Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quỷ Nô

Chương 13: Nếu Như Ngươi Bị Câm Thì Tốt




Chương 13: Nếu Như Ngươi Bị Câm Thì Tốt

Chương 13: Nếu Như Ngươi Bị Câm Thì Tốt

Diệp Dung nhảy nhót trở về thì Khải đã bày ngay ngắn hai con gà nướng trên một tấm lá lớn, hắn cũng không biết là lá gì, chỉ thấy nó giống lá môn nên tùy tiện hái về,

Diệp Dung hai mắt sáng rỡ tăng tốc độ bước chân, nàng vừa đi vừa chà xát hai tay vào ống quần, đến bên cạnh hai con gà nàng xung phong nhận việc xé hai con gà nướng không biết là vô tình hay cố ý nàng còn đưa cho hắn một cái đùi:" tiền bối, ngài ăn không?"

Khải lườm nàng một cái, hừ nói:" cảm ơn ngươi à."

Diệp Dung ngây ngô cười một tiếng, giơ lên đùi gà bắt đầu gặm, vừa gặm nàng vừa nói:" tiếng bối, ngài đêm qua đi đâu vậy?"

"Ta đi làm ít chuyện, mà làm sao ngươi biết tới qua ta không ở đây?"

Diệp Dung một tay cầm đùi gà đang cắn dỡ, một tay khác cũng bị dính mỡ gà, nàng dùng mu bàn tay đùa đùa tóc mái nói:" ta đêm qua không ngủ được đi ra tìm ngài nhưng không thấy, mãi đến buồn ngủ quá ngủ lúc nào không hay."

Nói nói nàng bỗng nhớ ra gì đó nhăn mặt nói:" tiền bối ta nói ngài nghe, đêm qua ta nằm mộng rất lạ." Nàng cũng thoáng thoáng xoa xoa ót, thầm nghĩ mình bỏ sót cái gì nhưng lại không thể nào nhớ nổi.

"Thế nào?" Khải khẽ nâng mí mắt hỏi.

Diệp Dung nhai nuốt miếng thịt gà trống miệng, nàng lộ vẻ hồi ức rồi bắt đầu kể:"Ta đêm qua nằm mộng thấy ta chỉ là một vầng sáng nhỏ, ta lúc đó rất cô đơn rất cô đơn, rồi một ngày một cơn gió kì lạ thổi ta bây đi, từ trên đám mây ta nhìn thấy thế gian bị bao phủ một luồng hắc khí, mà hình như ta rất thích ăn những luồng hắc khí đó, sau đó..."

"Sau đó thế nào?" Giọng nói của hắn không mang theo quá nhiều cảm xúc hỏi nàng.



"Sau đó ta bị mùi thịt nướng của ngài đánh thức," Diệp Dung ngây thơ cười một tiếng lại gặm một miếng, nàng "ưm" một tiếng nói:" thật là ngon, ngài không ăn được thật là đáng tiếc."

Trong lúc nhất thời Khải không biết nàng ngây thơ là giả vờ hay là thật sự, hắn hoài nghi có phải lúc sáng mình ra tay quá nặng hay không, nhưng có một sự thật không thể phụ nhận là nàng của hiện tại rất đáng yêu,

Mắt không thấy tâm không phiền, hắn quay đi chỗ khác lật sách ra đọc không lại để ý tới Diệp Dung đang líu ríu bên cạnh.

. . .

Hai con gà nướng chỉ còn lại một đống xương, Diệp Dung chưa thoả mãn mút mút ngón tay, nàng nheo lại mắt chẹp chẹp miệng:" tiền bối ngon quá!!!"

Khải đóng lại quyển sách trên tay, niệm lực bọc lấy quyển sách không nhẹ không nặng vỗ lên chán nàng một cái.

Diệp Dung chế trán, nàng chu mỏ kháng nghị:" không được đánh lên đầu ta, sẽ bị ngốc."

"Ta chỉ là đang giúp ngươi thay đổi tật xấu thôi," nói xong Khải lại không quan tâm nàng, hắn ung dung lật ra quyển sách tiếp tục xem,



Đang lúc Diệp Dung một bên nhỏ giọng lẩm bẩm một bên thu dọn xương gà hắn mới lên tiếng:" ngươi cảm giác hiện tại thân thể thế nào?"

Xương gà trên tay rơi xuống đất, nàng hai tay ôm ngực cảnh giác nhìn hắn hỏi:" ngài lại nhân lúc ta ngủ làm chuyện xấu gì?"

Khải có chút chột dạ phản bác:" ngươi có thể hoài nghi ta không phải người nhưng ngươi không được hoài nghi phẩm hạnh của ta."



Diệp Dung nhếch miệng, nàng hết sức khinh bỉ nói:" ngài vốn dĩ cũng không phải người, còn phẩm hạnh, ngài đừng cho là ta không biết đêm hôm trước nhân lúc ta b·ất t·ỉnh ngài đã làm những gì."

Khải hắng giọng ho khan hai tiếng:" khụ khụ, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người, rõ ràng là ta chỉ là một con quỷ thì làm gì."

Nàng "hừ, hừ" mấy tiếng không để ý tới hắn thu dọn mớ xương gà rơi xuống đất gói vào trong chiếc lá đem ra ngoài,



Thừa dịp nàng không chú ý, "keng" một tiếng Vô Danh bất ngờ t·ấn c·ông, cảm nhận được sát cơ, Diệp Dung theo bản năng tránh né nhưng lúc này nàng mới phát hiện bản thân không thể nhúc nhích,

Vô Danh chỉ mất mấy hơi thở đã tới gần, cơ thể Diệp Dung nháy mắt bộc phát ra một luồng chân khí, luồng chân khí hoá giả cổ lực lượng vô hình đang trói buộc bản thân, Vô Danh đã đạt được mục đích lại quay trở về cắm lại trong vách đá,

Diệp Dung lúc này mới tỉnh táo lại, nàng nhìn nhìn mình lại nhìn về phía Khải, kích động hỏi:" tiền bối, ngài nhìn thấy không? Ta vừa nãy hình như bộc phát ra chân khí."

Khải cười cười không nói lời nào nhưng Diệp Dung tròng mắt lúc này đã đỏ, nàng kích động nhào về phía Khải nhưng hắn vẫn cứ ngồi đó không nhúc nhích, Diệp Dung cách hắn hai bước chân thì dừng lại, nàng nức nở nói:" có phải tối qua ngài không trở lại là giúp ta tìm kì trân dị bảo, nếu không ta làm sao trong một đêm lại có thể có chân khí."

Khải lật qua một trang sách, ngữ khí thản nhiên nói:"có thể là ngươi hậu tích bộc phát, chẳng phải ngươi nói ngươi đã tu luyện từ ba năm trước sao?"

Diệp Dung mím môi cười, trên gương mặt đã có nước mắt, nàng vừa dùng mu bàn tay gạt nước mắt vừa nói:" đúng, là ta hậu tích bộc phát, tiền bối, ta muốn ôm ngài một cái có được không?"



Khải khẽ nâng tầm mắt, hắn ngữ khí sửng sốt hỏi nàng:" ngươi sau khi dẫn khí nhập thể thành công có phải là lại thức tỉnh đam mê gì kì quái hay không? Tới ta là một con quỷ mà ngươi còn đánh chủ ý."

Nàng lắc lắc đầu:" không có, chỉ là ta muốn ôm ngài một cái, được không?" Nàng biết đối phương chỉ là một lĩnh hồn, nhưng tiền bối có biện pháp bắt gà đem nướng chắc hẳn là có biện pháp có thể chạm vào vật thể.

Khải hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:" cũng được, nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, ta chỉ là một con quỷ, không cho phép đối với ta động sắc tâm, nêu không ta sẽ không phản kháng."

Vừa nói hư ảnh của hắn từ ngồi chuyển thành đứng, niệm lực bao phủ toàn bộ linh hồn, hay cánh tay cũng giang ra, ngữ khí hết sức miễn cưỡng nói:" tới đi."

Diệp Dung mỉm cười, nàng bước tới hai bước ôm lấy hắn, cảm giác đầu tiên khí chạm vào đối phương là lạnh buốt, cảm giác thứ hai là trống rỗng, như có như không.

Còn Khải, hắn có cảm giác gì? Làm mẹ gì có cảm giác gì, nàng ôm không phải là cơ thể thật của hắn mà là niệm lực của hắn ngưng tụ thành, cũng giống như đặt kết giới nhốt một đám quỷ hồn, niệm lực sau khi phát ra có thể chịu bản thân điều khiển nhưng lại không thể truyền cảm giác ngược về cho hắn, nếu không hôm qua nhiều như vậy quỷ hồn và chạm vào nhau không phải đem bản thân hắn dần vật c·hết.

Đang lúc trong lòng hắn âm thầm thở dài thì Diệp Dung trong ngực hắn lên tiếng hỏi:" tiền bối, ngài vì cái gì tốt với ta như vậy?"

Khải trầm ngâm một tý rồi hỏi lại:" ngươi nghĩ sao?"

Diệp Dung mím mím môi nhỏ giọng hỏi:" không lẽ là vì ngài thèm thân thể ta sao?"

Khải một cái giật mình, hắn vội vàng đẩy nàng ra, hắn trợn mắt nhìn đối phương:" ngươi nói gì? Ta thèm thân thể ngươi? Ngươi làm ơn nói chuyện nhớ thông qua đầu óc, ta chỉ là một con quỷ, xin nhấn mạnh lại một lần nữa ta chỉ là một con quỷ."

Mặc dù nàng nói đúng ba phần, a không, là bốn phần nhưng có đ·ánh c·hết hắn cũng sẽ không thừa nhận, tiền bối mặt mũi hắn vẫn là cần, mặc dù không biết trong mắt Diệp Dung hắn còn lại bao nhiêu mặt mũi.

Diệp Dung không biết hắn nghĩ gì, nàng hồn nhiên gật đầu:" đúng vậy, chính vì ngài là một con quỷ nên ngài mới thèm thân thể ta, hồi ở Thái Nguyên Tông ta từng đọc được trong điển tịch là quỷ hồn rất thích đoạt xá thân thể con người nhầm tránh đi sự dò xét của cường giả."

Khải nghe xong thì tỉnh táo lại, hắn thở dài một tiếng nói:" Diệp Dung, nếu như ngươi bị câm thì tốt biết bao nhiêu."

Diệp Dung khó hiểu nghiêng nghiêng đầu:" tại sao?"

"Nói thật, cũng may ta là quỷ, nếu ta là người thì đã bị ngươi chọc cho bệnh tim mà c·hết rồi."