Chúc mừng sinh nhật của Đàm thiếu gia.
Giọng nói quen thuộc vang bên tai Tô Khiết Tử. Bóng tối trước mắt vô thức sáng bừng lên, khiến cô phải nheo mắt thích ứng. Thử chớp chớp vài cái để quan sát mọi thứ xung quanh. Hình ảnh cực kỳ quen thuộc, người mẹ hiền hậu của Tô Khiết Tử khi không lại ở ngay trước mắt cô.
Phải nói, kể từ khi lấy Đàm Khương, Tô Khiết Tử dường như nhốt mình trong căn biệt thự to lớn kia. Ngày ngày đóng vai cô vợ hiền, ngoan ngoãn chờ chồng đi làm về. Tự dưng cảm thấy bản thân thật có hiếu với trai, ngay cả cha mẹ ruột cũng ít về thăm.
Nhìn thấy mẹ cười tươi, tay bà ấy cụng ly rượu sâm panh với ly rượu trên tay cô. Lúc này cô mới nhận thức được hiện thực. Ký ức đã trôi qua nhiều năm, vì sao lại bất ngờ nhớ về ngày sinh nhật năm mười bảy tuổi của Đàm Khương?
Sắc mặt yên tĩnh nhớ về những điều phát sinh khi ấy. Đúng lúc này, mẹ cô đi tới nắm tay cô và nói:
- Khiết Tử, sao con không mau chúc mừng Tiểu Khương đi. Có phải con đã chuẩn bị sẵn quà rồi đúng không?
Nghe thấy giọng nói chân thật ngay bên tai, Tô Khiết Tử hoang mang nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nhàn nhạt của mẹ cô. Bà ấy... thật ra không phải mẹ ruột của cô.
Sau khi cô chết đi, bản thân chết tức tưởi nên không được siêu thoát. Có lẽ do ông trời vẫn thương xót cho cô, giúp cô có thể nhìn thấu mọi việc ở một góc nhìn khác.
Hoá ra những ngày tháng bị sống lạnh nhạt ở nhà chồng, ba mẹ cô đều biết cả, chỉ là họ đã tìm được con gái ruột, họ sợ cô phát hiện cho nên chẳng thà đừng tới biết thự của Đàm Khương gặp cô còn hơn.
Họ để Tô Khiết Tử tự lo toan trong cuộc sống hôn nhân, bề ngoài thì thương yêu cô, bên trong lại ngầm cho phép hành động Đàm Khương ngoại tình với mối tình đầu của anh ta. Cha mẹ Tô Khiết Tử sợ hãi không dám lên tiếng vì lo lắng mối làm ăn giữa hai nhà Đàm - Tô phải chấm dứt.
Con gái ruột được tìm thấy, đâu thể để con bé chịu cảnh sống khổ cực được. Nên đứa con gái nuôi không mười mấy năm giờ phải trả lại vị trí thiên kim tiểu thư cho cô con gái ruột nhà họ Tô, và chịu trách nhiệm làm cầu nối quan hệ cho hai gia đình Đàm - Tô.
Ha, nực cười...
Tô Khiết Tử khi còn làm hồn ma, chính mắt nhìn thấy bọn họ đến viếng thăm, ngay cả nước mắt cũng chẳng rơi, họ còn dõng dạc, vui mừng tuyên bố về thân phân thật của Tô Khiết Tử và Cao Niểu Niểu - con gái duy nhất của nhà họ Tô.
Rõ ràng là đám tang của mình, nhưng mọi người lại đi chúc mừng cho nhà họ Tô đã tìm được con gái, còn trách cô là tu hú chiếm tổ nhiều năm, ngay cả mối lương duyên của cậu cả nhà họ Đàm cũng là do cô lì lợm la liếm ngăn cách.
Hiện giờ kẻ tham lam đã chết đi, mọi thứ trở lại vòng xoay vốn có của nó. Tốt! Chuyện tốt!
Tiếng vỗ tay bốp bốp trước mặt hồn ma của Tô Khiết Tử. Cô cười chẳng nổi, khóc cũng không rơi ra được giọt nước mắt nào.
Trái tim đau đớn vì hối tiếc, hối tiếc bản thân đó giờ đều cố gắng làm con gái ngoan của ba mẹ để nhận lại sự miệt thị từ họ. Lại cố gắng làm dịu trái tim băng giá của Đàm Khương để rồi bị anh ta hại chết cùng với đứa con chung...
Cô hối hận vì bản thân chẳng chịu quan tâm đến chính mình...
Trước đó cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi giày vò hối tiếc, một ánh sáng loé lên nhưng Tô Khiết Tử nào để tâm. Cho tới khi khung cảnh sinh nhật lần thứ mười bảy của Đàm Khương xuất hiện, thời khắc sau buổi sinh nhật chính là lễ đính hôn truyền bằng miệng của hai nhà Đàm - Tô.
Lẽ nào bản thân đã sắp bước đến cửa đầu thai rồi sao? Tô Khiết Tử thường nghe nói, trước khi chết và đầu thai, bản thân sẽ nhớ đến quãng đời trước đó, hệt như một thước phim ngỡ dài nhưng lại vỏn vẹn vài giây.
Mà cũng đúng, cả đời của Tô Khiết Tử chỉ có hai mươi mấy năm, còn chưa quá ba mươi đã phải chết vì tình yêu khờ dại. Số phận của cô quá ngắn ngủi, nên thước phim cuộc đời cũng nhấp nháy vài giây.
Chỉ là.... Vì sao hình ảnh, âm thanh lại chân thực thế này? Thời gian cảm giác kéo dài hơn, giống hệt quỹ đạo tự nhiên.
Tô Khiết Tử ngơ người nhìn mọi thứ xung quanh. Trên người vẫn là chiếc váy trắng dài thanh thuần, đây là phong cách mà Đàm Khương thích nhất, giống với mối tình đầu Lưu Ly của anh.
Cô đảo mắt, đầu xoay vòng trái, vòng phải khó tin. Rốt cuộc thời điểm này có gì đặc biệt, tại sao cuốn băng cát xét cuộc đời lại trôi chậm như thế, làm cô cứ ngỡ bản thân thật sự được nhận ân sủng Chúa Trời, quay ngược về quá khứ vậy.
"Ha, mình sắp chết rồi mà còn điên vậy sao?"
Tự cười khổ chính mình. Chắc vì tại khoảnh khắc Đàm Khương ép cô nằm trên giường, anh dứt khoát cho người phá bỏ đứa bé trong bụng, cô đã chết tâm và chấp niệm đến mức muốn quay lại thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân gượng ép và vô nghĩa đó.
Đầu óc Tô Khiết Tử trở nên trắng xoá, cô tĩnh lặng đến mức mắt cũng không chớp, bản thân buông bỏ hết mọi thứ và đang cố gắng để mọi việc trôi qua nhanh chóng, con của cô đang chờ cô rồi....
- Khiết Tử, con đang nghĩ gì thế? Khiết Tử?
Nhưng phu nhân Tô - mẹ Tô Khiết Tử thì không thích sự im lặng của con gái. Bà thấy con gái cứ đứng lặng người, đôi mắt thanh thản đến mức có thể chết đi... Bất giác lòng người mẹ cuộn trào, bà cực kỳ lo lắng, vội vàng lay người Tô Khiết Tử.
Bị tác động mạnh, Tô Khiết Tử giật mình, bên vai cảm giác được hơi ấm của người còn sống, còn chút ẩn đau.
Trong đầu bỗng nhớ đến những giả thuyết phi lý trong mấy cuốn tiểu thuyết. Lẽ nào... Lẽ nào nó đã áp dụng lên người mình sao?
Tô Khiết Tử chậm chạp nhận ra mọi vấn đề. Giọng nói run rẩy:
- Mẹ... Mẹ...
- Con bé ngốc, làm gì mà im lặng vậy, mau chúc mừng Tiểu Khương đi.
Tô Khiết Tử nghe thấy lời bà nói ra, lòng cô đau nhói, kiếp trước bản thân một mực nghĩ đến Đàm Khương, cô đã dẫn biến thành đứa con gái ngu ngốc không nhìn thấu sự đời.
Chết năm 27 tuổi, sống lại ở năm 17 tuổi...
Lần này nếu trời đã thương xót cho cô thật sự sống lại. Mười năm, Tô Khiết Tử quay trở về vừa tròn mười năm trước. Giờ đây cô chỉ mới mười bảy tuổi, cô thề với trời cao biển rộng, nhất định phải tìm được cha mẹ ruột và sống bảo vệ bản thân, không thể lao đầu vào một tình yêu tồi tệ kia nữa.
Mũi nhỏ sụt sịt, biết chắc khuôn mặt đã bị nước mắt làm lấm lem. Tô Khiết Tử với lấy một ly rượu sâm panh, cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt, khuôn mặt ấy vẫn còn non nớt ở tuổi thiếu niên, cô biết, sau này khuôn mặt ấy trở nên cứng cỏi và hung dữ hơn rất nhiều.
- Chúc mừng sinh nhật cậu.
Tô Khiết Tử cụng ly chúc mừng sinh nhật Đàm Khương, ngửa cổ uống một hơi sạch ly rượu.
Uống xong, không để lại một ánh mắt dư thừa trên người Đàm Khương, Tô Khiết Tử xoay vội người rời đi nhanh chóng.
Tim cô đau, đầu cũng đau, cả cơ thể đều đau đớn,...
Bước đi vội vã, đôi guốc nhỏ năm phân cộc cộc trên sàn bóng loáng. Tà váy bay lướt ra sau theo mỗi bước đi của cô. Sống với thân phận thiên kim chính hiệu nhiều năm, dáng vẻ và thần thái dù có gấp rút thế nào, Tô Khiết Tử vẫn cứ xinh đẹp vô cùng, khiến nhiều người phải nể phục và ganh tỵ.
Lúc đứng gần Đàm Khương, mùi thơm trên cơ thể anh ta rõ ràng đã từng khiến bản thân mê muội say đắm, đôi lúc còn lén sau lưng anh ngửi một cách quyến luyến không khác gì một con chó khát chủ.
Nhưng giờ nghe thấy mùi hương đó, Tô Khiết Tử bất giác muốn nôn tại chỗ. Cô bụm chặt môi, đôi mắt đỏ lên, một tia căm hận tràn đầy trong mắt.
Cô không dám dừng lại sau lưng Đàm Khương, bước chân tăng thêm lực muốn đi nhanh.
Nào ngờ khách hàng của Đàm Khương nhìn thấy cô, vì là một trong những nhân vật chính của buổi tiệc đính hôn, nên ai cũng biết mặt cô.
- Tô tiểu thư!
Tô Khiết Tử im lặng, chạy vội vào nhà vệ sinh. Tiếng nôn khan vang vọng trong căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp. Cô dùng sức để nôn, tựa như thấy máu, thấy một bào thai bị chui ra khỏi miệng, cô hoảng sợ, tiếng nôn càng lớn hơn.
Thực ra bản thân lúc này chẳng nôn ra được gì cả, trừ nước rượu cay cay. Cổ họng đau rát, cuống họng vẫn không ngừng động đậy muốn tuôn hết mọi thứ ra ngoài.
Mười phút, trọn vẹn mười phút.
Tô Khiết Tử ngồi phịch xuống sàn nhà vệ sinh, cả người lâng lâng toát hết cả mồ hôi.
Cô... Muốn hủy hôn ước, muốn sống ích kỷ vì bản thân, muốn tìm cha mẹ ruột...