Đêm hôm đó, trong lúc mọi người đi nằm nghỉ thì thầy Lương vẫn thức, dưới ánh lửa, thầy Lương đang ngồi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đồng thời chăm sóc sức khỏe của lão Xèng. Nhờ vào “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “ chỉ sau vài giờ đồng hồ liên tục đắp lá và uống nước củ sâm, đến thời điểm hiện tại, độc rắn trong cơ thể lão Xèng gần như đã được hóa giải. Cộng với đó, thầy Lương còn cho lão Xèng ngậm sâm “ Phục Linh Thiên “, thể trạng của lão Xèng đang bình phục rất tốt. Lúc sớm, lão Xèng đã có thể mở mắt, nhưng để cho lão Xèng được nghỉ ngơi, thầy Lương một lần nữa dùng mê hồn hương đưa lão Xèng vào giấc ngủ sâu.
Những người còn lại bao gồm, thầy Lương, Bảo, Thước thay phiên nhau ngủ để canh chừng. Bởi họ đều hiểu, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào. Đột nhiên thầy Lương quay lại nhìn, Bảo vừa thức dậy, đi lại chỗ thầy Lương ngồi, Bảo nói :
-- Thầy đi ngủ đi, để đây tôi trông cho.
Thầy Lương mỉm cười :
-- Ta không sao, khi sớm ta cũng chợp mắt được một giấc rồi. Hơn nữa, có vài chuyện ta cần xem xét lại nên giờ có nằm cũng không ngủ được.
Bảo tiếp :
-- Hôm nay thầy đã vất vả nhiều rồi, thật may khi có thầy ở đây.
Thầy Lương đáp :
-- Mọi người đều vất vả mà, cậu và Thước cũng phải cố gắng hết sức khi đưa lão Xèng tới đây. Nếu không có hai cậu thì ta cũng chẳng thể làm gì được. Vậy nên đừng suy nghĩ nhiều, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi. Phía trước chúng ta còn rất nhiều những điều mà chúng ta chưa biết. Dù sao qua chuyện này, bản thân ta và cậu cũng phải xem lại chính mình.
Bảo hiểu ý thầy Lương đang nói, lần này Bảo đã mất bình tĩnh, có lúc gần như suy sụp. Nhìn lão Xèng đang nằm bên trong, Bảo hỏi :
-- Mất bao lâu nữa thì lão Xèng mới bình phục hoàn toàn vậy thầy..?
Thầy Lương trả lời :
-- Điều này còn tùy thuộc vào thể trạng của lão Xèng, nhưng ta nghĩ sẽ không quá lâu đâu. Lão Xèng là một lão già gân mà, khà khà khà…...Lúc lão ấy tỉnh dậy, đã có ngay ý định là tiếp tục lên đường. Thế cho nên ta mới để lão ngủ tiếp một giấc nữa. Mặc dù như vậy có chút mạo hiểm, bởi rất có thể, người của mo Chốc sẽ tìm thấy chúng ta bất cứ khi nào.
Bảo hỏi :
-- Cái thế giới tâm linh, bùa ngải mà thầy nói thực sự nguy hiểm như vậy sao….?
Thầy Lương cho thêm củi khô vào lửa, tiếng củi cháy lép bép soi bóng hai người lên vách hang, thầy Lương nói :
-- Tâm linh, bùa ngải không xấu, chỉ có con người khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ mà thôi. Giả dụ như khi nhắc đến tâm linh, con người ta luôn có một đức tin vào thần thánh, vào chư phật, mà thánh thần, chư phật luôn dạy cho con người sống thiện, dạy cho con người một cái tâm sáng, như vậy người tin vào tâm linh, sống theo đạo lý của nhà phật chẳng phải cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, tốt đẹp hơn hay sao. Tuy vậy, cũng có những kẻ lợi dụng tín ngưỡng để trục lợi, mua thần, bán thánh, lừa dối mọi người để đạt được mục đích riêng, chúng núp dưới bóng tâm linh làm chuyện xấu, để rồi gây ra thù hằn, nghi kỵ, làm cho người ta nghĩ xấu về tâm linh. Bùa ngải cũng như vậy, có những thầy mo dùng ngải để chữa bệnh cứu người, cũng tồn tại những thầy mo nuôi ngải để hại người, để gia tăng sức mạnh bản thân thông qua bùa ngải, cuối cùng u mê, lầm vào con đường tà thuật không lối thoát, và rồi hóa ma quỷ lúc nào chẳng hay. Những thầy mo, thầy phù thủy như vậy cực kỳ nguy hiểm, họ không coi mạng sống của người khác ra gì, thứ họ trưng cầu chỉ là tà niệm, du͙ƈ vọиɠ đen tối của bản thân. Sức mạnh càng lớn, lại càng khó kiểm soát.
Bảo tiếp :
-- Trước giờ tôi chỉ tin vào những nghiên cứu khoa học, tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Từ khi gặp thầy, tôi đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, đúng là trên đời này còn quá nhiều thứ mà tôi không thể ngờ tới được. Chưa lần nào nói ra, nhưng trong lòng tôi luôn cảm ơn thầy, cảm ơn thầy vì đã đưa Sương tới đây, để tôi có thể nhìn thấy được cô ấy một lần nữa.
Thầy Lương gật gù :
-- Duyên đến sẽ tự đến, vạn vật trên đời đều có một thứ gọi là cơ duyên, ta cũng chỉ đóng vai trò như một người chuyển lời mà thôi. Nói ra được những lời này, chứng tỏ trong lòng cậu cũng đã nghĩ thông suốt. Cho dù tới đây xảy ra chuyện gì, hãy cố gắng sống sót trở về.
Bảo cúi đầu cảm tạ thầy Lương, tranh thủ nấu chút đồ ăn trước khi trời sáng, một đêm trôi qua yên bình, không có chuyện gì xảy ra cả. Trời vẫn còn mờ hơi sương, sự im lặng trong hang bị phá vỡ bởi tiếng….
“ Rắc….Rắc….”
“ Hự “
-- Khà khà khà, các người tính buộc chết tôi phải không…?
Tiếng những thanh nẹp bị lão Xèng gồng người bẻ gãy, khẽ mở mắt, thầy Lương nhìn lão Xèng nói :
-- Xem ra lão trâu bò hơn cả tôi dự tính. Chậc, nhìn lão chắc chẳng ai dám nói, ngày hôm qua suýt chút nữa thì lão đi gặp diêm vương đâu nhỉ….?
Bảo cũng tỉnh dậy, thấy lão Xèng đứng sừng sững trước mặt mình, Bảo mừng đến rơi nước mắt, nhưng nhanh chóng, Bảo quay mặt đi để không ai nhìn thấy mình khóc, thầy Lương nhìn lão Xèng gật đầu, lão Xèng nói :
-- Mặc dù mê man, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy những gì mọi người nói. Cảm ơn mọi người, mạng sống của tôi là do mọi người cứu. Sau này, tính mạng của tôi cũng là của mọi người.
Đúng lúc ấy, Thước vươn vai tỉnh dậy, miệng vẫn còn ngáp ngáp, thầy Lương chỉ tay vào Thước rồi nói :
-- Thực ra người có công lớn nhất chính là cậu Thước kia kìa, nếu không có cậu ấy tìm được cây thuốc quý thì tôi cũng chẳng biết phải cứu lão bằng cách nào.
Lão Xèng ấp úng có chút ngượng ngùng, bởi từ lúc xuất phát đến giờ, lão Xèng luôn đề phòng Thước, lão sợ Thước sẽ hành động giống như trong giấc mơ của lão. Nay biết Thước đã vất vả khiêng lão đến nơi lánh nạn, lại là người tìm ra được “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “, giúp lão thoát khỏi cái chết, bỗng dưng lão Xèng thấy có lỗi với Thước.
Khi còn chưa biết nói gì thì Thước chồm dậy, đu lên người lão Xèng xong Thước nhảy xuống đất, Thước cười nói vui vẻ :
-- Cuối cùng thì lão cũng đã khỏe lại, mà hình như lại còn khỏe hơn trước thì phải. Lão làm tôi suýt nữa thì khóc hết nước mắt…..
Đang nói thì Thước đứng hình, ngớ người khi lão Xèng quay lại ôm chặt lấy Thước, lão Xèng nói :
-- Cảm ơn cậu….
Thầy Lương mỉm cười mãn nguyện, đúng là trong họa lại có phúc, qua chuyện lão Xèng bị rắn độc cắn, những mâu thuẫn, những nghi kỵ trong nhóm đã được giải tỏa. Đây là một điều vô cùng quan trọng trước khi nhóm 4 người họ đi tiếp cuộc hành trình đến “ Làng Sương Mù “. Đối thủ của họ không chỉ đông hơn về số lượng mà còn vô cùng độc địa, thâm hiểm. Chỉ cần một chút nghi ngờ, không tin tưởng lẫn nhau, họ sẽ bị mo Chốc nuốt chửng.
Thầy Lương cười :
-- Khà khà khà, mùi mẫn, tình cảm như thế là đủ rồi…...Tranh thủ ngồi xuống đây ăn chút gì đi đã, lão Xèng đã khỏe lại, tôi cũng có vài điều muốn nói với tất cả mọi người. Cuộc hành trình của chúng ta lúc này mới thực sự bắt đầu.
Bổ sung năng lượng xong, thầy Lương còn hãm cả trà từ nấm “ Phục Linh Thiên “ cho mọi người uống.
Lão Xèng suýt xoa :
-- Đúng là thần dược, uống vào không những tinh thần tỉnh táo mà cả cơ thể cũng có cảm giác tráng kiện hơn bao giờ hết. Tôi đã hiểu tại sao tôi lại khỏe nhanh đến vậy.
Bảo cùng với Thước cũng đồng ý điều này, bao mệt mỏi cứ như tan biến, cơ thể tràn ngập sức sống, lúc này thầy Lương mới bắt đầu vào việc, thầy Lương nói :
-- Cả đêm hôm qua, tôi và cậu Bảo đã xem xét rất kỹ những tấm bản đồ, những ghi chép về vùng núi này từ mấy chục năm về trước. Mọi người cũng đều đã biết, trận pháp do mo Chốc bày ra đã bị chúng ta phá giải. Với khả năng của lão Xèng, cũng như sự thông minh của cậu Bảo trong việc am hiểu về địa chất. Không khó để chúng ta đến được chân núi U Bò, chắc chắn ngôi làng ấy sẽ nằm đâu đó quanh chân núi U Bò. Đến được đó là 1 chuyện, còn có tìm được “ Làng Sương Mù “ hay không lại là 1 chuyện khác.
Lão Xèng hỏi :
-- Sao lại như vậy….? Nếu là một ngôi làng, chắc chắn sẽ có những dấu vết để tìm, và không khó để tìm ra. Dựa vào địa hình, cũng như khu vực có con người sinh sống, tôi sẽ tìm được.
Thầy Lương nói :
-- Lão nói không sai, nhưng nếu ngôi làng đó chỉ là một ngôi làng bình thường. Còn “ Làng Sương Mù “ thì không phải như vậy, tôi có thể chắc chắn một điều, mo Chốc đã tạo ra một kết giới để che giấu sự tồn tại của ngôi làng trong nhiều năm qua. Ngoài việc nơi đó quanh năm sương mù phủ trắng xóa thì việc mo Chốc dùng khả năng của mình tác động đến ngôi làng chính là điểm khiến cho “ Làng Sương Mù “ tồn tại như một truyền thuyết.
Bảo hỏi :
-- Nếu như vậy thì phải làm sao….?
Thầy Lương trả lời :
-- Còn sao nữa, chẳng phải chìa khóa để đến ngôi làng chính là 2 người các cậu hay sao….?
Bảo và Thước nhìn nhau rồi tự chỉ vào mình, đồng thanh cả 2 nói :
-- Là bọn tôi….?
Thầy Lương cười :
-- Khà khà khà, chính xác…...Để ta giải thích, Bảo, cậu chưa từng đặt chân đến ngôi làng, nhưng cậu từng được Sương dẫn ra khỏi khu rừng kỳ lạ đó, có thể hiện tại cậu không nhớ, nhưng ta tin, khi đến chân núi U Bò, cậu sẽ có cảm giác quen thuộc. Còn Thước, cậu là người đã đến “ Làng Sương Mù “ thậm chí sống ở đó một thời gian cho đến khi hồn ma của Sương cứu cậu thoát khỏi đó. Mặc dù lúc ấy cậu đã không còn tỉnh táo, nhưng lúc rời khỏi nhà ông Mừng, trên đường tới đây, ta đã cố tình hỏi cậu những câu hỏi về đường ra khỏi ngôi làng, mặc dù cậu nói không nhớ rõ, nhưng vẫn mơ hồ mường tượng được, đó là do trong đầu cậu vẫn lưu giữ những ký ức mặc dù bản thân cậu bị hồn ma của Sương nhập vào. Do vậy. cả hai cậu chính là chìa khóa để đến được ngôi làng ấy…….Vấn đề bây giờ chỉ là liệu phật bản mệnh tượng trưng cho sự thông tuệ với nghìn mắt thấu rõ nhân gian của các cậu sẽ đưa chúng ta tới đâu mà thôi…..Không phải tự nhiên mà 2 chàng thanh niên, cùng ngày tháng năm sinh, sinh đúng vào ngày “Quan Âm Thiên Thủ” đản sinh lại cùng có liên quan đến 1 cô gái có mặt ở cùng một nơi như thế này đâu…...Tất cả là do một chữ Duyên…..