Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 147




Đảo mắt lại qua mấy ngày, chớp mắt đã tới ngày thành thân của Ninh Như Trân, Lễ Bộ đưa tới sính lễ dựa theo quy cách thành thân dành cho hoàng tử, Hoàng Đế và Thẩm Quý Phi cũng tượng trưng tặng một ít lễ vật, Hoàng Đế đưa một đôi ngọc như ý, Thẩm Quý Phi đưa tương đối nhiều, đồ trang sức, vật trang trí bằng san hô đỏ, vàng bạc ngọc, có thể thấy được bà ta rất coi trọng Ninh Như Trân, dù sao bà ta chính là người chủ động cầu khẩn mối hôn sự này, kể cả căng da đầu thì cũng phải làm chuyện này thật tốt.

Nhưng Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh tự mình đưa sính lễ lại không dễ nhìn, dựa theo quy củ, hoàng tử thành thân, nếu cảm thấy Lễ Bộ đưa sính lễ không đủ thì có thể tự mình thêm vào các lễ vật khác. Vì vậy Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh cũng thêm, nhưng toàn là lễ vật cực kì tầm thường, hoàn toàn chỉ vì không muốn mất mặt mà thôi, dù sao khi những hoàng tử khác thành thân thì đều cho thêm sính lễ, nếu hắn không thêm thì thật xin lỗi thân phận của hắn, nhưng hắn đưa lễ vật không dễ nhìn, căn bản cho có lệ mà thôi, người sáng mắt đều biết hắn không phải thật sự hài lòng vói mối hôn sự này.
Ninh Như Ngọc là tỷ tỷ của Ninh Như Trân, Ninh Như Trân thành thân thì nàng cũng phải về phủ Ngụy Quốc Công để thêm trang.

Mặc dù Ninh Như Trân rất khó ưa, nhưng Ninh Như Ngọc cũng không thể làm ra việc quá đáng là không cho nàng ta thêm trang.

Một ngày trước khi Ninh Như Trân thành thân, Ninh Như Ngọc trở về phủ Ngụy Quốc Công một chuyến.

Tới phủ Ngụy Quốc Công, Ninh Như Ngọc đi tới Thụy An Đường trước để thăm lão phu nhân La thị, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, Ninh Như Ngọc nhìn thấy cửa sổ trong phòng đóng chặt, không khí không lưu thông, trời lại nóng, trong phòng không có bao nhiêu băng, thật sự cực kì oi bức khó chịu.

“Tại sao không mở cửa sổ? Trong phòng nóng như vậy, đặt thêm mấy khối băng, không được để quá nóng mới tốt, nếu không tổ mẫu nằm trên giường, ở mãi trong phòng, không bệnh cũng thành có bệnh.” Ninh Như Ngọc đi vài bước, tự tay mở cửa sổ ra, không khí mới ùa vào, thổi tan mùi thuốc khó ngửi ám đọng trong phòng.
Ngô ma ma ở bên cạnh vội nói: “Không phải bọn nô tỳ không muốn mở cửa sổ và đặt băng trong phòng, do đại phu nói lão phu nhân bị bệnh thì không nên hứng gió, đặt quá nhiều băng ở trong phòng cũng không tốt đối với bệnh tình của lão phu nhân.”

Ninh Như Ngọc xoay người sang chỗ khác, nói với Ngô ma ma: “Cho dù đại phu nói không nên hứng gió thì mỗi ngày cũng phải mở cửa sổ để có thể hít thở không khí mới, nếu không gian phòng này ám đầy mùi thuốc, tổ mẫu lại nằm cả ngày trên giường, ngửi mùi hương như vậy, tâm tình cũng không thể tốt nổi, thân thể làm sao khỏe lên được.”

Ngô ma ma không nói lời nào, trong lòng cảm thấy Ninh Như Ngọc đang nói hươu nói vượn, đại phu đã bảo không nên hứng gió, không nên bị lạnh, bây giờ Ninh Như Ngọc lại sai bảo linh tinh, thật sự là chẳng hiểu cái gì hết, không hiểu còn giả vờ hiểu.
Ninh Như Ngọc nhìn thấy vẻ mặt của bà ta, biết bà ta đang nghĩ cái gì, nhấp khóe miệng nói: “Người đừng coi thường những lời ta vừa nói, Vũ An Hầu y thuật cao minh, ngài ấy nói người bị tê liệt không nên suốt ngày ở trong phòng kín gió, thỉnh thoảng cũng nên đi ra ngoài thay đổi không khí, phơi nắng, chẳng lẽ ngươi cảm thấy lời ngài ấy nói không đúng?”

Ninh Như Ngọc dùng danh nghĩ của Hoắc Viễn Hành để tạo áp lực lên người Ngô ma ma, khiến bà ta không dám phản bác lại.

Quả nhiên là như thế, Ngô ma ma đã sớm được chứng kiến bản lĩnh y thuật của Hoắc Viễn Hành, biết hắn y thuật cao minh, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Ninh Như Ngọc bị trúng độc, người có năng lực không giống người bình thường, lại có thân phận đè nặng, nếu Ninh Như Ngọc đã nói những lời này do Hoắc Viễn Hành nói thì bà ta nào dám nói không phải.

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ làm theo là được.” Ngô ma ma nói.

Ninh Như Ngọc dặn dò: “Về sau mỗi buổi sáng đều mở cửa sổ một canh giờ, buổi chiều lại mở thêm một canh giờ, hít thở không khí trong lành vẫn tốt hơn là luôn đóng kín mít.”

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ nhất định sẽ làm theo.” Ngô ma ma nói.

Trong lúc nói chuyện, lão phu nhân La thị đang ngủ cũng tỉnh lại, bà ta vẫn không thể nói chuyện như cũ, mắt miệng méo xẹo nghiêng lệch, nửa người bên phải hoàn toàn không thể cử động, cả ngày chỉ có thể luôn nằm trên giường, không thể tự gánh vác sinh hoạt thường ngày.

“Tổ mẫu, người tỉnh rồi.” Ninh Như Ngọc đi qua đó, ngồi trên ghế bên cạnh giường nói chuyện với bà.

“A, a……” Lão phu nhân La thị nói không ra lời, vừa mở miệng là nước giãi chảy ra khỏi khóe miệng, lé con mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc.

“Tổ mẫu, người không nên gấp gáp, từ từ thôi, người phải dưỡng bệnh cho tốt, chờ thân mình tốt hơn là có thể nói chuyện.” Ninh Như Ngọc tiếp nhận khắn từ trên tay Ngô ma ma, tự mình lau miệng cho bà.

“A, a……” Lão phu nhân La thị chỉ có thể phát ra âm thanh như thế này, không ai biết rốt cuộc bà muốn nói cái gì.

Ninh Như Ngọc cũng không quan tâm bà muốn nói cái gì, có phải không nguyện ý nghe nàng nói chuyện hay không, dù sao nàng chỉ đến thăm bà, nói một số chuyện mà nàng cảm thấy bà cần thiết phải biết.

“Tổ mẫu, người dưỡng bệnh cho tốt, không cần lo lắng cho chúng ta, cha và nương sống rất tốt, bọn họ có thời giản rảnh sẽ tới đây thăm người, ta cũng sống rất khá, cảm tình giữa ta và Minh Tông rất tốt, Minh Tông nguyện ý che chở ta, nguyện ý ở bên cạnh ta, đứng về phía ta, chăm sóc ta, ta cảm thấy ta có thể gả cho chàng là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta, vì vậy người không cần lo lắng cho ta, ta nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Ninh Như Ngọc nói những lời này, người ngoài nghe không cảm thấy gì, nhưng người biết quan hệ giữa nàng và lão phu nhân La thị, biết thái độ trước kia của lão phu nhân La thị với nàng thì sẽ biết lời nàng nói có ý nghĩ hoàn toàn khác, chính là đang châm chọc lão phu nhân La thị.

Trước kia lão phu nhân La thị đắc ý như vậy, suốt ngày gây chuyện lung tung nhằm vào Từ thị và Ninh Như Ngọc, hiện giờ lại chỉ có thể nằm trên giường, ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng không thể làm nổi, bà ta ghen ghét Từ thị và Ninh Như Ngọc càng ngày càng sống tốt thì cũng đủ tức giận tới hộc máu.

“A, a a a a……” Lão phu nhân La thị kích động mà kêu lên, mắt lé nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc, ánh mắt tràn ngập oán hận, vẻ mặt có vẻ dữ tợn vặn vẹo, nước miếng chảy ròng ròng theo khóe miệng xuống dưới, vừa đáng thương lại vừa chật vật.

Vẻ mặt Ninh Như Ngọc bình tĩnh, cầm khăn lau khóe miệng cho bà ta, dịu dàng nói: “Tổ mẫu, đây là người cảm thấy vui vẻ thay chúng ta à, xem người vui vẻ như vậy kìa, chỉ cần người dưỡng bệnh cho tốt, thân thể tốt hơn, về sau còn có thể hưởng phúc nhiều hơn đấy!”

“A, a a, a a a a……” Quả thật lão phu nhân La thị sắp bị những lời mà Ninh Như ngọc nói chọc tức chết rồi, nhưng bà ta nói không nên lời, vừa tức vừa hận.

Ninh Như Ngọc đã đạt được mục đích, lười phải tiếp tục diễn kịch với bà ta, cầm khăn trong tay đưa cho Ngô ma ma, đứng dậy, vỗ vỗ cánh tay lão phu nhân La thị, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tổ mẫu, người dưỡng bệnh cho tốt, ta đi gặp Ngũ muội muội đây.”

Nói xong, Ninh Như Ngọc đi ra ngoài, vứt tiếng gào thét lớn lung tung loạn xạ của lão phu nhân La thị ở sau đầu.

Bây giờ tam phòng Nhiễm thị đang nắm quyền quản gia trong phủ Ngụy Quốc Công, Thẩm thị bị nhốt lại, hôn sự của Ninh Như Trân đều do Nhiễm thị xử lý, nhưng trước kia Thẩm thị quản gia cũng đã chuẩn bị hôn sự cho Ninh Như Trân gần xong rồi, của hồi môn nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị tốt, vì vậy Nhiễm thị cũng không cần làm quá nhiều.

Chỉ là có một việc, lúc trước khi Thẩm thị còn quản gia, Thẩm thị muốn lấy một vạn lượng từ của công làm của hồi môn cho Ninh Như Trân, nhưng hiện giờ Nhiễm thị quản gia, phát hiện trong phủ cũng không còn bao nhiêu ngân lượng, nếu cho Ninh Như Trân một vạn lượng làm của hồi môn thì trong phủ chỉ còn mấy ngàn lượng, nhưng trong phủ còn có nhiều người muốn ăn cơm như vậy, các khoản chi ra cũng không ít, chỉ chừa lại mấy ngàn lượng bạc thì quá ít, Nhiễm thị đương nhiên sẽ không làm thế, trực tiếp từ một vạn lượng bạc chém thành năm ngàn lượng, bằng với số bạc mà Ninh Như Ngọc nhận được khi xuất giá lúc trước.

Sau khi Ninh Như Trân biết được việc này, lập tức ở trong phòng mắng Nhiễm thị không tiếc lời, khi Ninh Như Ngọc tới, đúng lúc nghe được tiếng Ninh Như Trân đang tức giận đập đồ vật ở trong phòng, nha hoàn canh cửa lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn Ninh Như Ngọc.

“Tứ, tứ cô nãi nãi, người, người chờ một lát, nô, nô tỳ đi vào thông báo.”

Ninh Như Ngọc khẽ cười một tiếng, xua xua tay nói: “Ngươi đi đi.”

Nha hoàn vội vàng hành lễ rồi chạy vào trong,chỉ chốc lát sau tiếng đổ vỡ trong phòng nhỏ đi.

Ninh Như Ngọc chờ ngoài cửa, tưởng tượng ra dáng vẻ khiếp sợ của Ninh Như Trân khi nghe được tin nàng tới thì cảm thấy cực kì buồn cười.

Qua thời gian uống một chén trà nhỏ, nha hoàn đi ra từ trong phòng mời Ninh Như Ngọc vào.

Sau đó Ninh Như Ngọc xoay người đi vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, Ninh Như Trân ngồi trên ghế đặt cạnh bàn, nâng cằm, biểu tình kiêu căng nhìn về phía nàng: “Ngươi tới làm gì, tới chê cười ta à?”

Ninh Như Ngọc nhìn lướt qua cảnh tượng lộn xộn trong phòng, vẻ mặt bình tĩnh, nghĩ thầm dáng vẻ hiện giờ của Ninh Như Trân rõ ràng là chuẩn bị bất chấp tất cả, cũng không thèm che dấu.

“Có gì thì ngươi cứ nói thẳng ra, đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta!” Ninh Như Trân không chịu nổi vẻ mặt khinh thường của Ninh Như Ngọc, bực bội hét lên.

Ninh Như Ngọc lãnh đạm cười: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta tới để thêm trang cho ngươi mà thôi.” Nói xong nàng sai Bích Hà đưa hộp trang sức ra, đặt lên bàn trước mặt Ninh Như Trân, là một cây trâm phượng có thủ công tinh xảo.

Ninh Như Trân nhìn, bĩu môi: “Đừng tưởng rằng ngươi tặng một cây trâm phượng là có thể lấy lòng ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi!”

Ninh Như Ngọc bật cười ha hả, không thèm để ý, nói: “Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ, đồ vật ta đã tặng, muốn giữ hay không thì tùy ngươi, nếu ngươi không thích, tùy tiện thưởng cho nha hoàn cũng được, ta còn có việc trong phủ, không có nhiều thời gian ngây ngốc ở đây, cáo từ.”

Ninh Như Ngọc cũng chưa cho Ninh Như Trân có cơ hội phản ứng lại, nói xong thì dẫn Bích Hà rời đi, khiến Ninh Như Trân vô cùng tức giận, cầm cây trâm phượng lên muốn ném đi, nhưng thử vài lần cũng không thể bỏ được cây trâm phượng quý giá, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Ngày hôm sau chính là ngày thành thân của Ninh Như Trân, Thẩm thị là mẫu thân của nàng ta, không thể vắng mặt, cuối cùng vẫn được thả ra, hai nương con ôm nhau khóc rống một hồi.

Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh tới đón Ninh Như Trân hơi chậm, suýt nữa đã để lỡ giờ lành, nhưng e ngại thân phận hoàng tử của hắn nên cũng không ai dám nói gì.

Cuối cùng hôn sự cũng thuận lợi kết thúc, nhưng hai người này có thật sự hạnh phúc hay không, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cũng không ở phủ Nhị hoàng tử quá lâu, ăn qua yến hội rồi rời đi.

Trở lại phủ Vũ An Hầu, hai người vừa mới ngồi xuống ở Sùng An Đường, Triệu Hưng đã tới bẩm báo: “Hầu gia, thuộc hạ đã điều tra xong, người sai nữ đầu bếp bỏ thuốc vào thức ăn của Phúc ca nhi chính là Đường thị, phụ trách truyền tin tức chính là tiểu thϊếp Bạch Chỉ của đại thiếu gia, mục đích là để vu oan hãm hại phu nhân, khiến phu nhân không thể tiếp tục quản gia.”