Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 54




Rốt cuộc cô thiên kim tiểu thư này muốn làm gì vậy?

Nhìn Giản Vân Dao ngồi hàng ghế phía trước, trong lòng Dịch Dao lại tràn ngập dự cảm xấu, lại nhìn về phía An Kinh Vĩ đang cầm bản tay trái nhỏ nhắn của cô chơi đùa vui vẻ, đầu cô liền muốn phình lên.

Hắn có thể đừng đùa nữa được không? Rất nhột đó!

Tay đứt ruột xót, các ngón tay bị hắn nhẹ nhàng chậm chạp mà vuốt ve, đặc biệt là khi hắn luồn các ngón tay vào khe hở tay cô, xoa nắn khớp xương mỏng manh ở các ngón tay, một cảm giác nhồn nhột kỳ lạ từ ngón tay truyền đến ngực trái, làm cánh tay cô muốn nhũn ra.

"À...... Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, không thể chậm trễ được nữa, hay là, tôi đi làm việc trước, sau đó quay lại tìm anh được không?"

"Em muốn đi đâu?" An Kinh Vĩ vừa cúi đầu không chớp mắt đùa giỡn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô vừa hỏi

"......Thành phố H."

"Vương Huy, đặt vé máy bay khứ hồi cho Dịch tiểu thư đến thành phố H đi."

"Dạ." Tài xế đáp.

"Như vậy được không?" An Kinh Vĩ nhìn Dịch Dao mỉm cười, "Xin lỗi chỉ có thể cho em tám tiếng thôi, bởi vì tôi phát hiện,..." hắn tiến đến gần tai Dịch Dao, hạ giọng xuống, hơn nữa còn tỏ vẻ khiêu khích, "... ôm em ngủ, không thao cũng rất sảng khoái."

Nói xong, không thèm để ý đến sắc mặt Dịch Dao đang xanh lét liền hôn lên môi cô, một nụ hôn thật sâu.

Trái tim Dịch Dao liền nguội lạnh. Cô không biết rốt cuộc mấy cô thiên kim tiểu thư như vậy đối với chuyện của chồng tương lai có bao nhiêu sự nhẫn nại, nhưng cô biết, là một người phụ nữ —— đều không thể nhịn được khi chồng mình ở trước mặt mình làm mình khó chịu như thế!

Không được, cô phải nghĩ biện pháp nhanh chóng làm An Kinh Vĩ chán ghét cô. Không thể chọc giận hắn, cũng không thể kích thích ham muốn chinh phục của hắn, nhưng muốn cho hắn chán ghét.

Đầu óc trống rỗng, lúc này cô thật muốn gọi điện thoại hỏi Tiểu Ngải một chút, cô ấy lanh lợi nhất định sẽ có nhiều ý tưởng. Nhưng nếu để Tiểu Ngải biết bây giờ cô đang làm gì...... chắc chắn cô sẽ bị mắng chết.

An Kinh Vĩ...... rốt cuộc hắn vừa ý cô chỗ nào vậy?

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô đã từng hỏi.

"Nếu...... Tôi muốn em thì sao?" Đó là câu trả lời của hắn.

"Cô là cô gái đầu tiên dám can đảm uy hiếp tôi những hai lần. Ghê gớm nhất là, cô còn thành công một lần. Cho nên, tôi đánh giá cô rất cao, tôi cho cô hai lựa chọn: một là nhìn cô bạn gái xinh đẹp của cô vào tù, hoặc là... cầu xin tôi làm cô."

"Ha ha ha ha...... cô biết không? Tôi rất thích nhìn dáng vẻ giãy giụa như vậy của cô."

"Vì sao lần nào em cũng hư vậy? Nhưng tôi thích."

Từng hình ảnh khó khăn một tháng vừa rồi từ từ lướt qua, cô sai rồi sao? Cô không nên tới tìm hắn? Không nên uy hiếp hắn? Hay là không nên giãy giụa? Chẳng lẽ dưới sự ức hiếp của quyền thế, chịu đựng bị chà đạp mới là đúng hay sao?

"Tới rồi, tới rồi, không tân trang cho em một chút, tôi không dẫn em theo được, mất mặt lắm."

Dịch Dao không rõ lý do bước xuống xe, biển hiệu quảng cáo của tiệm makeup "Chớp mắt" liền đập vào mắt, nhìn An Kinh Vĩ đưa bàn tay hướng về phía cô, cô tạm thời đè nén suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn đặt tay lên tay hắn.

An Kinh Vĩ thấy thế liền mỉm cười. Có vẻ bài học lần trước đã dạy dỗ cô không ít, mấy ngày nay cô thực sự rất vâng lời. Nhưng vâng lời đã đủ chưa?

"Tôi nói giỡn đó."

"Ừm? Cái gì?" Dịch Dao khó hiểu, cô vừa nghe cái gì vậy?

An Kinh Vĩ nghiêng đầu, trong đôi mắt sắc bén mang theo ý thưởng thức, hung hăng nói, "Em rất xinh đẹp, thậm chí đẹp đến mức làm tôi không muốn dẫn em ra ngoài."

Trái tim đập lỡ một nhịp, sau đó càng đập dữ dội hơn, Dịch Dao vội vàng cúi đầu. Ý của hắn là sao? Hắn muốn làm gì vậy?

Phản ứng thẹn thùng của cô làm tâm trạng An Kinh Vĩ vui vẻ lên, khuôn mặt anh tuấn càng đẹp hơn.

Trên lầu hai, cách một lớp cửa kính, Đàn Hoa chăm chú lạnh lùng nhìn cử chỉ thân mật của hai người dưới lầu, cửa kính màu trà phản chiếu khuôn mặt lịch sử tao nhã của hắn, lại không phản chiếu được ngọn lửa màu đen trong lòng hắn.

Khi em trai của hắn còn đang ở bệnh viện phải làm kiểm tra điều trị liên tục, mỗi lần muốn nói cái gì đều chỉ có thể ê ê a a khoa tay múa chân nửa ngày, cuối cùng đành bất lực mỉm cười, còn cô gái này......

Đàn Hoa xoay người bước đi, đi tới sọt rác bên cạnh bàn, hai ngón tay thon dài kẹp lấy tấm thiệp mời màu vàng nhạt thiết kế hoa mỹ.

Tối, 7 giờ, tòa nhà Platinum.

Là ông trùm bất động sản, sức ảnh hưởng của An Lục Thiên hoàn toàn không chỉ giới hạn trong lĩnh vực bất động sản, một bữa tiệc rượu không mất gì cả, hầu như tất cả các nhân vật có tiếng trong thành phố đều đến tham dự.

Từ lúc 6 giờ khách mời đã lần lượt đi đến, vừa đi vừa trò chuyện với nhau, mặc dù đã hơn 1 tiếng mà vẫn chưa thấy chủ nhân của bữa tiệc xuất hiện, nhưng các khách mời cũng đã thành thói quen.

"A, vừa trở về đã được chú An mời đến làm khách, xem ra vận may của tôi không tệ." Người nói chuyện là một người đàn ông mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi kiểu Pháp cổ điển cũng không ảnh hưởng đến khí chất tao nhã của hắn. Lông mày không rậm, không nhạt, đôi mắt trong sáng như suối, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ.

Giản Vân Dao đứng bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ váy đuôi cá trễ vai màu hồng nhạt, cô nhẹ nhàng mỉm cười, khuôn mặt thanh tú không đến mức xinh đẹp kinh diễm, nhưng lại rất có khí chất.

"Đúng rồi, Kinh Vĩ đâu? Không ngờ chú An thật sự muốn ép Kinh Vĩ kết hôn."

"Anh ấy... chắc là còn ở trong xe."

"...... Cùng với người phụ nữ khác?"

Giản Vân Dao gật gật đầu.

"Dao Dao...... Em thật sự muốn cưới Kinh Vĩ hả?"

"Nếu như anh tình nguyện cưới em, em có thể không cưới hắn."

Khang Dịch sờ mũi, không dám nói tiếp.

"Nếu chỉ có thể lựa chọn một người môn đăng hộ đối, vì sao tôi không thể chọn một người mình quen thuộc? Ít nhất cưới An Kinh Vĩ, tôi không cần phải lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu."

"Nhưng em sẽ phải đối mặt với cả đám người tình của Kinh Vĩ." Khang Dịch nhắc nhở.

"Chú An hay là An Kinh Vĩ, bọn họ đều sẽ không để em nhúng tay vào sự nghiệp của An gia, nếu không có mấy người phụ nữ đến để em giải buồn, chắc chắn em sẽ rất nhàm chán."

"Ặc...."

"Anh có muốn tham gia hay không?"

"Không, không cần ——"

"Kinh Vĩ đối với cô gái bây giờ hình như rất đặc biệt."

"Thật sự? Đặc biệt như thế nào?"

Nghe Giản Vân Dao nhẹ nhàng miêu tả, trong mắt Khang Dịch tràn đầy hứng thú. "Nếu Kinh Vĩ thật sự động tâm đối với Dịch Dao đó, em thật sự vẫn muốn cưới hắn sao?"

"Có liên quan gì sao? Anh cảm thấy loại nữ nhân có thân phận như thế có cơ hội gả vào An gia sao?"

"Sẽ không..." Khang Dịch trả lời chắc chắn, "Cho nên...... Anh hy vọng Kinh Vĩ còn chưa thực sự động tâm."

"Như thế nào cũng được, đừng để cho em nhàm chán quá là được rồi." Giản Vân Dao nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi ở góc sảnh, ánh mắt lạnh lùng.

Ở bãi đỗ xe, trong chiếc xe màu đen bóng.

Dịch Dao mặt đỏ bừng cúi đầu nhìn dịch thể trắng đục giữa hai chân, sợ một động tác không cẩn thận của mình làm nó chảy xuống làm dơ làn váy bên dưới.

"Khăn giấy......" Dáng vẻ giận dỗi. Hắn vậy mà lại bắn ra ở giữa hai chân cô...

An Kinh Vĩ thỏa mãn đứng dậy, lấy hộp khăn giấy qua, hiếm khi ôn nhu săn sóc mà giúp cô lau chùi sạch sẽ ti/nh d/ịch trên đùi.

Tiệm "Chớp mắt" lựa chọn cho bé con của hắn một bộ váy lễ phục màu đen bảo thủ, nhưng mà đoạn xẻ trước ngực lại làm lộ ra làn da trắng nõn và dáng người hoàn hảo của cô, tóc dài búi lên cao, cần cổ trắng không tì vết lộ ra, đường cong bên hông siết lại trang trí bằng một chiếc thắt lưng nhỏ làm vòng eo nhỏ nhắn của cô nổi bật quyến rũ vô cùng, làn váy dài đến bắp đùi một khi ngồi, đùi ngọc thon dài liền đập vào mắt người khác.

Còn có khuôn mặt nhỏ ngày thường đã xinh xắn động lòng người, bây giờ được thợ makeup nhẹ nhàng điểm tô thêm một chút, nhìn vừa quyến rũ vừa xinh đẹp kiều mị, chọc cho người ta nhồn nhột.

"Đợi lát nữa nếu em dám trêu chọc người đàn ông khác, cũng đừng trách tôi không cho em sạch sẽ." Xuống xe, không biết An Kinh Vĩ lấy từ đâu ra một chiếc hộp màu nhung đen, cầm lấy vòng cổ trang sức đá quý tinh xảo mỹ lệ, vụng về mang lên cho Dịch Dao, miệng thì hung hăng cảnh cáo.