của cô, thì cô xứng đáng bị hắn đối xử như vậy sao? Cô ——

Trong đầu hiện lên khuôn mặt khóc thút thít nhu nhược của Nina, nụ cười ôn nhu với thân hình gầy yếu của mẹ Nina, nghĩ đến mấy năm nay cô ăn cơm ké ở nhà Nina...

Dịch Dao siết chặt nắm tay, nhích lại gần người đàn ông đứng bên cạnh, "Anh Khang thật biết nói đùa ——"

"Câm miệng." An Kinh Vĩ lạnh lùng nói, "Em không có tư cách nói chuyện ở chỗ này."

"......" Bàn tay nhỏ siết chặt hơn.

Cách đó không xa, thiếu gia Đàn Hoa không màng thế tục làm lơ ánh mắt mơ ước của những người phụ nữ già trẻ xung quanh, lại không thèm để ý hờ hững nhìn chằm chằm ba người Dịch Dao.

Nghe thấy lời nói khinh bỉ của An Kinh Vĩ, lại nhìn ánh mắt nhẫn nhịn của Dịch Dao, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên không hề phản kháng, Đàn Hoa hừ lạnh một tiếng.

Nữ nhân này rốt cuộc hèn hạ đến mức nào, hôm nay hắn mới thật sự nhìn rõ.

Tiểu Minh, em chính là bị một nữ nhân như vậy xoay vòng vòng! Em cảm thấy, anh trai nên làm gì, làm đến mức nào, mới không phụ những tổn thương em đã chịu?

Hay là...... Gậy ông đập lưng ông?

Buông chén rượu trong tay xuống, cuối cùng Đàn Hoa cũng liếc mắt nhìn về phía Dịch Dao, dáng người cao ngất xoay người đi về phía cửa hông.

"Dao Dao? Thật sự là cậu hả!"

Dịch Dao nghe thấy tiếng liền run lên, không dám ngước mắt nhìn.

Không, đừng mà! Không phải lúc này, lúc cô hèn hạ nhất... gặp được người bạn còn sót lại của mình!

Buông cánh tay An Kinh Vĩ ra, Dịch Dao vừa định xoay người đi đã bị An Kinh Vĩ ôm eo kéo lại bên cạnh, "Có người chào hỏi em, em muốn đi đâu? Dao Dao."