Chương 12: Nếu Ngươi Ngốc Thật Thì Tốt
Dưới lờ mờ ánh trăng, một đám hư ảo bóng trắng đang điên cuồng chạy tán loạn nhưng có một kết giới vô hình trong phạm vi năm trăm mét đã ngăn bọn chúng không thể thoát ra.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy có hai luồng sáng đen trắng đang từ bọn chúng liên tục thoát ra, trung tâm kết giới lơ lửng hai quả cầu một đen một trắng,
Những bóng trắng hư ảnh càng lúc càng mờ, tiếng là hét khiến người ta sởn gai óc không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại xen vào một tiếng thét tuyệt vọng.
Trên một cây đại thụ to gần kết giới, cành lá bị cuồng phòng thổi phát ra tiếng xào xạc, thân ảnh của Khải đang lơ lửng trên ngọn cây, hắn mặt không b·iểu t·ình nhìn cảnh tượng trước mắt,
Lúc này Vô Danh kiếm trôi nổi bên cạnh hắn bỗng nhiên phát ra tiếng "ong, ong" mũi kiếm hướng thẳng về một thân cây cách hắn khá xa, hoá thành một đạo tàn ảnh phi nhanh về phía trước,
"Keng," mũi kiếm cắm thẳng vào một thân cây.
Khải nghe được động tĩnh cũng nghiêng đầu nhìn, hắn phát hiện một hư ảnh màu vàng nhạt từ trong thân cây thoát ra sau đó quay đầu chạy, hắn chau mày thân hình quỷ mị phi nhanh đuổi theo,
Khoảng cách đuổi kịp đối phương càng lúc càng gần, hắn nhảy hai bước chặn trước mặt đối phương,
Hư ảnh vàng nhạt cấp tốc dừng lại định chuyển một phương hướng khác chạy đi thì bị Vô Danh kiếm chặn lại, hắn biết không thể thoát quay mặt nhìn Khải nói:" $€££¢€£."
Khải lúc này mới nhìn kĩ mặt của đối phương, là một nam quỷ, không có hắn đẹp trai như vậy, hư ảnh vàng nhạt rất giống với hắn nhưng nhạt hơn rất nhiều, đây là biểu hiện đối phương tu vi bằng hắn, Khải mặt không b·iểu t·ình nhưng trong lòng đang chửi má nó, hắn biết tiếng nước ngoài không ít, đôi khi lại cảm thấy mình học chi cho nhiều nhưng kể từ khi đến thế giới này lại cảm thấy không đủ dùng,
Không nghe hiểu hắn cũng không thèm quan tâm, từ trên thân thể đối phương hắn cảm nhận được rất nhiều nghiệp lực, tên quỷ này sát nghiệp không ít.
Đối phương thấy hắn yên lặng lại liên tục phát ra những âm thanh kì quái:" khặc, khặc £$¢€€∆§€÷€§€§§€×$€€$€π,π€§$π€×£π€π€."
Khải chỉ biết đối phương đang cười, còn tại sao lại cười thì không biết, hắn phất tay, ánh mắt cũng phát sáng, niệm lực tạo thành một kết giới bao bọc hắn và đối phương trong phạm vi một trăm mét,
Đối phương lúc này lộ vẻ sợ hãi, thân hình liên tục lùi lại, hai tay không ngừng lắc lắc:" $£€¢£¢€."
"$£$€£√€√"
". . ."
Đối phương càng lui Khải càng ép tới, đến khi sau lưng đối phương chạm phải kết giới thì cả hai đồng thời dừng lại, hư ảnh kia hét lớn một tiếng:" £$€$£" thân hình hoá thành một đạo tàn ảnh lao nhanh về phía Khải, Khải hư chưởng về phía trước, niệm lực tạo thành một bức tường vô hình chặn lại đối phương, hư ảnh kia bị hất văng ra một đoạn nhưng rất nhanh bật dậy lại phát động thế công.
Một bên lao đến, xung quanh hư ảnh ngưng tụ vài luồng niệm lực đồng loạt t·ấn c·ông, Khải cười nhạt một tiếng, qua lần t·ấn c·ông đầu tiên của đối phương hắn đã có thể phán tu vi bản thân không chỉ cao hơn đối phương một, hai trăm năm,
Khải hư không khẽ nắm, kết giới xung quanh cấp tốc thu nhỏ lại bao bọc lấy đối phương, hư ảnh vàng nhạt thân hình cứng lại giữa không trung điên cuồng giãy dụa, Khải niệm lực bao bọc bàn tay, Vô Danh kiếm rơi vào lòng bàn tay hắn, Khải từ từ tiến lại gần đối phương không chờ đối phương nói chuyện hắn một kiếm đã trảm xuống, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất trong miệng hắn nói khẽ:" lần đầu gặp một con quỷ có linh trí nhưng rất tiếc ngươi phạm hai tội lớn, tội thứ nhất ngươi phạm quá nhiều sát nghiệp, tội thứ hai cũng là tội lớn nhất, ngươi, nói quá nhiều."
Hư ảnh dần dần tiêu tán nhưng vẫn truyền ra tiếng cười quái dị:" khặc khặc, £$$€¢€§∆π√$£$𣧠khặc khặc."
Khải buông ra Vô Danh kiếm, bàn tay nâng lên, nghiệp lực từ cơ thể đối phương ngưng tụ trên lòng bàn tay hắn, tu vi của đối phương cũng dung nhập vào cơ thể hắn, cơ thể Khải sáng lên, thân thể màu vàng lại đậm hơn mấy phần, hắn đợi đến khi đối phương triệt để tiêu tán thân hình cũng triệt để hoà nhập vào tán cây, biến mất không thấy.
. . .
Bên trong hang động, Diệp Dung thân thể dựa vào vách động, lúc này có ánh sáng chiếu thẳng vào nàng, Diệp Dung rung rung lông mi, mơ mơ hồ hồ mở mắt, đập vào mi mắt là một khuôn mặt hư ảo đang cười híp mắt nhìn nàng, Diệp Dung giật nảy mình hét lên một tiếng rồi kéo dài khoảng cách với đối phương, thấy đối phương vẫn không nhúc nhích nàng mới yếu ớt hỏi:" tiền..tiền bối, là ngài sao?"
Khải gật đầu:" ừm, là ta," hắn dừng một chút lại hỏi:" ngủ ngon không?"
"Cũng tàm tạm."
"Ừm, vậy ngủ thêm chút đi."
"Ta..." Diệp Dung chưa kịp nói hết đã cảm thấy phía sau ót mình bị thứ gì đó đập mạnh vào sâu ót, trước mắt nàng tối xầm lại, b·ất t·ỉnh nhân sự."
"Cạch," một tiếng một khúc cây to cở cổ tay rơi xuống đất, Khải cười khẽ nói:" doạ ngươi không xỉu thì ta dùng cách khác."
Dứt lời hắn hoá thành một làn khói chui vào thân thể đối phương.
. . .
"Diệp Dung" ngồi xếp bằng trong hang đầu, hai tay nàng kết ấn đặt trên đầu gối, phía trên đỉnh đầu trôi lơ lửng hai quả cầu màu đen, lúc này không ngừng có khói đen từ trong quả cầu chui vào trong thân thể nàng,
Bỗng nhiên mi tâm nàng sáng lên, trên trán xuất hiện một đồ án hình ngọn lửa, luồn khói đen sau khi chui vào cơ thể nàng dường như bị đồ án trên trán nàng hấp dẫn, làn khói đen phân ra nhiều tuyến liên tục tràn vào trong đồ án,
Sau khi hai quả cầu màu đen bị hút không còn, quang mang đồ án trên trán "Diệp Dung" bộc phát càng mạnh, từ trong đồ án phân ra từng luồng kim tuyến chạy dọc khắp thân thể nàng, dọc theo các luồng kim tuyến chảy xuôi từng luồng hoàng kim dịch lỏng chậm rãi tẩm bổ cơ thể nàng, ngay cả v·ết t·hương trước ngực nàng cũng từng chút từng chút biến mất.
. . .
Diệp Dung lần nữa mở mắt phát hiện trời đã trưa, nàng xoa xoa cái ót lẩm bẩm:" đau quá~"
"Tỉnh rồi à?" Diệp Dung quay đầu nhìn phát hiện Khải đang ngồi xếp bằng gần cửa hang, cái mông không chạm đất, trước mặt hắn chập chờn ánh lửa, nàng hít hít mũi:" tiền bối thơm quá, ngài đang nướng đồ ăn sao?"
Khải liếc mắt nhìn nàng:" lần sau nói chuyện nhớ chấm phẩy đúng chỗ."
Diệp Dung không để ý tới hắn, nàng lại hít hít hai cái hỏi:" ngài đang nướng gì vậy?"
Khải tùy ý nói:"Không có gì, tối qua ta đi ra ngoài thấy có hai con gà rừng đang rúc vào nhau sưởi ấm, ta thấy bọn chúng chịu lạnh rất đáng thương nên mang bọn chúng về, đốt một đống lửa giúp bọn chúng sưởi ấm."
Diệp Dung chạy chậm tới ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hai con gà bị vặt lông sạch sẽ, đã được nướng vàng ươm đang lơ lửng trên ngọn lửa thì bĩu môi:" ngài nói sợ bọn chúng lạnh mà lại vặt sạch lông bọn chúng đi sao?"
Khải hơi nghiêng đầu nhìn nàng hỏi:"Ngươi có vấn đề gì không?"
"Không có, không có,"Diệp Dung liên tục lắc đầu, nàng xoa xoa bụng nhỏ, nàng đã mấy ngày trời không có nếm qua thịt, hai hôm trước vì ẩn núp trong phủ của tên quan huyện nàng chỉ có thể ăn màn thầu và lương khô mang theo, Diệp Dung nuốt nước miếng một cái hỏi:" tiền bối đã chín chưa?"
Một hòn đá không trước chuẩn bị đập nhẹ lên trán nàng, Khải trợn mắt nói:" Lan quốc không có ngữ pháp sao?"
Diệp Dung xoa xoa chán ủy khuất nói:" có, ngài hỏi thì hỏi, đánh ta làm gì?"
"Ngữ pháp Lan quốc không có dạy ngươi khi đặt câu nên ngừng nghỉ đúng chỗ sao?"
"Là mùi gà nướng của ngài làm thơm quá, ta nhất thời quên." Miệng nàng nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai con gà.
"Ngươi cứ định như vậy ăn sao?"
Diệp Dung Le lưỡi một cái, nhún nhảy chạy ra ngoài,
Khải nhìn theo bóng lưng nàng lắc đầu than khẽ:" nếu ngươi thật sự ngốc như vẻ bề ngoài thì ta cũng bớt lo."