Từ Đông cung đến điện Chiêu Hoa buộc phải đi qua một hoa viên nhỏ.
Lúc này, Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm trong bụi hoa.
Nàng rụt cổ, nhìn ra ngoài qua những kẽ hở của bụi hoa, như thể đang đợi ai đó.
Cung nữ Bảo Cầm căng thẳng nhìn nàng, nhỏ giọng khuyên “Tiểu chủ, cho dù người muốn gặp Thái tử Điện hạ, cũng không thể chờ ở đây được, không hợp quy tắc đâu, lỡ như chọc giận Thái tử Điện hạ thì làm sao?”
Tiêu Hề Hề chẳng thèm quay đầu nhìn liền nói “Ta vào cung đã nửa năm rồi, Thái tử Điện hạ còn không nhìn ta lấy một lần, nếu ta còn không nghĩ cách, cả đời này đừng hòng gặp được ngài ấy.”
“Cho dù là vậy, người cũng không thể …”
“Suỵt!” Tiêu Hề Hề cắt ngang lời huyên thuyên của Bảo Cầm “Đừng nói nữa, người tới rồi!”
Bảo Cầm vội vàng im miệng.
Cả hai nhìn thấy một nhóm người đang bước tới qua kẽ hở bụi hoa.
Trong số đó, thanh niên tuấn tú mặc cẩm bào xanh nhạt là bắt mắt nhất.
Chỉ mới mười tám tuổi đã khí thế bức người.
Đặc biệt là đôi mắt đen láy như vực sâu lạnh lẽo, chỉ cần nhìn vào sẽ làm người khác cảm thấy như bị đông cứng.
Người này chính là Thái tử của vương triều Đại Thịnh, Lạc Thanh Hàn.
Tiêu Hề Hề nắm chặt lá bùa trong tay, thầm đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một!
Đếm ngược kết thúc, nàng mạnh mẽ lao ra!
Nhưng vì lao ra quá gấp, không tính toán được khoảng cách, nhất thời không cẩn thận lao quá đà, cả người lao thẳng về phía Lạc Thanh Hàn!
Lạc Thanh Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người tránh đi.
Tiêu Hề Hề trong tư thế chim nhạn đáp xuống bãi cát phẳng lướt qua Thái tử, ngã ập xuống đất.
Bảo Cầm trốn trong bụi hoa che mắt lại, không dám xem tiếp.
Các cung nữ thái giám theo sau Thái tử đều sợ hãi trước biến cố đột ngột này.
Thường công công là người đầu tiên phản ứng, lớn tiếng quát “Ngươi là ai? Lại dám đánh lén Thái tử Điện hạ?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, hai mắt ngấn nước, cố gắng hết sức làm cho mình trông thật đáng thương.
“Thái tử Điện hạ, người không nhớ thần thiếp sao? Thần thiếp là Tiêu lương đệ đây!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng, xem ra hoàn toàn không nhớ có một nữ nhân như vậy trong hậu cung nhà mình.
Tiêu Hề Hề bò dậy, trước tiên hành lễ với hắn, sau đó đưa lá bùa nắm trong tay, mỏi mắt cầu khẩn.
“Thần thiếp biết hôm nay Thái tử Điện hạ cùng Hoàng thượng đi săn, bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, thần thiếp lo lắng cho an nguy của Thái tử Điện hạ, đặc biệt đi cầu xin bùa hộ thân này, mong người nhận lấy.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt những người xung quanh bỗng trở nên cổ quái.
Người trong cung ai mà không biết Thái tử Điện hạ ghét nhất những thứ đồ quái gở này, bây giờ Tiêu lương đệ lại dám đưa bùa hộ thân cho Thái tử, nàng ta chê mạng dài quá rồi sao?
Quả nhiên, ánh mắt vốn đã lạnh của Lạc Thanh Hàn càng lạnh hơn.
“Tránh ra.”
Tiêu Hề Hề dâng bùa hộ thân, không chịu tránh ra.
Lạc Thanh Hàn nhìn Thường công công một cái.
Thường công công hiểu ý, lập tức ra lệnh cho hai ma ma lực lưỡng bước tới, định ép buộc kéo Tiêu Hề Hề đi.
Tiêu Hề Hề lúc này bất ngờ vồ tới, ôm chặt đôi chân dài của Lạc Thanh Hàn.
“Hôm nay ấn đường Điện hạ có sắc đen, e là có họa sát thân, cầu xin người mang theo bùa hộ thân này, nó có thể bảo vệ người tránh được tai họa!”
Lạc Thanh Hàn chôn chân tại chỗ.
Hắn nhìn xuống nữ nhân đang ôm cứng ngắt chân mình không chịu buông tay, ánh mắt lạnh lẽo như thể muốn đóng băng nàng thành tác phẩm điêu khắc trên băng.
Hắn sống mười tám năm, chưa từng thấy nữ nhân nào cả gan làm loạn như vậy!
“Người đâu, kéo nàng ta đi, nhốt lại!”