Chương 18: Vương Văn Bá
Chương 18: Vương Văn Bá
Vô Danh "ong ong" rung động, lúc này phần phật tiếng gió, từ trên không trung phiêu nhiên hạ xuống một thiếu nữ,
Nàng một bộ bạch y không nhuốm bụi trần, mái tóc dài màu trắng theo gió tung bay, nàng điểm nhẹ mũi chân trên thanh kiếm, lạnh lấy khuôn mặt nhìn xuống đám quan binh,
Đám quan binh ngây người, ngoài vẻ đẹp của vị cô nương trước mắt thì thủ đoạn xuất hiện của đối phương trấn nh·iếp bọn hắn,
Bạch Mẫu Đơn nhíu nhẹ chân mày, bỗng nàng một tay chống eo một tay chỉ lấy đám quan binh:" 1, 2, 3, 3, 5, năm tên nam nhân lại đi ức h·iếp một tiểu cô nương, các ngươi có xấu hổ hay không?"
Khải liếc nhìn nàng một cái thở dài, không lẻ tất cả yêu quái mới hóa hình đều ngốc như vậy, tới đếm cũng có thể đếm sai, nhưng tài năng ở chổ quá trình là sai nhưng kết quả lại đúng,
Thật ra Khải đến trước cả Bạch Mẫu Đơn nhưng ở góc nhìn của bọn quan binh thì bọn hắn nhìn không thấy, một vì bọn hắn tu vi không đủ, hai là bọn hắn không sử dụng Phá Chướng Pháp,
Bọn quan binh nghe thì cũng sửng sốt mấy giây, nhưng bọn chúng cũng không dám thất lễ, tên đầu lĩnh chắp tay nói khẽ:" vị tiên tử này, nàng là trọng phạm bị triều đình truy nã, xin tiên tử không nên xen vào miễn cho rước phải phiền phức."
Bạch Mẫu Đơn "hừ" một tiếng nói:" ta mặc kệ cái gì triều đình không triều đình, người này hôm nay bản Đại Yêu bảo đảm, các ngươi cút đi."
Tên đầu lĩnh chắp tay nói:" xin tiên tử đừng để bọn ta khó xử, bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi."
Bạch Mẫu Đơn phất phất tay:" ta không làm khó các ngươi, các ngươi đi đi."
Tên đầu lĩnh có chút do dự, hắn mở miệng:" tiên tử..."
Hắn chưa kịp nói hết lời một bóng đen từ trong rừng lao nhanh về phía hắn, hắn không kịp đề phòng bị bóng đen đụng một cái, hắn lui về sau mấy bước cũng may nhưng tên khác phía sau vịn lấy chìa sẽ một phần lực lượng, cho dù vậy hăn cũng phun ra một bún máu, những tên phía sau vịn lấy hắn sắc mặt cũng trắng bệch một mảnh,
Cẩu Cẩu lúc này xuất hiện hướng bọn hắn nhe răng rầm gừ,
Bọn quan binh lúc này trong mắt tràn đầy sợ hãi, bọn chúng nhỏ giọng thương lượng với nhau một chút rồi đồng loạt chắp tay:" nếu hôm nay tiên tử đã muốn bảo vệ nàng, chúng ta không còn cách nào khác chỉ có thể trở về phục mệnh, xin cáo từ."
Nói nói bọn chúng bắt đầu lùi lại, Khải mặt không b·iểu t·ình nhìn lấy bọn hắn, vừa lúc bọn quan binh xoay lưng lại thì Vô Danh kiếm dưới chân Bạch Mẫu Đơn "vụt" một cái, lao nhanh về phía bọn hắn,
Bạch Mẫu Đơn vội vàng không kịp chuẩn bị, nàng "ai nha" một tiếng từ trên thân kiếm rớt xuống, đạp đạp không trung mấy cái mới ổn định thân hình,
Bên kia mấy tên quan binh nghe được động tĩnh đồng loạt quay người, muốn rút ra đao nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động, bọn chúng mở to mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhìn lấy chuôi kiếm cách càng ngày càng gần.
Nhưng đúng lúc này một cổ kình lực đánh Vô Danh kiếm bay ngược trở về, Vô Danh kiếm bất mãn ong, ong một tiếng định g·iết trở về thì bị Khải ngăn cản,
Lúc này một thanh âm hữu lực từ trong rừng vọng ra:" cần gì phải tận g·iết tuyệt như vậy chứ? chừa lại một con đường sau này chúng ta còn dễ gặp mặt."
Dứt lời một nam nhân trung niên từ trong khu rừng phi ra, hắn chặn lại trước mặt mấy tên quan binh, nhìn chằm chằm về hướng bên này, nói đúng hơn là nhìn về phía Khải.
Mấy tên quan binh lúc này lấy được tự do, bọn chúng đồng loạt quỳ một gối xuống đất, cũng kính nói:" tham kiến Vương đại nhân."
Nam nhân trung niên nhàn nhạt gật đầu:" ừm, đứng lên đi."
Bọn quan binh vẫn quỳ dưới đất đồng thành nói:" chúng thuộc hạ làm việc bất lực, xin đại nhân trách phạt."
Nam nhân trung niên phất phất tay:" không phải lỗi của các ngươi, đứng lên hết đi."
Đám quan binh âm thầm thở phào, đồng thành nói:" tạ đại nhân."
Nam nhân trung niên không lại để ý tới đám thuộc hạ, mà hơi hơi chắp tay, khẽ mỉm cười nói:" tại hạ Vương Văn Bá, chỉ huy sứ thiết lang vệ, không biết hai vị xưng hô thế nào?"
Bạch Mẫu Đơn hất lên cằm kiêu ngạo nói:" bản đại..."
Khải tằng hắng một tiếng dùng ý niệm truyền đạt:" ngươi đừng nói chuyện."
Bạch Mẫu Đơn nghĩ hoặc nhìn hắn, Khải không thèm để ý đến nàng, hắn chỉ hơi hoàn lễ một tý rồi nói:" nàng là chủ tử của ta, ta là quỷ nô của nàng, xưng hô thì không cần thiết, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi."
Vương Văn Bá không để ý, hắn nhìn ra được Bạch Mẫu Đơn không phải là người, cũng nhìn ra được nàng đại khái hoá hình không lâu lại có một quỷ nô tu vi hơn nàng một đoạn dài chứng tỏ phía sau nàng thế lực không đơn giản, chí ít hắn không chọc nổi,
Hắn mỉm cười nói:" là bọn thuộc hạ của ta không hiểu chuyện, nếu có vô tình mạo phạm xin hai vị rộng lượng bỏ qua."
Khải cười nhạt một tiếng:" không có việc gì, bọn ta chỉ là vô tình đi ngang qua, gặp bọn thuộc hạ của ngươi ỷ đông h·iếp yếu, chủ tử của ta thật sự nhìn không được nên mới ra tay thôi."
Vương Văn Bá làm ra vẻ bừng tỉnh:" thì ra là vậy, không dấu diếm gì các vị, nàng là trọng phạm hành thích mệnh quan triều đình, bọn ta đã tìm nàng rất lâu mới tìm được dấu vết, hôm nay tìm được nên mới bắt nàng về quy án, thật không ngờ dẫn đến các vị hiểu lầm."
Khải gật đầu không lên tiếng, Vương Văn Bá nói tiếp:" nếu mọi hiểu lầm đã được giải khai, hai vị có thể giao nàng cho bọn ta tại hạ cảm kích vô cùng."
"Nếu bọn ta không giao đâu?" Khải cười nhạt một tiếng hỏi.
Vương Văn Bá híp híp mắt, hắn đã cho người đi vào khu rừng này tìm tung tích Diệp Dung rất lâu, nhưng khu rừng này rất quỷ dị, nó giống như một mê trận, hắn đã phái rất nhiều người vào nhưng đều không thấy trở về,
Hôm nay hắn nhận được tin tức mê trận giống như biến mất nên mới cho người vào tìm kiếm, hắn đã tự mệnh lệnh sống phải thấy n·gười c·hết phải thấy xác, hôm nay đã tìm được thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hắn chợt mỉm cười lấy ra một khối lệnh bài, chân lực gia trì khối lệnh bài trôi lơ lửng về phía Bạch Mẫu Đơn, Bạch Mẫu Đơn vừa định tiếp lấy thì Khải đã đánh bật trở về, hắn cười nói:" chuyện hôm chủ tử ta là định xen vào, xin Vương đại nhân cho nàng một bộ mặt, ngày khác lại đến bắt người cũng không muộn."
Vương Văn Bá tiếp lấy lệnh bài, trên tay gân xanh nổi lên, con mắt hắn híp càng thêm lời hại, nhưng hắn chỉ là cười cười, chắp tay nói:" chúng ta ngày khác còn gặp lại, cáo từ."
"Chúng ta đi." Nói xong hắn dẫn đám thuộc hạ rời đi."
Nhìn đám người Vương Văn Bá đi xa, Bạch Mẫu Đơn lúc này mới phồng lên má, nàng chất vấn:" tên sắc quỷ ngươi không thấy bản đại yêu đang đạp trên kiếm của ngươi sao? Không nói trước một tiếng làm hại bản đại yêu xém chút nữa là lộn nhào rồi." Cẩu Cẩu cũng a dua theo gâu, gâu mấy tiếng.
Khải không thèm để ý tới hai tên dở hơi này, hắn đi qua ngồi xổm bên cạnh Diệp Dung, một sợi ý niệm chui vào trong thân thể nàng, sau một lát hắn nhíu mày:" làm gì thành ra nông nổi này."
Lúc này trong cơ thể Diệp Dung chân khí rất hỗn loạn, một đường kinh mạch đã gần như đứt đoạn, đây là dấu hiệu cưỡng ép thông mạch gây ra.
Bạch Mẫu Đơn tức giận đá hắn một cước nhưng lại đạp vào một cái tịch mịch, nàng uất ức chỉ hắn mắng:" ngươi hứa với gia gia ta sẽ chăm sóc ta bây giờ chưa đi được bao xa ngươi đã định làm phản sao?"
Khải cau mày, hắn nói:" kinh mạch nàng gần như đứt đoạn rồi, thực vật chi linh các ngươi không phải giỏi nhất trị liệu sao? Ngươi xem thử một chút."
Bạch Mẫu Đơn cả giận nói:" dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi, mà lại ta với nàng lại không quen, ta giúp nàng giữ được mạng đã tốt lắm rồi, ở đó còn giúp nàng trị liệu."
Khải đôi mắt lấp lánh hào quang, chợt hắn cúi đầu chân thành nói:" thật xin lỗi, vừa nãy ta không cố ý làm té ngươi, chỉ là tình thế cấp bách."
Bạch Mẫu Đơn"hừ" một tiếng nói:" ngươi tránh qua một bên."
"Ừm," đáp một tiếng, hắn nhẹ nhàng trôi đổi qua một bên, Bạch Mẫu Đơn đến bên cạnh Diệp Dung, hai tay nàng chắp lại, một vầng hào quang từ trên người nàng chảy về hướng Diệp Dung.