Quy Lai: Hôn Nhân Trí Mạng

Chương 4: Phó Chi




Tô Khiết Tử không chờ đợi ba mẹ mà về nhà trước. Lúc ra khỏi nhà hàng, Đàm Khương đuổi theo cô ở phía sau.

- Chờ đã.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Khiết Tử rùng mình, tay bất giác chạm vào bụng. Cho dù hiện tại cô là cô gái trẻ tuổi chưa từng mang thai, nhưng cô chính là người đã trải nghiệm cảm giác mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.

Chỉ là chưa kịp nhìn mặt con, cô đã phải từ biệt đứa trẻ đáng thương ấy...

- Đứng lại.

Đàm Khương đứng chắn ngang không cho Tô Khiết Tử rời đi. Anh ta mang sắc mặt lạnh lùng nói:

- Không phải ngày thường cô cầu xin bên tai tôi, mong đính hôn với cô sao? Khi nãy cô nói gì với ông nội tôi.

Rõ ràng đã định trước tối nay sẽ công bố việc đính hôn giữa anh và Tô Khiết Tử, chẳng hiểu sao ông nội đi theo cô vào phòng riêng, lúc trở ra lại chỉ nói việc cho anh 5% cổ phần công ty.

Thế rốt cuộc là có đính hôn hay không? Anh là người tự do để yêu đương đúng không??

Mặt Tô Khiết Tử trắng bệt, có lẽ vẫn còn ám ảnh kiếp trước, khoé mắt ửng đỏ liếc Đàm Khương.

- Không phải cậu không muốn kết hôn cùng tôi sao. Tôi đồng ý với cậu, từ nay sẽ không lảng vảng quanh cậu nữa.

- Nói vậy là ý gì chứ?

Đàm Khương cộc cằn gây sự. Tính tình của hắn không tốt, đã thế còn đang ở độ tuổi cứng đầu cứng cổ nhất.

Trong tâm muốn tự do, nhưng nghe cô thẳng thừng từ chối đính hôn làm cho anh rất khó chịu, cảm giác bứt rứt và bực dọc trong lòng rất nhiều.

- Ý trên mặt chữ. Tôi và cậu không cần phải day dưa với nhau nữa. Chúc cậu và Lưu Ly sớm ngày bên nhau.

Nói xong Tô Khiết Tử liền rảo bước đi nhanh. Trái tim đập thình thịch, lồng ngực khó thở do bị những ký ức kiếp trước đang bủa vây tâm trí.

Cô muốn mau chóng cách xa Đàm Khương càng sớm càng tốt.

Bước đi thất thểu dọc dãy phố tấp nập. Tô Khiết Tử đi ngang qua một cửa hàng mua sắm đồ mẹ và bé. Nhìn những ma nơ canh trẻ em trưng bày trước cửa kính, những bộ quần áo nhỏ bé đáng yêu vô cùng.

Tô Khiết Tử ôm bụng khóc lặng lẽ:



- Con của mẹ, con của mẹ...

*Xoạt xoạt*

Gần cửa hàng có tiếng động xột xoạt, vô tình phá vỡ cảm xúc đau buồn. Tô Khiết Tử bình tĩnh lại, vội đưa tay lau đi nước mắt. Đứng trước cửa hàng của người khác rồi khóc lóc thế này cũng không nên cho lắm.

Cô rầu rĩ rời đi. Nhưng dừng lại con hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng, mới nãy nghe thấy tiếng xột xoạt, xầm xì, chỉ là vô tình cô mới đưa mắt nhìn thử.

Phát hiện có mấy đứa nhóc tầm mười tuổi đang bao vây ai đó. Nhìn kỹ thì đứng khép nép sát vách tường cũ kỹ là một bé gái gầy ốm.

À, thì ra mấy thằng nhóc choai choai đang bắt nạt bạn học.

Tình mẹ thiêng liêng trỗi dậy, những đứa bé đáng thương như thế xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.

- Này mấy thằng nhóc kia, đang nghịch ngợm gì đó.

Mấy đứa nhóc nghe thấy tiếng liền chột dạ, bọn nó vội vàng tháo chạy.

- Chạy mau, chạy mau.

Tô Khiết Tử chạy tới cạnh bé gái kia, đến gần liền thấy đứa trẻ này còn gầy hơn cô tưởng. Lại nhìn thấy bảng tên và lớp học trên ngực trái, hoá ra chỉ mới học lớp 5. Thế mà chiều cao chỉ mới ngang eo của cô, trong khi đó cô cao tận 1 mét 6.

- Em gái, nhà em ở đâu? Chị đưa em về.

- Em... Chị...

Đứa trẻ gục đầu thấp, dáng vẻ nhút nhát không dám nhìn người lạ. Đúng lúc này bụng của cô và cô bé đồng loạt kêu lên. Từ tối đến giờ tham gia tiệc, Tô Khiết Tử chưa ăn được gì cả.

Còn cô bé này... Nhìn tình cảnh bị bắt nạt thế này, hẳn không phải lần đầu bị trấn lột.

- Đi thôi, chị đây dẫn em đi ăn.

Tô Khiết Tử nắm lấy tay cô bé. Cô bé nhận được hơi ấm và sự mềm mại trong lòng bàn tay, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khiết Tử.

Như phát hiện ra ánh nhìn rụt rè, Tô Khiết Tử cúi đầu nhìn sang, miệng cong cong cười dịu dàng.

Nắm tay nhỏ bé siết chặt bàn tay ấm áp.

Cũng may Tô Khiết Tử có đem theo điện thoại, hiện giờ thanh toán hàng hoá đều có thể dùng điện thoại quét mã, rất tiện lợi.



Tô Khiết Tử dẫn cô bé vào tiệm mì hoành thánh, mỗi người một tô lớn. Hơi nóng bốc lên, mùi thơm nức mũi làm cho hai người thèm ăn đến phát khóc.

- Mau ăn đi.

Tô Khiết Tử đưa đũa muỗng sang cho Phó Chi. Cô bé cẩn thận nhận lấy, giọng nói lí nhí:

- Cảm ơn chị.

Tô Khiết Tử biết con bé đang xấu hổ, hai má đỏ bừng trông như chú heo con, đáng yêu quá đi mất. Chỉ là tướng người không hề giống heo con chút nào, cả người gầy ốm không đủ thịt.

Nhắc đến hương vị của tô mì hoành thánh này, quả thật không tệ. Vị thanh ngọt tự nhiên, chứ không phải bột ngọt hay đường hoá học.

Ăn xong một tô, cô còn muốn ăn thêm nữa cơ. Chỉ tiếc là bụng quá nhỏ, một tô đã đủ làm căng bụng rồi.

Nhìn về phía Phó Chi đối diện. Tô Khiết Tử nghĩ nghĩ rồi đặt một phần mang về. Trẻ con đang độ tuổi phát triển, ăn nhiều chút cũng không sao, đợi đến khuya lại mau đói bụng thì phải làm sao giờ.

Phó Chi đâu có biết suy nghĩ của ân nhân. Cô bé siết chặt hai quai cặp trên vai, rồi lảo đảo từng bước dẫn Tô Khiết Tử về nhà mình.

Tô Khiết Tử rất chú ý giữ khoảng cách nhất định, không còn nắm tay cô bé như lúc đầu nữa. Thà vậy để cô bé cảm giác tự do, thoải mái hơn. Lúc đầu cô chủ động nắm tay Phó Chi là vì sợ cô bé thấp thỏm không dám đi cùng mình, sợ con bé chạy vụt đi nên cô mới dắt tay níu giữ.

- Chị ơi, đến nhà em rồi ạ. Cảm ơn chị rất nhiều.

Phó Chi dẫn cô đến một khu cư xá cũ kỹ và xập xệ. Tổng cộng năm tầng lầu. Cô ngước mắt nhìn rồi hỏi:

- Nhà em ở tầng mấy, để chị đưa em lên.

- Dạ tầng 5 ạ. Nhưng tới đây được rồi, em tự lên được.

Tô Khiết Tử thở dài trong lòng, tầng 5 sao, cao quá, lại còn là thang bộ. Chỉ nhìn thôi đã thấy mỏi chân.

Cô đưa tay xoa đầu Phó Chi, sau đó lại dúi vào tay nhỏ của cô bé phần mì hoành thánh đã đóng gói lúc nãy:

- Đem về ăn đi. Chị đi đây.

Phó Chi ngớ người nhìn trong tay mình. Ban đầu cô bé chỉ nghĩ là cô mua cho cô, chứ không ngờ lại là chuẩn bị phần mang về cho cô bé.

Hai con mắt Phó Chi ngập ánh nước, còn tính nói lời cảm ơn với Tô Khiết Tử thì đã thấy cô biết mất rồi, bóng lưng thoăn thoắt rời đi chẳng thấy đâu.