Tiêu Hề Hề ôm chân không chịu buông, các ma ma phải dùng sức mới kéo nàng ra được.
Dù vậy, cô vẫn không ngừng la lên.
“Điện hạ nhất định phải cẩn thận đó, có kẻ âm mưu hại người!”
Cho đến khi nàng bị lôi đi, tiếng hét của nàng vẫn kéo dài không dứt.
Ai nấy đều cúi đầu nín thở, thậm chí không dám thở mạnh.
Chỉ có Thường công công cẩn thận ngẩng đầu, khẽ liếc Thái tử một cái.
Không ngoài dự đoán.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn u ám đến mức gần như đen thui.
Hắn lúc này thật sự muốn chém chết nữ nhân giả thần giả quỷ này.
Nhưng sự kiềm chế mạnh mẽ đã làm hắn nhịn xuống.
Hôm nay hắn còn phải cùng phụ hoàng đi săn, các hoàng tử khác đã lên đường, hắn tuyệt đối không được đến muộn, chỉ có thể tạm thời nén xuống cục tức này, đợi khi về sẽ xử lý nữ nhân kia!
Lạc Thanh Hàn phất tay áo, sải bước rời khỏi Đông cung trong vòng vây của cung nữ thái giám.
Chưa đến nửa ngày.
Tin tức chuyện Tiêu lương đệ bị giam vào lầu Lãnh Hương vì giữa đường ngăn cản còn chọc giận Thái tử đã truyền khắp Đông cung.
Tiêu Hề Hề vốn là con gái của Trung Võ tướng quân, lúc tuyển tú được chọn cho Thái tử, trở thành Lương đệ của Thái tử.
Từ lúc vào cung đến nay cũng đã nửa năm, nàng chưa từng gặp Thái tử lần nào, mà bản tính nàng vốn là một con cá muối, không tranh không giành, mỗi ngày làm ổ trong điện Thanh Ca rồi ăn no chờ chết.
Lúc ai nấy đều nghĩ nàng sẽ tiếp tục đạo sinh tồn cá muối này thì nàng lại bất ngờ vả mạnh vào mặt mọi người.
Không chỉ cản đường Thái tử ở chốn đông người, còn mặt dày mày dạn ôm chân Thái tử, thậm chí còn dám nói ấn đường Thái tử có sắc đen sẽ gặp họa sát thân!
Tiêu lương đệ đúng là đang nhảy nhót bên bờ vực cái chết mà!
Mấy chục phi tần trong Đông cung có muôn vàn chiêu trò để tranh sủng, nhưng không có ai to gan lớn mật như Tiêu lương đệ.
Dù quen biết nàng hay không, bọn họ đều nghĩ lần này nàng chết chắc rồi.
Lầu Lãnh Hương là nơi xa nhất trong Đông cung.
Đúng như tên gọi, nơi này thật sự vắng vẻ, không có hơi thở người sống.
Tiêu lương đệ đang là mục tiêu bàn tán của mọi người, lúc này lại nằm lười chảy thây trên ghế quý phi, vừa cắn hạt dưa vừa nghe Bảo Cầm ca thán.
“Tiểu chủ, người lười biếng nửa năm, cuối cùng cũng triệt để tỉnh ngộ có ý muốn tranh sủng, nô tỳ vô cùng vui mừng, nhưng có muôn ngàn cách để tranh sủng, sao người lại cứ chọn cách tệ hại nhất vậy chứ? Người xem người lúc này đi, chọc giận Thái tử, còn bị nhốt vào lầu Lãnh Hương rách nát này, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
Tiêu Hề Hề phun vỏ hạt dưa trong miệng ra nói “Ta vốn không muốn tranh sủng.”
Bảo Cầm không tin “Nếu người không muốn tranh sủng, vậy người ôm cứng ngắt chân Thái tử làm gì?”
“Ta đã nói rồi, ấn đường Thái tử có sắc đen, e là có họa sát thân, ta đi tìm ngài ấy, là vì cứu ngài ấy một mạng.”
Bảo Cầm mặt không cảm xúc nhìn nàng, trên mặt viết rõ hàng chữ —
Người thấy nô tỳ có tin không?
Tiêu Hề Hề đưa hạt dưa trong tay tới.
“Nào nào, ăn hạt dưa cho bớt giận.”
Bảo Cầm lạnh nhạt, biểu thị từ chối.
Tiêu Hề Hề nói “Tối nay ta muốn ăn lẩu, loại bỏ thật nhiều ớt ấy.”
“Thứ cho nô tỳ nhắc nhở người một câu, người đắc tội với Thái tử Điện hạ rồi, bây giờ người tốt nhất nên nghĩ cách làm sao để được Thái tử Điện hạ tha thứ, chứ không phải tối nay ăn gì?”
“Ồ, tối nay không thể ăn lẩu sao? Thật sự không thể ăn hả?”
Tiêu Hề Hề đáng thương trông mong nhìn Bảo Cầm.
Nhìn vỏn vẹn một phút.
Cuối cùng Bảo Cầm chịu thua, cay đắng nói.
“Nô tỳ sẽ nghĩ cách.”
Tuy chủ tử của nàng là một con cá muối, nhưng nàng có thể làm sao đây?
Chỉ có thể sủng thôi.