Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quỷ Nô

Chương 11:Ta Hiện Tại Chính Thức Thành Quỷ




Chương 11:Ta Hiện Tại Chính Thức Thành Quỷ

Chương 11: Ta Hiện Tại Chính Thức Thành Quỷ

"Ngươi đang doạ bản đế sao? Có tin ta một chưởng đập cho ngươi hồn phi phách tán." Theo giọng nói truyền đến, không gian bị xé rách, một hư ảnh nam tử từ trong bước ra, hắn lơ lửng trước mặt Khải mỉm cười hỏi:" ai cho ngươi muốn gắn?"

Khải cười khổ một tiếng nói:" c·hết sớm c·hết muộn gì cũng là c·hết, hay ngài đập cho ta một chưởng cho rồi đi."

Chu Văn nghi hoặc hỏi:" nói thế nào?" Chợt hắn khẽ híp mắt, nhìn Khải một chút rồi quay đầu nhìn vào trong hang động hiếu kì hổ:" ồ, ngươi tại sao lại cùng một phàm nhân ký kết linh khế."

"Haizz," Khải thở dài một tiếng nói:" là ta chủ quan, vốn chỉ định học một chút thứ mới, ai mà biết cái nơi mấy cây số không có một bóng người tự nhiên một hơi lòi ra ba người, cay nghiệt hơn nữa là tay nàng bị dính v·ết m·áu lại ngã ngay vô khế ước ta vẽ ra chứ."

"Ồ," Chù Văn "ồ," một tiếng lại hỏi:" vậy ngươi nói c·hết sớm c·hết muộn là thế nào?"

Khải lại thở dài thêm một hơi:" nàng nói nàng ngốc, ta không tin, ta dạy nàng tu luyện cả ngày hôm nay mà vẫn không thành công dẫn khí nhập thể, ngài cũng biết phàm nhân thì thọ mấy chục năm, đến lúc đó nàng c·hết già rồi ta cũng phải c·hết, dằn vặt tồn tại có ý nghĩ gì, chi bằng ngày cho ta một chưởng chân linh của ta còn đi luân hồi kiếp khác."

Chu Văn"haha," hai tiếng khinh thường nói:" ngươi nghĩ chịu một chưởng của ta chân linh của ngươi còn có cơ hội luân hồi, ta cho ngươi hay, ở cái thế giới này rất là khắc nghiệt, g·iết người còn đánh nát luôn hồn phách, chứ ngươi nghĩ Quỷ tông bọn chúng ăn no rửng mỡ lại lặn lội xa xôi xuống phàm gian bắt linh hồn của ngươi à?"

"A, ta sai rồi, ta xin lỗi ngài."

Chu Văn cũng không lại nói tiếp cái chuyện này, hắn hỏi:" vậy nên ngươi kêu ta đến đây để xem nàng tại sao không tu luyện được à?"

Khải thành thật gật đầu:" đúng vậy."



Chu Văn giận không chổ phát tiết mắng:" mã cha ngươi, cái chuyện có bao lớn mà ngươi lại làm phiền ta đi từ tiên giới đến đây."

Khải cười "hề hề" nói:" ngài cũng biết ta tới nơi đây chưa tới hai tháng có nhiều chuyện ta còn không hiểu, nhìn trên sách thì ta lại càng mơ hồ, ngài cũng biết đâu phải chuyện gì học qua lý thuyết thì có thể thực hành."

Chu Văn liếc mắt hắn nói:" nể tình ngươi giúp ta một lần ta phá lệ lại giúp ngươi một lần, lần sau lại vì mấy cái lý do không đâu vô đâu tìm ta thì ta một chưởng diệt đi hồn phách của ngươi."

Khải liên tục gật đầu cảm đoan:" được được, lần sau không có chuyện quan trọng ta không tìm ngài."

Chu Văn không để ý tới hắn, đôi mắt hắn loé lên ánh sáng nhìn vô hang động, chợt hắn trừng to đôi mắt quay đầu hỏi Khải:" ngươi nhận thưởng nạp đầu sao?"

Khải đầu đầy dấu hỏi hỏi lại:" cái gì nạp đầu?"

Chu Văn không giải thích, hắn "chậc chậc" hai tiếng nói khẽ:" làm một tràng than thở, ngươi nhặt được bảo ngươi biết không?"

"Nói thế nào?" Khải mơ hồ hỏi.

"Nàng, không phải là người." Chu Văn chỉ vào hang động mà nói."

Dấu hỏi trên đầu Khải càng nhiều:" không phải là người?"

Chu Văn gật gật đầu:" nàng là thiên địa chi linh, mượn nhục thể phàm thai để tồn tại, một ngày nào đó nàng thức tỉnh, tu vi một ngày đi ngàn dặm."



"Một ngày nào đó là bao lâu? Ta lại sợ nàng chưa kịp thức tỉnh đã bị người ta g·iết c·hết, ngài không biết đâu, thân thế của nàng rất phức tạp."

"Ta làm sao mà biết được," Chu Văn nói tiếp:" nếu may mắn có thể là ngày mai, có thể là ngày kia hoặc có thể một thế này nàng không thức tỉnh lại luân hồi đến một thế khác mới có thể thức tỉnh không chừng."

Khải lộ vẻ lo lắng hỏi:" nếu nàng luân hồi lại một thế khác thì có tính thế này có tính là đ·ã c·hết hay không?"

Chu Văn không quan trọng mà trả lời hắn:"đương nhiên tính là đ·ã c·hết nếu không sao có thể luân hồi, bất quá..."

"Bất quá thế nào ngài nói luôn đi, đừng có úp úp mở mở như vậy chứ." Khải gấp giọng hỏi.

Chu Văn liếc mắt hắn nói:" nói thật, nếu không phải nể tình đồng hương, với cách nói chuyện của ngươi với ta ta có thể đập c·hết ngươi cả trăm lần rồi."

Khải lúc này mới ý thức được một vấn đề, ngoại trừ là đồng hương thì mình với Chú Văn một tý liên quan cũng không có, người ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình, Khải thành khẩn cúi đầu:" thật xin lỗi tiền bối, vì sự tình liên quan tới sự tồn vong của ta nên ta có hơi kích động."

Chu Văn không mặn không nhạt gật đầu, hắn nói tiếp:" nàng tiền thân là nghiệp hoả chi linh, lấy nghiệp lực của thế gian làm thức ăn, ngươi có thể truyền một ít nghiệp lực cho nàng, như vậy có khả năng nàng sẽ mau chóng thức tỉnh," nói đến đây hắn không khỏi cảm khái:" ta hoài nghi ngươi là anh em thất lạc của thiên đạo, nếu không chuyện tốt như vậy có thể để ngươi tùy tiện nhặt được."

Chu Văn vừa nói dứt câu thì trên trời có mây đen kéo tới, một âm thanh chỉ mình Chu Văn có thể nghe thấy xuất hiện:" Chu Văn, ngươi nhắc đến cấm kỵ đã hơi nhiều."

Chu Văn ngẩng đầu nhìn trời, hắn không kiên nhẫn phất tay:" biết biết, ta lại dặn dò hắn vài câu."

Mây đen trên trời lúc này mới dần dần tản ra, Khải hiếu kì hỏi:" tiền bối, ngài nói chuyện với ai vậy?"



"A, là một tên dở hơi suốt ngày rình mò chuyện của người khác," nói xong hắn lại quay về chủ đề lúc nãy:" ngươi không phải là quỷ sao? Đúng lúc nàng lại là nghiệp hoả chi linh, ngươi có thể đem nghiệp lực gánh chịu đưa qua cho nàng hấp thu, vừa vặn đôi bên cùng có lợi."

"Nghiệp lực, vậy chẳng phải là ta phải đi g·iết người sao?"

"Cũng không hẳn là phải đi g·iết người, ngươi có thể luyện hoá những quỷ hồn khác để hấp thụ nghiệp lực của đối phương mà, ngươi cũng biết bọn chúng đa số không có linh trí, theo bản năng g·iết người là không ít."

"Phải làm vậy sao?"

Chu Văn nhìn hắn chợ lắc đầu:" ngươi quên những gì ta đã nhắc nhở sao? Thế giới này "nhân từ" rất xa xỉ, ngươi là quỷ thì tại sao phải nhân từ, mà lại ngươi g·iết bọn chúng thì bọn chúng có cơ hội thoát khỏi kiếp quỷ sớm một chút."

"Cơ hội?"

Chu Văn không có trả lời câu hỏi của hắn, Khải trầm mặc một lát rồi gật đầu.

Chu Văn một ngón tay điểm một cái lên trán hắn, lích nha lích nhích văn từ truyền vào trong đầu hắn, Khải chưa kịp hỏi gì thì đã nghe Chu Văn nói:" đây là phương pháp để luyện hoá nghiệp lực của oan hồn khác, ta nói đến đây thôi, nên làm thế nào tự ngươi cân nhắc." Dứt lời không gian phía sau lưng hư ảnh của Chủ Văn tác ra, hắn hoá thành một luồng sáng biến mất không thấy.

Khải đứng lặng một lát rồi thở dài, nói thật, không phải hắn chưa từng hấp thu quỷ hồn khác, nhưng đó là đối phương tự tìm tới, những lúc như thế hắn có thể mượn cớ cho bản thân giảm bớt cảm giác tội lỗi, ví dụ như ta không g·iết chúng thì chúng sẽ g·iết ta, nếu ta không diệt chúng thì chúng cũng sẽ bị những oan hồn khác tiêu diệt.



Chợt ánh mắt hắn lấp loé, Vô Danh "keng" một tiếng từ trong hang động bay đến bên cạnh hắn, hắn giơ tay, niệm lực bao bọc bàn tay rồi nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm nói khẽ:" ta hiện tại chính thức trở thành một con quỷ."

Vô Danh "ong, ong" vài tiếng như đáp lại.

Khải cười một tiếng nói khẽ: "Có linh tính như vậy sao? Không hổ là tiên nhân bản tặng, đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm chuyện một con quỷ nên làm." Nói xong thân hình hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt đi, Vô Danh theo sát phía sau hắn