Chương 17: Xin Hỏi Là Thân Sinh Sao?
Chương 17: Xin Hỏi Là Thân Sinh Sao?
Sau khi khế ước hoàn thành, đại thụ quay đầu nói với đại Cẩu Cẩu:" Cẩu Cẩu, ngươi thay ta chăm sóc nàng đi."
Cẩu Cẩu "hí hí" mấy tiếng, nó ngoắc cái đuôi mặt lộ vẻ ưu sầu.
Đại thụ hướng nó nháy mắt mấy cái, sau đó nói với Bạch Mẫu Đơn:" đi ra bên ngoài phải học được chăm sóc tốt cho mình, Tiến Khải hắn chỉ là một con quỷ không thể chăm sóc cho ngươi quá nhiều."
Khải mặt rất đen, hắn biết quỷ rất là chịu những sinh linh khác bài xích, nhưng các ngươi cũng không cần trước mặt ta công khai kì thị như vậy chứ.
Bạch Mẫu Đơn nước mắt lưng tròng, nàng bạch bạch chạy qua ôm lấy cành của cây đại thụ nói:" gia gia, ta sẽ rất nhớ ngươi."
Đại thụ vươn nhánh cây vuốt ve đầu nàng, nhưng cành cây thô ráp đem mái tóc suông sẽ của Bạch Mẫu Đơn cho xù lên.
Bạch Mẫu Đơn phồng lên má, nàng vuốt vuốt mái tóc mình bất mãn nói:" gia gia, ngài làm tóc ta loạn hết rồi."
Đại thụ "ha ha" cười, bỗng nhiên hắn nói với Khải:" à đúng, tiểu nha đầu ngươi đuổi theo hình như gặp một chút phiền phức."
Tâm Khải trong nháy mắt xiết chặt nhưng đại thụ lại nói:" ngươi yên tâm, đây là địa bàn của ta, nàng sẽ không có việc gì."
Khải âm thầm nới lỏng một hơi, hắn quay đầu hỏi Bạch Mẫu Đơn:" đại yêu đại nhân chúng ta có thể xuất phát chưa? Ta có chuyện quan trọng cần phải làm."
Đại yêu Bạch Mẫu Đơn có chút ngốc nhưng nàng lại rất thông tình đạt lý, nhẹ gật đầu một cái rồi mới hít hít mũi nói:" gia gia ta đi nha, thỉnh thoảng sẽ kêu Cẩu Cẩu mang tin tức về cho ngài."
Đại thụ lại giơ lên cành lá nhưng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Bạch Mẫu Đơn thì rụt trở về, hắn cười nói:" được được, gia gia sẽ chờ tin tức của ngươi."
"Ừm," Bạch Mẫu Đơn gật đầu một cái hô:" đi thôi Cẩu Cẩu." Dứt lời nàng phi thân đi trước, Cẩu Cẩu lại hướng về đại thụ hí hí một tiếng rồi chạy theo nàng.
Đợi một yêu một chó sâu khi đi khỏi, Khải bỗng nhiên nói:" à đúng rồi, ta có một chuyện này vẫn thắc mắc hồi lâu, ngài có thể giải trừ nghi hoặc cho ta có được không?"
Đại thụ nhàn nhạt "ừm" một tiếng:" ngươi cứ hỏi đi, nếu như biết đến ta sẽ trả lời."
"Nếu ta không nhìn lầm thì bản thể của ngài là một cây đa đi?"
"Đúng vậy, bản thể của ta chính là một gốc Đa."
"Ngài là một cây Đa, cháu của ngài lại là một đoá Mẫu Đơn, xin hỏi ngài và cha hoặc mẹ của nàng là thân sinh sao?" Không đợi đại thụ trả lời Khải đã xoay người chạy mất dạng.
Đại thụ sửng sốt một chút chợt cười haha lên:" tên tiểu tử này trả thù tâm thật nặng."
"Đúng vậy." Đúng lúc này Chu Văn từ hư không hiên thân đứng bên cạnh đại thụ, hắn rất tán thành gật đầu.
Đại thụ hơi nghiêng thân nhìn Chu Văn một chút chợt giật mình hỏi:" mặt ngươi làm sao vậy?"
Chu Văn sờ sờ trên mặt mình mấy vết bầm đen thì thở dài:" tên khốn kiếp kia đánh."
Đại thụ "ừm," một tiếng rất đồng tình nhìn Chu Văn, thật ra từ tiên cảnh ngoại trừ hồn phách bị diệt sạch ra thì chỉ cần còn một tia ý niệm là có thể hồi phục chứ đừng nói chi một chút vết bầm đen trên mặt, nhưng nếu bị "tên khốn kiếp" trong miệng Chu Văn đánh khác biệt, hắn không vận dụng bao nhiêu lực lượng nhưng hắn vận dụng là pháp tắc, pháp tắc chỉ có thể chậm rãi tiêu trừ không thể cưỡng ép đẩy ra ngoài,
Không đúng, là cảnh giới của bọn hắn chưa đủ.
Chu Văn đột nhiên nở nụ cười nói:" vẫn không thảm bằng ngài, đường đường một tiên vương đỉnh phong lại bị nhổ xuống trồng ở dân gian, lại còn bị hạn chế không thể hoá thành hình người, ngài so với ta càng thảm."
Đại thụ thở dài một cái hết sức bắt đắc dĩ lắc đầu:" cũng không biết hắn mắc cái gió gì, rõ ràng tu la tộc rình rập trực chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh sang tiên giới, hắn lại ngay trong lúc này cưỡng chế khai mở Tử Vi tinh, đây là ngại tiên giới không đủ nguy hiểm sao?"
Chu Văn cười nói:" không phải hắn đã nói trước khi tên tiểu quỷ kia trưởng thành hắn sẽ không để tu la tộc xâm nhập sao?"
"A, đúng," đại thụ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nhìn quanh một vòng rồi nhỏ giọng nói với Chu Văn:" trước kia hắn không phải không quan tâm tiên giới tồn vong sao? Sao bỗng nhiên lúc này lại đi quan tâm cái tên quỷ kia như vậy, lại còn giúp hắn tìm cho hắn hai cái thiên địa chi linh bồi bạn, thậm chí không tiếc khai mở Tử Vi tinh sớm mười mấy vạn năm, ta nhớ được lần trước Tử Vi tinh khai mở là cách đây một vạn năm đi, chẳng lẽ tên tiểu quỷ kia là con thất lạc của hắn sao?"
Hắn lúc này cũng đoán được tại sao Chu Văn b·ị đ·ánh, thử nghĩ một chút con ngươi nhận người khác làm cha ngươi sẽ làm thế nào?
Chu Văn gật gật đầu:" đúng vậy, lúc đó thật là loạn, cuối cùng Tử Vi tinh lại sáng suốt lựa chọn một vị tài hoa hơn người, thiên tư xuất chúng lại đẹp trai phong độ nên mới ổn định lại được thời cuộc."
Đại thụ nghe Chu Văn câu trả lời không phải tâm điểm trong câu hỏi của hắn, hiển nhiên Chu Văn là không muốn bình luận cái chủ đề này, hắn cũng rất thức thời không có nhắc lại mà là phi một cái nói:" ngươi mặt đúng là vạn năm không thay đổi, vẫn là dày như vậy."
Chu Văn thờ ơ nói:" ta không đẹp trai sao? Ta thiên tư không xuất chúng sao?"
Đại thụ làm như không nghe thấy, Chu Văn lại thở dài nói:" ta biết ngài ganh tị với thiên tư của ta, ta cũng rất đồng cảm với nỗi lòng của ngài, dù sao ta một vạn năm trước phí thăng tiên giới thì ngài đã là một tôn uy tín lâu năm tiên vương đỉnh phong, một vạn năm sau ta đã là tiên đế ngài vẫn là một tôn uy tín lâu năm tiên vương, nếu ta là ngài ta đi cũng thiên đạo liều mạng."
Bất kính thiên đạo chuyện này không đơn giản, cả tiên giới bao la rộng lớn nhưng cũng chỉ có một mình Chu Văn là dám, tên kia không tính, hắn hiện tại không còn là tiên giới chúng sinh.
Thấy đại thụ trầm mặc Chu Văn lại không ghẹo hắn, Chu Văn lúc này mới cười nói:" à đúng, ta vừa chứng ra một mẻ rượu ngon, ngài có muốn nếm thử hay không?"
Nghe được một vị tiên đế hỏi như vậy thì bất kì ai đều có thể cao hứng hỏng, nhưng đại thụ không giống, hắn cảnh giác nhìn đối phương nói: "ngươi lại muốn làm cái gì?"
"Cũng không có gì, chính là muốn xin ngài mấy cái sợi rễ đem về ngâm rượu mà thôi."
"Chu Văn bổn vương cùng với ngươi liều mạng."
". . ."
. . .
Trạng thái Diệp Dung hiện tại phi thường không tốt, chân khí của nàng hỗn loạn, khoé miệng của nàng còn tràn ra tia máu, đây là trong lúc tu luyện bị phục kích dẫn tới chân khí phản phệ.
Đối diện nàng là ba tên mặc quan phục, trên người đối phương lại có tu vi, mặc dù không cao chỉ có hai mạch là cao nhất nhưng ở quốc gia nhỏ như Lần quốc có được tu vi này hiển nhiên không phải bình thường quan binh.
Song phương lại không có quá nhiều hàn huyên, tên quan binh đứng trước nhất cũng là thủ lĩnh hắn giơ lên đảo trong tay quát:" bắt lấy nàng trọng thưởng hai vạn kim."
"Rõ," những tên quan binh phía sau đồng loạt đáp một tiếng đồng loạt rút đao trong tay xông lên,
Nhưng đúng lúc này, "ong~" một tiếng thật dài, từ trên không trung bay đến một thanh kiếm, thanh kiếm chặn ngang giữa hai bên,
Diệp Dung nhìn thấy thanh kiếm thì sửng sốt một chút, bất quá rất nhanh nàng lại thả lỏng nở nụ cười, không còn ý trí chèo chống Diệp Dung lại phun ra một ngụm máu rồi mất đi ý thức.