Biết được chân tướng, Ninh Như Ngọc cực kì tức giận, đời trước, Bạch Chỉ là nha hoàn đi theo nàng mười mấy năm, nàng coi Bạch Chỉ trở thành người mình tín nhiệm, đối xử với nàng ta như muội muội của mình, chưa từng bạc đãi nàng ta, ai ngờ cuối cùng Bạch Chỉ lại đâm sau lưng nàng, liên hợp với người ngoài để hố nàng một phen, thậm chí sau khi nàng chết thây cốt chưa lạnh, nàng ta đã dùng hết sức để bò lên giường của Hoắc Viễn Thành, thật sự là không hề niệm tình chủ tớ một chút nào.
Hiện giờ trọng sinh một đời, Bạch Chỉ vẫn là Bạch Chỉ có tâm tư ngoan độc trước kia, liên hợp với Đường thị cùng nhau tính kế nàng, lúc này nếu không phải nàng kịp thời phát hiện, hơn nữa có Hoắc Viễn Hành ở bên cạnh che chở nàng, nàng có khả năng lại bị các nàng hãm hại.
Thù mới hận cũ tích lũy vào nhau, Ninh Như Ngọc không nghĩ lại buông tha nàng ta.
Ninh Như Ngọc gọi Bích Hà tiến vào, nói: “Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, bắt Bạch Chỉ lại cho ta.”
Nàng không muốn động vào Đường thị, dù sao bà ta là người nuôi dưỡng Hoắc Viễn Hành, nhưng động vào một thϊếp thất nho nhỏ của Hoắc Viễn Thành thì nàng không có gì phải sợ đầu sợ đuôi.
Bích Hà đáp lời một tiếng rồi rời đi.
Hoắc Viễn Hành liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái, thấy nàng tức giận không thôi, duỗi tay vỗ vỗ lưng nàng, vừa khuyên giải vừa an ủi, nói: “Đừng vì loại người này mà tức giận hại thân mình.” Ngừng một chút lại nói tiếp: “Ta đi nói chuyện với đại ca.”
Chàng muốn giúp Ninh Như Ngọc giải quyết tốt hậu quả, Ninh Như Ngọc bắt Bạch Chỉ lại, Bạch Chỉ là tiểu thϊếp của đại ca Hoắc Viễn Thành, chàng muốn đi thông báo cho Hoắc Viễn Thành một tiếng, tránh việc Hoắc Viễn Thành vì bảo vệ Bạch Chỉ mà xảy ra xung đột với Ninh Như Ngọc.
“Minh Tông, cảm ơn chàng.” Có một phu quân luôn luôn đứng về phía mình, thay mình suy xét chu đáo, bảo vệ mình, Ninh Như Ngọc cảm động không thôi.
Hoắc Viễn Hành nói: “Nàng là nương tử của ta.” Ngụ ý ta che chở nàng chính là việc ta nên làm.
Sau đó, Hoắc Viễn Hành đi tìm Hoắc Viễn Thành nói chuyện, Ninh Như Ngọc sai Bích Hà và Trần ma ma dẫn theo người đi tới nơi ở của Bạch Chỉ.
Khi Bích Hà và Trần ma ma đến đó, Bạch Chỉ đang ở trong phòng thêu thùa may vá, làm quần áo cho Hoắc Viễn Thành, nha hoàn chờ ở bên ngoài, giương mắt nhìn thấy Bích Hà và Trần ma ma mang theo nhiều người xông vào, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Ngươi, các ngươi mang theo nhiều người như này là muốn làm gì?” Nha hoàn sợ hãi hét lên một câu, đối mặt với nhiều người vẻ mặt hùng hổ như vậy khiến nàng ta khẩn trương lo lắng đến mức lời nói không rõ ràng.
Trần ma ma đi ra phía trước, một tay đẩy nàng ta sang một bên, sai người bắt nàng ta lại, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Phụng mệnh của phu nhân, mang Bạch Chỉ đi hỏi chuyện!”
Bạch Chỉ ngồi trong phòng nghe được động tĩnh ở gian ngoài, tay run lên, kim thêu hoa lập tức đâm lệch, trực tiếp đâm vào ngón tay của nàng ta, đau đến mức nàng ta kêu lên tê một tiếng, máu nhỏ giọt chảy xuống dưới.
Cửa phòng bị người đẩy ra từ gian ngoài vang lên một tiếng phanh vang dội, Bích Hà và Trần ma ma hùng hổ dẫn người bước vào trong.
Trần ma ma quét mắt liếc nhìn trong phòng một cái, thấy trong phòng bài trí tinh xảo, bố trí hoa mỹ, nếu không phải biết Bạch Chỉ chỉ là một tiểu thϊếp thì còn tưởng rằng vào nhầm phòng của phu nhân nhà nào đó.
Còn vì sao trong phòng Bạch Chỉ lại có thể bày biện hoa lệ như vậy, Trần ma ma cũng có nghe thấy đôi chút, trước kia Bạch Chỉ là nha hoàn của thê tử nguyên phối Khương Uyển Ngọc của Hoắc Viễn Thành, sau khi Khương Uyển Ngọc chết, Bạch Chỉ lập tức bò lên giường của Hoắc Viễn Thành, trở thành thϊếp thất của Hoắc Viễn Thành, lúc ấy khi Khương Uyển Ngọc chết thì để lại rất nhiều của hồi môn, trong đó có một nửa bị kế mẫu của Khương Uyển Ngọc cầm danh sách của hồi môn tới đòi lại, còn dư lại một nửa đều là đồ vật đáng giá mà Khương Uyển Ngọc làm buôn bán kiếm lời được.
Lúc ấy Đường thị quản gia, điều kiện của Đường gia không tốt, chính là cái vỏ rỗng, Đường thị lập tức muốn lấy đi tất cả đồ vật hiện có, nhưng Bạch Chỉ nhất quyết không cho, vừa khóc vừa cầu xin, làm trò trước mặt Hoắc Viễn Thành và lão phu nhân quỳ xuống cầu xin Đường thị, nói mấy thứ kia là tiểu thư nhà nàng ta vất vả tích cóp được, tiểu thư nhà nàng ta đột nhiên chết đi, nàng ta rất đau thương luyến tiếc, muốn giữ lại mấy đồ vật kia làm kỷ niệm.
Lúc ấy lão phu nhân thấy nàng ta đáng thương, Hoắc Viễn Thành lại sủng nàng ta, vì vậy đáp ứng thỉnh cầu kia. Bài trí trong phòng hiện giờ có một bộ phận chính là nàng ta lấy từ những thứ mà Khương Uyển Ngọc để lại, còn có một bộ phận là nàng ta hầu hạ Hoắc Viễn Thành rất tốt, được Hoắc Viễn Thành thưởng cho nàng ta, tóm lại mấy năm nay nàng ta trở thành thϊếp thất của Hoắc Viễn Thành, ngày tháng trôi qua thật sự rất thoải mái, thậm chí còn tốt hơn khi nàng ta làm nha hoàn của Khương Uyển Ngọc.
Nhưng đối với loại nha hoàn phản chủ này, Trần ma ma cực kì khinh thường, khinh miệt mà xuy một tiếng.
“Các ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Chỉ hoảng loạn trong lòng, buông quần áo mới làm được một nửa trong tay xuống, đứng dậy từ trên ghế, vết thương trên ngón tay do kim thêu hoa đâm vào còn đang chảy máu, đau đến mức nàng ta nhíu mày.
“Phu nhân tìm ngươi có chuyện muốn nói.” Trần ma ma cho hạ nhân đi cùng một ánh mắt, ý bảo bọn họ bắt Bạch Chỉ lại.
“Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta muốn gặp đại lão gia, ta là người của đại lão gia!” Bạch Chỉ không ngờ Trần ma ma không nói hai lời đã kêu người tới bắt nàng ta lại, sắc mặt thay đổi, lấy Hoắc Viễn Thành ra có ý đồ áp chế đối phương.
Trên thực tế Trần ma ma và Bích Hà dám đến, chính là đã sớm chuẩn bị tốt, căn bản không sợ Bạch Chỉ uy hϊếp, nói dễ nghe một chút thì Bạch Chỉ là thϊếp thất, nói khó nghe thì cũng chỉ là một nô tỳ, cũng không cao quý hơn những nô tỳ như bọn họ là bao nhiêu, huống chi đã tra ra được chứng cứ Bạch Chỉ có ý đồ hãm hại Ninh Như Ngọc, căn bản nàng ta chạy không thoát.
“Ngươi không cần kêu, đại gia sẽ không tới cứu ngươi đâu! Ngươi vẫn nên chết tâm đi!” Trần ma ma lạnh lùng nói ra.
“Ta, ta không tin……” Bạch Chỉ cảnh giác nhìn mấy người vây xung quanh, tròng mắt quay tròn, ý đồ lợi dụng cơ hội để chạy trốn.
Bích Hà quét mắt nhìn nàng ta một cái, lập tức nhận ra ý đồ của nàng ta, bước vài bước đi ra phía trước, bất ngờ không thể nhìn rõ mà đạp một cái vào bắp chân của nàng ta, Bích Hà là người tập võ, sức mạnh trên chân không nhẹ, một chân đi xuống, làm sao Bạch Chỉ chịu nổi, đau đớn hô lên một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, đầu gối cọ xát trên mặt đất càng là đau đến muốn chết, bức cho nước mắt chảy dài trên mặt nàng ta.
Bích Hà không cho nàng ta bất kỳ một cơ hội nào để thở dốc, nói một câu với mấy người bên cạnh: “Bắt lại.”
Vài người bên cạnh tiến lên, trực tiếp bắt Bạch Chỉ lại, Bạch Chỉ kinh sợ mà mắng to: “Các ngươi không thể bắt ta, ta muốn gặp đại gia, ta muốn đi cáo trạng các ngươi, đừng tưởng rằng Ninh Như Ngọc quản gia thì có thể muốn làm gì thì làm như vậy!”
Bích Hà nâng tay quăng cho nàng ta một cái tát, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi muốn đi cáo trạng ai?!”
Trước kia Bích Hà đi theo Hoắc Viễn Hành, thay Hoắc Viễn Hành làm việc, sau đó Hoắc Viễn Hành sắp xếp nàng ấy tới bên người Ninh Như Ngọc phụ trách bảo vệ nàng, thân phận tương đối đặc thù, cảm tình với Ninh Như Ngọc không tồi, bảo vệ Ninh Như Ngọc đã trở thành bản năng của nàng ấy, vừa rồi Bạch Chỉ bất kính với Ninh Như Ngọc, nàng ấy nghĩ đánh là đánh.
Mặt của Bạch Chỉ bị đánh đến mức lệch sang một bên, khóe miệng bị vỡ chảy ra một tia máu, đau đến mức nàng ta nhe răng trợn mắt, muốn kêu to cũng kêu không ra.
“Mang đi!” Bích Hà vung tay lên, vì tránh việc Bạch Chỉ lại la to, không biết mấy hạ nhân lấy một cái khăn từ nơi nào, nhét vào trong miệng nàng ta, kéo lê nàng ta đi ra ngoài.
“Ưm ưm……” Bạch Chỉ bị hạ nhân kéo ngã lảo đảo, cơ hồ té lăn trên đất, sợ tới mức nàng ta muốn hét to chói tai, nhưng bất đắc dĩ là miệng bị lấp kín, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm ưʍ.
Bọn hạ nhân mặc kệ nàng ta như thế nào, lôi kéo nàng ta đi ra ngoài, còn cả nha hoàn bên người có liên quan tới nàng ta, cùng nhau nhốt vào phòng chứa củi.
Bích Hà để lại hai hạ nhân phụ trách trông coi, nghiêm khắc dặn dò một phen, bảo bọn họ phải trông chừng người cho tốt, người chạy thì sẽ hỏi tội bọn họ.
Hạ nhân nào dám có nửa điểm sơ sẩy, liên tục gật đầu đồng ý, tuyệt đối sẽ trông chừng người thật tốt, sẽ không để xảy ra sai lầm.
Sau đó Bích Hà và Trần ma ma trở về Sùng An Đường chờ Ninh Như Ngọc sai bảo, Ninh Như Ngọc ngồi uống trà trong nhà chính, mặt vô cảm nghe các nàng nói: “Bạch Chỉ và nha hoàn của nàng ta đều đã bị nhốt lại trong phòng chứa củi, lúc nào phu nhân cũng có thể thẩm vấn các nàng.”
Sau đó các nha hoàn hành lễ rồi lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một người là Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành đi tìm Hoắc Viễn Thành nói chuyện còn chưa quay lại, Ninh Như Ngọc đứng lên từ giường gỗ khắc hoa cúc, xụ mặt đi tới đi lui ở trong phòng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại rất nhiều việc xảy ra ở đời trước.
Đó là mùa đông giá rét mười mấy năm trước, tuyết rơi trắng trời như lông ngỗng, trên mặt đường, cành cây, tường viện đều bị che phủ bởi một tầng tuyết thật dày, đi ở trên đường cũng có thể dẫm ra một dấu chân rất sâu, gió lạnh hô hô thổi mạnh, là trời đông giá rét vào tháng chạp có thể khiến hơi nóng do người thở ra lập tức bị đông lạnh.
Có mẹ mìn mang theo mấy nha đầu bảy tám tuổi đến Khương phủ bán người, sắp ăn tết, trong phủ thiếu người để sai bảo, kế mẫu cẩn thận quan sát chọn lựa mấy nha đầu một lần, hỏi một số vấn đề, tuyển ba nha đầu nhìn có vẻ hoạt bát nhanh nhẹn trong số đó, còn năm sáu nha đầu bị trả lại.
Lúc ấy Ninh Như Ngọc đứng trong sân, hứng gió lạnh vì bị phạt, kễ mẫu không thích nàng, thường xuyên tìm sai lầm của nàng, nàng còn nhỏ, chưa hiểu phải phản kháng, ăn mệt cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng, rõ ràng trong lòng rất ủy khuất rất muốn khóc, nhưng không dám khóc ra ngoài, sợ hãi kế mẫu lại lấy cớ để xử phạt nàng.
Sau đó nàng nhìn thấy mẹ mìn mang theo năm sáu nha đầu lui ra ngoài, trong đó có một nha đầu lớn lên nhỏ gầy vừa đi vừa lau nước mắt, khóc cực kì thương tâm, tiếng khóc hu hu truyền vào lỗ tai nàng khiến nàng càng muốn khóc.
“Chờ, chờ một chút.” Không biết có dũng khí từ chỗ nào vọt tới, có thể nàng cảm thấy nha đầu nhỏ gầy kia rất giống mình, khiến nàng có cảm giác đồng bệnh tương liên, vì vậy nàng mở miệng bảo mẹ mìn dừng lại.
Mẹ mìn quay đầu nhìn về phía nàng, đánh giá váy áo trên người nàng, mặc dù váy áo chỉ mới bảy tám phần, nhưng cũng nhìn ra nàng không phải là hạ nhân, bà ta liền cười nói: “Cô nương có gì sai bảo?”
“Nha đầu kia bao nhiêu bạc?” Nàng chỉ ngón tay qua, chỉ vào nha đầu nhỏ gầy đang khóc thút thít kia.
Mẹ mìn nhìn thoáng qua phương hướng nàng vừa chỉ tay, một nha đầu khô gầy, đi qua vài phủ cũng chưa có người muốn mua, nếu vẫn không có ai mua, chắc bà ta phải đem người bán vào kĩ viện, sống cuộc đời hạ đẳng nhất trong kĩ viện, nhưng dù sao còn tốt hơn là làm thâm hụt ngân lượng trong tay bà ta.
Hiện tại có người hỏi bao nhiêu bạc, tất nhiên mẹ mìn rất vui mừng, kiểu gì cũng tốt hơn là bán cho kĩ viện, lập tức cười nói: “Ba lượng bạc.”
Ba lượng bạc quả thật là quá đáng, nàng biết một nha đầu không thể bán được ba lượng bạc, nhưng đúng lúc nàng cất giữ được ba lượng bạc, nói: “Ta mua nàng ấy.”
Nàng dùng bạc mua một nha đầu nhỏ gầy, kế mẫu còn mắng nàng một trận, nói nàng chi bạc lung tung mua một thứ rách nát làm trò tiêu khiển, nếu nàng có nhiều bạc như vậy thì về sau sẽ giảm một nửa bạc tiêu dùng hàng tháng của nàng.
Nhưng lúc ấy nàng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy phải mua tiểu nha đầu kia, xem như cứu nàng ta một mạng, mà tiểu nha đầu kia chính là Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nhỏ gầy yếu ớt vừa quỳ gối trên mặt đất vừa nói cả đời nàng ta sẽ hầu hạ nàng thật tốt, cả đời đều cảm kích ơn cứu mạng của nàng.
Nhưng mà, sau khi lớn lên, Bạch Chỉ không hề nhỏ gầy, trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều, nội tâm cũng lớn lên theo, cuối cùng còn phản bội nàng.
Ninh Như Ngọc thở dài, ngồi xuống giường nhỏ bên cạnh, đời trước nàng thật lòng thật dạ đối đãi với Bạch Chỉ, coi nàng ta trở thành thân tỷ muội mà đau lòng thương tiếc, ngàn vạn lần không thể ngờ được cuối cùng nàng ta sẽ phản bội nàng. Một đời này, Bạch Chỉ rơi vào tay nàng, thù mới hận cũ, bây giờ là lúc nên tính đủ.