Nhớ đến cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, với câu ‘họa sát thân’ mà Tiêu lương đệ đã nói.
Trong lòng Lạc Thanh Hàn lờ mờ lộ ra một suy đoán —
Chẳng lẽ Tiêu lương đệ biết trước mình sẽ bị ám sát?
Nếu là người trong cuộc, nàng ta có quan hệ gì với đám thích khách này?
Lẽ nào bọn họ cùng một giuộc?
Nếu là cùng một giuộc, tại sao Tiêu lương đệ lại đưa bùa hộ thân cho hắn, đồng thời còn chủ động nhắc nhở hắn cẩn thận có kẻ âm mưu hãm hại?
Trong đầu nảy ra vô số nghi vấn, khiến Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào lá bùa trên tay hồi lâu.
Mãi đến khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vội vàng cùng thị vệ chạy tới, Lạc Thanh Hàn mới định thần lại.
Hắn cất lá bùa đi, khuôn mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Tam đệ, nghe nói đệ gặp phải thích khách, có bị thương không?”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua khuôn mặt của hai huynh trưởng, bọn họ có vẻ rất lo lắng, trên mặt đầy sự quan tâm thăm hỏi.
Tuy nhiên …
Ai biết được trong lòng bọn họ đang nghĩ gì?
Nói không chừng, đám thích khách này là do một trong số họ phái tới.
Một năm trước, Lạc Thanh Hàn mới được lập làm Thái tử, nhưng hắn không phải trưởng tử, cũng không phải đích xuất, chỗ dựa duy nhất là nhà mẹ của Hoàng hậu.
Nhưng trong mắt các hoàng tử, dù Lạc Thanh Hàn có thân thiết với Hoàng hậu đến đâu, cũng không phải là con ruột của Hoàng hậu, hắn dựa vào đâu là chiếm ngôi vị Thái tử?
Các hoàng tử không lộ ra mặt, trong lòng thì lại bất bình.
Một năm qua, chuyện vụn vặt mà bọn họ âm thầm làm nhiều không đếm xuể, nhưng đều chỉ là thủ đoạn nhỏ, không thể làm Lạc Thanh Hàn bị thương, nên hắn không quá để tâm.
Không ngờ, mấy huynh đệ này chợt trở nên hung tàn, thậm chí huynh đệ tàn sát lẫn nhau chỉ vì ngôi vị trữ quân!
Trong lòng Lạc Thanh Hàn dâng tràn cảm xúc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường “Ta không sao, hai vị hoàng huynh không cần lo lắng.”
“Không sao thì tốt, phụ hoàng rất lo lắng cho đệ, mau đi báo bình an với phụ hoàng, ở đây cứ giao cho hai chúng ta xử lý.”
“Vậy phiền hai vị hoàng huynh rồi.”
Lạc Thanh Hàn cưỡi ngựa của thị vệ rời đi, nhưng để lại các thị vệ của mình.
Vì Thái tử suýt gặp bất trắc, nên Hoàng đế không còn ý định đi săn, cuộc săn bắn hôm nay kết thúc trước thời hạn.
Trở về Đông cung.
Lạc Thanh Hàn gọi một số thân tín của mình đến thư phòng.
Họ thương nghị hết một canh giờ.
Cuối cùng, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm xuống vách núi để tìm xác con ngựa và tìm hiểu nguyên nhân vì sao con ngựa đột nhiên nổi điên.
Một nhóm khác điều tra lai lịch của đám thích khách, xem ai đã phái chúng đến?
Khi Lạc Thanh Hàn rời khỏi thư phòng, trời cũng đã tối.
Hắn chợt nhớ đến nữ nhân ôm chân mình sáng nay.
“Tiêu lương đệ đang ở đâu?”
Thường công công khom người trả lời “Nàng ta bị nhốt trong lầu Lãnh Hương.”
Lạc Thanh Hàn nhấc chân, đi về phía lầu Lãnh Hương.
Khi đến trước cửa lầu Lãnh Hương, bọn họ thấy cửa đóng chặt, ánh sáng mờ ảo của nến lập lòe qua cửa sổ.
Thường công công bước tới hô.
“Thái tử Điện hạ giá đáo!”
Trong lầu truyền ra tiếng leng keng, còn lờ mờ nghe thấy tiếng thúc giục của Tiêu lương đệ.
“Mau thu dọn đồ lại!”
Tiếp theo là tiếng bước chân vội vã.
Cánh cửa bị đẩy vào.
Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm tiến lên quỳ xuống hành lễ.
“Bái kiến Thái tử Điện hạ.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nữ nhân trước mặt, thấy môi nàng đỏ bừng, trơn bóng phát sáng, ngửi được có mùi cay cay thơm nồng.
Hắn lạnh giọng hỏi “Các người làm gì trong phòng?”
Tiêu Hề Hề chột dạ “Đang ăn tối.”
“Xem ra nàng không hề lo lắng chút nào.”
“Lo lắng chuyện gì?”
“Nàng nghĩ sao?”