Quy Lai: Hôn Nhân Trí Mạng

Chương 3: Thú nhận




Tô Khiết Tử rửa mặt thật sạch sẽ, cô không muốn bản thân trở nên nhếch nhác trước mặt người khác. Những hành động ngu ngốc, lúc nào cũng quấn lấy Đàm Khương đã khiến cô xấu xí trong mắt người ngoài, cô sẽ không để điều đó xảy ra lần nào nữa.

Đến giữa phòng tiệc. Tô Khiết Tử đưa mắt nhìn ông nội của Đàm Khương, Đàm Khương, và cả ba mẹ của cô đều đứng chung một chỗ. Ba mẹ Đàm Khương vẫn còn đang công tác ở nước ngoài, cho nên đêm nay sẽ là do ông nội Đàm làm chủ.

Ông nội Đàm từng là quân nhân, nét mặt hung dữ, nhưng cô biết ông ấy vẫn là người có trái tim đối nhân xử thế nhất ở đây. Chỉ tiếc, lúc cô gả vào nhà họ Đàm được một năm, ông nội gặp tai nạn xe nên qua đời.

Nếu muốn hủy hôn ước, cô phải bắt đầu nhận lỗi với ông ấy trước.

- Ông nội, con có chuyện muốn nói riêng với ông ạ.

Tô Khiết Tử bỏ qua nét mặt hoang mang của ba mẹ Tô và Đàm Khương, cô chỉ tập trung lên người của ông nội.

Ông nội vẻ mặt hầm hầm, chỉ có cô biết nhìn thấu đôi mắt hiền diệu của ông.

- Con có chuyện gì sao?

-...

Tô Khiết Tử im lặng, ông nội hiểu ý, dù sao cũng đã lăn lộn mấy chục năm ngoài chiến trường, và trải qua hàng ngàn lần tiếp xúc với nhiều người. Ông gật đầu, một tay chắp sau lưng, một tay chống gậy rời đi.

Cô lặng lẽ đi theo sau lưng ông. Lúc lướt ngang qua người Đàm Khương, anh ta níu lấy cánh tay cô:

- Cậu tính nói gì với ông? Sao không nói ở đây luôn đi?

Tô Khiết Tử chẳng thèm cười hòa nhã với anh ta. Cô nhàn nhạt lên tiếng:

- Chuyện cá nhân, không cần cậu để tâm.

Đàm Khương nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Tô Khiết Tử, chẳng biết vì sao nữa, anh ta chỉ cảm thấy ánh mắt ấy không giống mọi ngày. Đàm Khương sững người, cổ họng như bị nghẹn lại.

Nhìn vẻ mặt Tô Khiết Tử dần dần thiếu kiến nhẫn. Anh ta nhíu chặt hai chân mày, cố gắng gằn giọng nói:

- Lát nữa sẽ công bố việc đính hôn giữa hai nhà.

Rõ ràng rất chán ghét việc công bố này, nhưng bản năng anh muốn nhấn mạnh cho Tô Khiết Tử biết sự kiện quan trọng ngay đêm nay. Anh ta cảm giác nếu mình không nói ra lời đó, thì cô sẽ... cô sẽ...

Đàm Khương ngẩn người nhận ra điều bản thân đang nghĩ. Anh cảm thấy mình điên thật rồi.

- Cậu buông tôi ra trước đi. Tôi có việc phải đi theo ông nội Đàm.

- Ừ.

Đàm Khương buông tha cho cánh tay trắng mềm của Tô Khiết Tử. Ánh mắt dõi theo bóng lưng gầy yếu nhưng thoáng nét kiên định.



Ở trong phòng nghỉ riêng của ông nội Đàm. Ông chậm rãi nâng tách trà nóng, nhấp môi cho ấm cổ họng. Đợi khi Tô Khiết Tử bước vào, tiếng "cạch" đặt ly trà lên bàn kính.

- Ông nội.

Tô Khiết Tử ngoan ngoãn đi tới trước mặt ông. Không đợi ông lên tiếng, cô liền quỳ phịch xuống đất. Động tác nhanh và mạnh, khiến đầu gối yếu ớt của cô đỏ bừng một mảng.

- Ông ơi, cháu xin lỗi ông, nhưng có lẽ... Hôn ước của con và Đàm Khương không thể thành rồi ạ.

Ông nội Đàm khựng người trong giây lát, ánh mắt nghiêm túc lướt nhìn sang đứa trẻ này. Từ nhỏ đến lớn, mười mấy năm trời, đứa trẻ này lúc nào cũng quấn quýt trước mặt cháu nội của ông, một tiếng "Khương Khương" hai tiếng cũng "Khương Khương".

Mà thằng cháu của ông, ông biết nó không hề nể mặt gì Tô Khiết Tử, thằng nhóc đó chỉ xem cô bé là kẻ phiền toái, ngay cả danh xưng "bạn thời thơ ấu" cũng chẳng thèm nhắc tới.

Nếu đã có khả năng lập hôn ước giữa hai nhà, ông cho rằng cô bé Tô Khiết Tử này sẽ vui mừng đến phát khóc, không nghĩ rằng cô lại là người đầu tiên lên tiếng phản đối.

Kỳ lạ, chuyện kỳ lạ.

- Con có thể cho ta một lý do được không?

Ông nội Đàm có chất giọng trầm khàn. Tô Khiết Tử cười khổ nhìn thẳng vào mắt ông. Giọng điệu kìm nén:

- Ông ơi, thật ra cháu không phải con gái ruột của nhà họ Tô. Con...

- Thì ra là vậy.

Ông nội Đàm cắt ngang lời của Tô Khiết Tử. Ông năm nay đã hơn bảy mười tuổi. Thời sống ở thập niên 60, 70 đói khát, trải qua nhiều truyện đời hài hước, cho dù là quân nhân thì cũng chứng kiến khá nhiều câu chuyện của dân chúng.

Việc bị tráo con, nhầm con không có gì hiếm lạ. Chỉ là không ngờ trường hợp này ở ngay trước mắt ông.

Nghĩ tới Tô Khiết Tử ngày thường chỉ chăm chú vào những chuyện liên quan tới Đàm Khương, không ngờ lại tự mình phát hiện ra bản thân không phải con ruột của nhà họ Tô.

Ông trao cho Tô Khiết Tử ánh mắt nghiền ngẫm. Ông nói:

- Cháu ngồi vào ghế đi. Nói cho ta biết, làm sao con phát hiện ra được, là cho ba mẹ con nói ra sao?

Tô Khiết Tử phủi đầu gối đứng dậy. Cô ngồi vào ghế đối diện với ông nội Khương, đầu lắc nhẹ:

- Dạ không phải hai người họ nói với con. Là do con tự phát hiện ạ.

Cô hít một hơi, còn ông nội Đàm thì yên tĩnh lắng nghe cô.

- Thật ra có một lần, con nhìn thấy giấy tờ xét nghiệm máu của ba con, ông ấy nhóm máu A(+). Con liền thấy không hợp lý. Tại vì lúc ở trường có buổi khám xét nghiệm tổng quát, con biết được con nhóm máu AB(-). Con chỉ nghĩ do mình mang gen lặn nên từ máu dương sang máu âm. Nhưng có gì đó thôi thúc, nên đã lén lấy mẫu tóc của cả ba và mẹ đi xét nghiệm ADN bên ngoài. Sau đó liền ra kết quả.

Khi Tô Khiết Tử nói xong, ông nội Đàm cũng trầm mặc không nói gì. Cả hai người cố tình rơi vào khoảng lặng hơn năm phút.

Ông im lặng thì cháu phận hậu bối sẽ im theo. Người lên tiếng trước nhất định phải là trưởng bối.



Thật ra Tô Khiết Tử đang căng thẳng, lồng ngực thấp thỏm không yên. Cô tin tưởng nhân phẩm và sự sáng suốt của ông nội Đàm, nên mới dám đánh cược đem thân phận thật của mình nói ra.

Chỉ có ông mới là người có quyền lực để đồng ý hay từ chối cuộc hôn nhân giữa cô với Đàm Khương. Dù sao bản thân cô chỉ là con tu hú chiếm chỗ, cố tình gả vào nhà họ Đàm khác nào lừa gạt nhà họ, và trèo cao đâu chứ.

Nếu không phải không có ai bên cạnh, thì cô mới không dám đứng trước ông nội Đàm cầu xin như vậy.

Có lẽ hai người đồng tâm im lặng quá đủ rồi, ông nội Đàm cười khẽ rồi đứng dậy. Ông gật đầu lên tiếng:

- Ta hiểu rồi, con đi theo ta.

Tô Khiết Tử bước chân theo sau lưng ông, dáng người của cô vốn mảnh khảnh, nước da trắng ngần, lại thêm chiếc váy trắng bằng lụa, tạo nên cảm giác mềm yếu hơn nhiều.

Đây vốn là phong cách ăn mặc theo kiểu thanh thuần, ngây ngô thuộc về mối tình đầu tên Lưu Ly của Đàm Khương.

Đến khi Tô Khiết Tử mặc, thì thành thuần chẳng thấy đâu, chỉ thấy dáng vẻ yếu ớt, bệnh tật mà thôi. Quả nhiên cô không hợp mặc váy trắng.

Khi ba mẹ cô và Đàm Khương nhìn thấy ông nội Đàm, sắc mặt mọi người thay đổi liên tục. Người thì lo lắng, người thì chột dạ, chỉ có Đàm Khương là lạnh nhạt khó chịu.

Tô Đức - cha Tô Khiết Tử, ông ta cười cười đi đến cạnh ông nội Đàm, giọng điệu khéo léo lấy lòng và gợi chuyện chính đêm nay cho ông nội Đàm.

- Thưa bác, có phải đã đến lúc thông báo chuyện chính không ạ. Để con cho MC lấy micro.

- Ừm.

Ông nội Đàm chẳng thèm liếc mắt nhìn Tô Đức. Ông cụ thẳng lưng đi lên bục sân khấu, dõng dạc cầm micro nói:

- Xin chào các vị quan khách, cảm ơn các vị ngày hôm nay đến đây chung vui cùng với cháu trai Đàm Khương của tôi.

*Bốp bốp*

Mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng. Tô Đức và vợ ông ta - Chu Hoài Ngọc cười nắc nẻ trong lòng. Sắp rồi, sắp rồi, chỉ cần một lời tuyên bố đính hôn từ ông nội Khương, thì chắc chắn mối quan hệ giữa hai nhà Đàm - Tô càng thêm thắt chặt.

- Nhân dịp cháu trai mười bảy tuổi, tôi sẽ trích ra 5% cổ phần công ty thương mại Thắng Hoàng tặng cho cháu. Xin cảm ơn.

Đàm Khương ngẩn người đứng cạnh ông nội. Ông quay sang vỗ vào vai anh ta, rồi xoay người rời đi.

Ba mẹ Tô Khiết Tử hoang mang đuổi theo ông nội Đàm. Họ sợ ông nội lớn tuổi nên hồ đồ. Chỉ tiếc là bọn họ đã sai lầm khi nghĩ thế.

- Bác trai, còn Khiết Tử nhà bọn cháu thì sao ạ?

- Hai đứa nó còn nhỏ, đợi khi nào mười tám đi rồi tính sau. Dù sao quan hệ giữa hai nhà chúng ta vẫn còn tốt mà, không chạy đi đâu được.

Tô Khiết Tử lựa chọn đứng ở một góc xa nhìn ba người đang nói chuyện với nhau. Cô thật sự muốn cười lớn, chỉ có ông nội Đàm mới dám quyết định mọi chuyện trong tầm tay, ngay cả ba mẹ hờ của cô cũng không níu kéo gì được.