“Ăn, ăn thức ăn bị hỏng?” Đường di nương giật mình mà trợn to mắt: “Ta chưa cho hắn ăn cái gì, ta không biết!”
“Là ai phụ trách thức ăn của Phúc ca nhi?” Hoắc Viễn Hành hỏi, giương mắt quét về phía hạ nhân đứng phía sau.
“Là Liễu Nhi.” Liễu Nhi là nha hoàn phụ trách chăm sóc Phúc ca nhi, Đường di nương quét mắt nhìn quanh phòng một lần, tìm được người tên Liễu Nhi, hỏi: “Liễu Nhi, hôm nay Phúc ca nhi đã ăn cái gì?”
Liễu Nhi nơm nớp lo sợ mà đứng ra, sợ hãi nhìn Hoắc Viễn Hành và Đường di nương, ấp úng nói: “Nô tỳ chỉ lấy thức ăn ở phòng bếp, buổi chiều ăn bánh đậu xanh, buổi tối ăn cháo thịt gà, thịt băm nhồi đậu hũ và rau xanh.”
Nghe có vẻ thức ăn không hề có vấn đề gì, Hoắc Viễn Hành nói: “Đồ ăn mà Phúc ca nhi ăn thừa còn giữ không? Đi lấy tới đây cho ta!”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.” Liễu Nhi đáp lại một tiếng, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Hoắc Viễn Thành, việc này đã náo loạn ầm ĩ một hồi lâu, bây giờ hắn mới xuất hiện.
Hóa ra lúc trước hắn bị Bạch Chỉ kéo đi, làm việc thân thiết trong phòng Bạch Chỉ, khi Phúc ca nhi xảy ra chuyện, Đường di nương sai nha hoàn đi báo cho hắn biết, khổ nỗi nha hoàn tới chỗ ở của Bạch Chỉ thì bị nha hoàn của Bạch Chỉ ngăn cản bên ngoài, không vào thông báo giúp nàng ta, lấy cớ Hoắc Viễn Thành và Bạch Chỉ đã ngủ rồi để chặn nàng ta ngoài cửa, nhưng nha hoàn mà Đường di nương phái đi tìm Hoắc Viễn Thành cũng không phải là đèn cạn dầu, nha hoàn của Bạch Chỉ không vào truyền lời, nàng ta liền học dáng vẻ đanh đá gào thét thật to ngoài cửa giống như Đường di nương, kêu to là Phúc ca nhi đã xảy ra chuyện, Hoắc Viễn Thành lúc ấy còn chưa ngủ, tất nhiên là có thể nghe được, đuổi người ra ngoài hỏi mới biết Phúc ca nhi không tốt, bấy giờ mới nhanh chóng thu thập rồi chạy tới đây, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn.
Ninh Như Ngọc đứng ở bên cạnh giương mắt nhìn Hoắc Viễn Thành một cái, đúng lúc nhìn thấy một vệt đỏ trên cổ hắn ta, chán ghét nhíu lông mày, khó trách vừa rồi nàng không nhìn thấy hắn ta, Đường di nương gây ầm ĩ như vậy, hắn ta cũng không xuất hiện, hóa ra là không biết chạy đi lêu lổng ở chỗ nào. Loại nam nhân này đúng là dơ bẩn đến cùng cực, nữ nhân nào gả cho hắn thì thật là xui xẻo, làm con của hắn cũng là xui xẻo.
Hiện tại Đường di nương đang hoang mang lo sợ, nhìn thấy Hoắc Viễn Thành tới, chạy vài bước tới trước mắt hắn, ô ô ô mà khóc lóc nói: “Lão gia, sao bây giờ ngài mới đến, Phúc ca nhi bị bệnh, Hầu gia nói hắn ăn linh tinh, thức ăn của Phúc ca nhi đều do phòng bếp làm riêng, làm sao có thể ăn thức ăn bị hỏng chứ, lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”
Hoắc Viễn Thành nhíu mày, nói: “Ta biết rồi, ta sẽ xử lý, ngươi đừng khóc nữa.” Khóc lóc khiến hắn phiền lòng.
“Trước hết để ta nhìn Phúc ca nhi xem sao.” Hoắc Viễn Thành giương mắt nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang đứng bên cạnh giường, hắn bước nhanh về phía trước, cúi đầu nhìn Phúc ca nhi đang nằm trên giường, thấy Phúc ca nhi sắc mặt tái nhợt, có vẻ cực kì không tốt, không khỏi nôn nóng hơn, hỏi Hoắc Viễn Hành: “Phúc ca nhi thế nào?”
“Phúc ca nhi ăn phải thức ăn bị hỏng, ta đã sai người đi lấy thức ăn mà hắn ăn tới đây, chờ ta kiểm tra xong sẽ biết.” Hoắc Viễn Hành nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hoắc Viễn Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Nhi đã đem toàn bộ bánh đậu xanh, cháo thịt gà, thịt băm nhồi đậu hũ và rau xanh mà Phúc ca nhi ăn thưa tới đây, Hoắc Viễn Hành cẩn thận quan sát chỗ thức ăn đó, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh muốn cắn đi xuống.
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc lắc lắc đầu với chàng.
“Không sao.” Hoắc Viễn Hành khẽ mỉm cười với nàng, cầm lấy bánh đậu xanh rồi cắn một miếng.
Nếm bánh đậu xanh, không có vấn đề, Hoắc Viễn Hành thử lần lượt từ cháo thịt gà, rau xanh và thịt băm nhồi đậu hũ, cuối cùng phát hiện thịt băm trong đậu hũ bị người động tay động chân.
Hạ nhân bưng ống nhổ lại đây, Hoắc Viễn Hành nhổ thịt băm nhồi đậu hũ trong miệng ra, lại uống trà súc miệng, chỉ vào món thịt băm nhồi đậu hũ, nói: “Cái này có vấn đề.”
“Hầu gia, Hầu gia, ngài nhất định phải cứu nhi tử của ta!” Đường di nương lại khóc lóc cầu khẩn.
Hoăc Viễn Hành nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, đi ra cửa, sai Triệu Hưng đang chờ ngoài cửa đi lấy thuốc cho Phúc ca nhi, Triệu Hưng gật đầu đồng ý, chân tay nhanh nhẹn chạy đi.
Hoắc Viễn Thành tiến lên hỏi: “Nhị đệ, rốt cuộc Phúc ca nhi bị làm sao vậy? Ngươi mau nói một câu đi!”
“Có người bỏ thuốc vào trong thức ăn của Phúc ca nhi, ta đã bảo Triệu Hưng đi lấy thuốc giải rồi, ăn xong sẽ không có việc gì.” Hoắc Viễn Hành giải thích ngắn gọn một câu.
Khi Hoắc Viễn Hành nói chuyện, Ninh Như Ngọc đã lập tức hành động, quay đầu lại sai người đi bắt tất cả người làm thức ăn, có tiếp xúc với thức ăn của Phúc ca nhi tới đây: “Tất cả các ngươi hãy ngẫm nghĩ lại thật kĩ cho ta, làm việc ở hầu phủ mà cũng dám bỏ thuốc vào thức ăn của tiểu thiếu gia, hôm nay bỏ thuốc làm hại Phúc ca nhi, về sau có phải còn dám bỏ thuốc làm hại tất cả mọi người trong hầu phủ không hả?! Tra, phải tra thật kĩ cho ta, ta muốn nhìn xem ai có lá gan lớn như vậy!”
Không thể trách Ninh Như Ngọc tức giận đến vậy, hưng sư động chúng mà bắt tất cả hạ nhân lại để nói ra nghi vấn, bởi vì nàng mới tiếp nhận quyền quản gia không được mấy ngày, lúc này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nói dễ nghe thì là có người rắp tâm gây rối, nói khó nghe chính là nàng quản gia không nghiêm.
Nếu có người cố tình dẫn dắt thì việc này cực kì bất lợi cho nàng, ví dụ như nói trước kia khi Đường thị còn quản gia, không có người ăn phải thức ăn bị hỏng, nàng vừa tiếp nhận quyền quản gia thì Phúc ca nhi đã xảy ra chuyện lớn, đây không phải do nàng quản gia không tốt thì là cái gì, thức ăn còn không thể đảm bảo an toàn, vậy nàng có mặt mũi gì mà quản cái phủ này?
Ninh Như Ngọc có thể đoán trước được sẽ xảy ra những việc gì tiếp theo, tưởng tượng được nếu có người lợi dụng việc này để làm khó dễ, nàng không chỉ bị mất mặt đơn giản như vậy, chỉ sợ còn kéo Hoắc Viễn Hành xuống nước, đến lúc đó nàng và Hoắc Viễn Hành rất khó có thể giải quyết hậu quả, người nghĩ ra thủ đoạn này có tâm tư không đơn giản, lòng dạ cực kì ác độc.
Rất nhanh Bích Hà đã bắt tất cả mọi người có liên quan lại, trước hết nhốt vào phòng chứa củi, sau khi thẩm vấn xong, điều ra sự việc rõ ràng, người không có vấn đề gì sẽ được thả ra.
Còn Triệu Hưng đi lấy thuốc giải, rất nhanh đã trở lại, đưa bình thuốc giải cho Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành cầm bình thuốc giải đi đến mép giường, mở bình ra lấy một viên thuốc giải, sai nha hoàn đi lấy nước ấm rồi hòa tan thuốc giải vào trong nước, tự mình cho Phúc ca nhi uống thuốc.
“Như vậy là được rồi sao? Khi nào hắn có thể tỉnh lại?” Đường di nương lo lắng đứng bên cạnh, không hề chớp mắt mà nhìn Phúc ca nhi nằm trên giường, bỏ qua dáng vẻ sắc nhọn lúc trước thì thật ra nàng ta cũng thật lòng quan tâm tới nhi tử của mình.
Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói: “Uống thuốc, nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.” Đường di nương kích động nhắc lại.
Hoắc Viễn Thành nói: “Nhị đệ, làm phiền ngươi rồi.”
Hoắc Viễn Hành lại dặn dò bọn họ nên chăm sóc Phúc ca nhi như thế nào, chờ bọn họ nhớ kỹ, nói: “Không có việc gì thì ta đi trước.”
Hoắc Viễn Hành đi vài bước tới bên cạnh Ninh Như Ngọc, nắm tay nàng, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc đi theo phía sau chàng, cùng nhau rời khỏi nơi ở của Phúc ca nhi.
Bên ngoài trăng rằm tròn trịa treo trên bầu trời đêm, sao trời sáng lấp lánh trên không trung, gió đêm thổi qua, cảm giác se se lạnh.
Trên đường đi, Ninh Như Ngọc suy tư nói: “Thiếp muốn đi xem Bích Hà thẩm vấn bọn họ tới đâu rồi! Phúc ca nhi ăn phải đồ ăn bị bỏ thuốc, chắc chắn là có người cố ý nhằm vào thiếp, muốn mượn việc này để làm lớn chuyện, thiếp có thể đoán được là người nào đó, nhưng thiếp không muốn oan uổng bất kì người nào, bây giờ chúng ta đã không chế mọi việc, thiếp muốn tự mình đi thẩm vấn một chút, xác định xem có phải giống như những gì thiếp nghĩ trong lòng hay không.”
“Ta hiểu, ta biết người nàng nghĩ là ai.” Hoắc Viễn Hành có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Ninh Như Ngọc, chàng cũng rất muốn bắt được hung thủ chân chính, nắm lấy tay Ninh Như Ngọc, nói: “Ta đi cùng nàng qua đó.”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc gật đầu.
Sau đi hai người đi đường vòng tới phòng chứa củi, hạ nhân đốt đèn l*иg dẫn đường ở phía trước, ánh đèn cam vàng từ ngọn đèn dầu chiếu sáng con đường phía trước, Ninh Như Ngọc nhích lại gần người Hoắc Viễn Hành theo bản năng, Hoắc Viễn Hành nhận ra tâm tư của nàng, nắm chặt tay nàng.
Rất nhanh đã tới phòng chứa củi, người có liên quan tới chuyện này đều bị nhốt lại, Bích Hà dẫn người tới thẩm vấn bọn họ, đơn độc mà thẩm vấn từng người một, sau đó mới đối chất, Bích Hà là người do Hoắc Viễn Hành đào tạo, thủ đoạn sắc bén, người bình thường đều không chịu nổi, tất cả đều thành thật trả lời.
Khi Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đến, mọi việc đã được điều tra rõ ràng, Bích Hà dẫn người kia tới, kẻ bỏ thuốc vào trong món thịt băm nhồi đậu hũ là một nữ đầu bếp trong phòng bếp.
“Ai sai ngươi làm việc này?” Ninh Như Ngọc đứng trước mặt nữ đầu bếp kia, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, khí thế uy nghiêm, không chấp nhận phản kháng.
Vốn dĩ nữ đầu bếp kia rất giảo hoạt, luôn miệng nói dối như thật, nhưng vẫn bị Bích Hà phát hiện, hung hăng trừng trị một trận, cuối cùng cũng thành thật, bây giờ đối mặt với Ninh Như Ngọc, nàng ta không dám lại nói dối, một năm một mười nói rõ mọi chuyện: “Là Nhị phu nhân Đường thị, bà ấy sai người truyền lời cho nô tỳ, nói chỉ cần nô tỳ làm tốt việc này thì sẽ cho nô tỳ hai mươi lượng bạc, về sau có cơ hội sẽ để nô tỳ làm quản sự của phòng bếp.”
Quả nhiên là Đường thị!
Ninh Như Ngọc hỏi: “Bà ấy sai ai truyền lời cho ngươi?”
“Nô tỳ không nhìn thấy người, nô tỳ chỉ nhận được một mẩu giấy, bên trong có bạc và thuốc bột đặt phía dưới núi giả trong hoa viên, mỗi ngày nô tỳ đều đi dạo ở đó, sau khi nhận được mẩu giấy kia thì làm theo sắp xếp trong đó.” Nữ đầu bếp nói.
Thì ra là thế!
Ninh Như Ngọc suy tư một chút, xua xua tay với Bích Hà: “Dẫn nàng ta đi, phải trông chừng thật kĩ.”
Sau đó Bích Hà sai người kéo nàng ta ra ngoài.
Hoắc Viễn Hành cũng lập tức sai người đi điều tra việc này: “Triệu Hưng, sắp xếp vài người tới thôn trang nhìn chằm chằm Đường thị, có bất kì việc gì cũng phải thông báo lại, cũng sai người đi điều tra xung quanh núi giả, nhìn xem gần đây có ai đi qua đó, chỉ cần là người có hiềm nghi thì đều bắt lại cho ta!”
“Vâng.” Triệu Hưng nhận lệnh rời đi.
Xử lý xong mọi việc thì đêm đã khuya, hai người rời khỏi phòng chứa củi, trở về Sùng An Đường.
Trên đường đi, Ninh Như Ngọc nhớ tới việc Phúc ca nhi xảy ra chuyện, có cha nương không đáng tin như vậy, còn có một người tổ mẫu lợi dụng mình, thật là đáng thương, thở dài một tiếng, nói: “Nếu sau này thiếp có đứa nhỏ, thiếp nhất định sẽ đối xử thật tốt với chúng, sẽ không làm như bọn họ đâu.”
Hoắc Viễn Hành nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay ôm bả vai của nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực, nói: “Ta tin tưởng nàng nhất định sẽ là một người mẫu thân thật tốt, nếu không chúng ta sinh nhiều một chút!”
Ninh Như Ngọc đấm nhẹ mấy cái lên người chàng, hơi bĩu môi nhìn chàng: “Một đứa còn chưa có mà đã nghĩ sinh nhiều mấy đứa!”
Hoắc Viễn Hành cúi xuống hôn nàng, ghé sát vào bên tai nàng, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe được, nói: “Đây là trách ta không đủ cố gắng sao? Nếu không ta cố gắng hơn một chút, chúng ta sinh nhiều mấy đứa!”
“Đáng ghét, a ——!” Ninh Như Ngọc nói còn chưa nói xong, Hoắc Viễn Hành đã chặn ngang ôm nàng lên, vận công, ôm nàng chạy như bay về phía Sùng An Đường.