Tại hang nơi Bảo đang đứng ngồi không yên chờ đợi, bởi trời lúc này đã tối hẳn, thầy Lương với Thước vẫn chưa thấy quay lại. Tình trạng của lão Xèng mỗi lúc một tệ hơn, mặc dù hương mê đã hết tác dụng, nhưng từ lúc di chuyển tới nơi này, lão Xèng vẫn chưa thể tỉnh lại. Cơ thể lão Xèng đổ mồ hôi đầm đìa, các triệu chứng như sốt nóng, sốt rét đang hành hạ khiến lão tỏ ra vô cùng đau đớn, những vết tím bầm đã lan ra gần như là toàn bộ cánh tay và bắt đầu xâm lấn lên vùng cổ và phần bả vai.
Theo như lời Thước thì từ vị trí hang đến chỗ đó không xa, vậy mà cả hai đã đi một lúc khá lâu vẫn chưa thấy quay lại. Vừa nóng ruột không biết họ có gặp chuyện gì không, lại vừa lo lắng khi mà lão Xèng mỗi lúc một yếu dần đi nhưng bất lực chẳng biết phải làm gì, chưa bao giờ Bảo thấy mình vô dụng như lúc này.
Và rồi, cuối cùng thì thầy Lương cùng với Thước cũng đã quay về, mặt mũi lấm lem, tay chân vẫn còn dính đầy đất rừng. Bảo chạy vội ra đón, vừa nhìn thấy Bảo, thầy Lương hỏi :
-- Tình trạng lão Xèng ra sao rồi…?
Bảo đáp :
-- Không ổn lắm thầy ạ, các vết độc đã bắt đầu lan ra lớn hơn…...Hơi thở của lão Xèng càng lúc càng yếu.
Thầy Lương nói :
-- Vẫn còn sống là tốt rồi, đừng lo, chúng ta đã tìm được cây thuốc quý dùng để giải độc. Thời gian cấp bách, hai người lập tức làm ngay những gì ta sắp nói sau đây.
Đưa cây sâm bảy lá cho Bảo, thầy Lương dặn :
-- Bây giờ cậu đem cây này đi giã lấy bã, giã cả thân, lá và hoa. Giã xong đem vào trong hang cho ta.
Đưa tiếp phần củ sâm đã đào được khi nãy cho Thước, thầy Lương nói :
-- Còn cậu Thước, rửa sạch phần củ này, xong cũng đem vào trong cho ta. Làm ngay đi, ta đi xem lão Xèng thế nào.
Thước và Bảo vâng dạ rồi vội đi làm ngay, thầy Lương vào trong hang kiểm tra tình trạng sức khỏe của lão Xèng, đúng như Bảo nói, chất độc đã bắt đầu lan ra khỏi vùng cánh tay. Nếu cứ để như thế này, đừng nói là sáng ngày mai, chỉ nội trong đêm nay thôi, lão Xèng sẽ vô phương cứu chữa. Thật may mắn khi Thước đã vô tình tìm thấy “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “.
Thầy Lương dùng khăn lau mồ hôi cho lão Xèng rồi khẽ nói :
-- Cũng may lão có một sức khỏe hơn người nên mới có thể chịu đựng được tới bây giờ. Nếu là người bình thường chắc chắn không qua khỏi. Cố gắng thêm một chút nữa, rồi lão sẽ khỏe lại thôi…...Xem ra ông trời đối với lão cũng không tệ.
Thước sau khi rửa xong củ sâm thì chạy vội vào trong đưa cho thầy Lương, cả Bảo cũng vậy, giã nát toàn bộ phần thân, lá và hoa của cây sâm, Bảo để trong một ống tre mà hôm trước lão Xèng làm để mọi người dùng ăn cơm.
Thầy Lương mở tay nải, lấy dao, lấy cái cối nhỏ mà thầy hay dùng để bào chế thuốc, thái 3 lát sâm bảy lá cho vào trong cối, bỏ thêm hai loại thảo dược có sẵn mà thầy đem theo, đưa cho Thước thầy Lương nói :
-- Giã nhẹ những thứ có trong này, sau đó đun một chút nước nóng, đổ gần đầy miệng cối là được.
Tiếp đó, thầy Lương khẽ mở lớp áo băng nơi vết thương của lão Xèng. Vết rắn cắn nơi mu bàn tay lộ ra đã sưng tấy, thâm đen, duy chỉ có hai vết răng của rắn độc là vẫn đang rỉ máu. Nhón lấy 2 đầu ngón tay phần lá sâm đã được giã nát, thầy Lương đắp vào vết rắn cắn.
Thầy Lương nói :
-- Thứ này sẽ giúp hút độc trong cơ thể lão Xèng ra ngoài. Cứ sau 30 phút sẽ thay bã một lần. Cộng với đó, uống nước củ sâm bảy lá, trong ngoài cùng công kích, độc tố sẽ bị giải trừ.
Thước cũng đã xong tiếp phần việc của mình, thầy Lương bắt đầu cho lão Xèng uống nước củ sâm. Sau nửa giờ đầu tiên, Bảo cùng với Thước hồi hộp chờ đợi kết quả. Lúc này, phần thuốc đắp được giã từ cây sâm bảy lá từ màu xanh đậm đã chuyển sang màu đen kịt rồi khô cong lại.
Thầy Lương lấy bã cũ ra rồi tiếp tục đắp bã mới vào vết rắn cắn trên mu bàn tay lão Xèng. Chỉ nhìn bằng mắt thường cũng đã thấy, các vết thâm tím khi nãy đã xâm lấn đến vùng cổ thì nay sau lần đắp lá đầu tiên đã giảm đi một cách rõ rệt. Lão Xèng cũng bớt đổ mồ hôi hơn, sắc mặt có biến chuyển tốt.
Thầy Lương giải thích :
-- Cây sâm bảy lá ( thất diệp nhất chi hoa ) này có tính kháng độc cực kỳ hữu hiệu, tất cả các bộ phận của cây từ hoa, lá, thân, đặc biệt là phần củ, dược tính trị độc rất mạnh. Tuy nhiên bản thân loài cây này cũng có tính độc nhẹ. Đó là lý do vì sao khi nãy giã thuốc để uống, ta có cho thêm hai loại thảo dược để khử đi độc tính của sâm bảy lá. Phần bã ta vừa lấy ra khỏi vết thương chuyển màu đen là bởi vì nó hút độc ra khỏi cơ thể lão Xèng. Cứ như thế này, chỉ cần đắp tiếp 3 lần nữa, độc rắn sẽ được giải hoàn toàn.
Thước suýt xoa :
-- Trên đời này lại có loại cây hữu dụng như vật sao…?
Thầy Lương cười :
-- Có “ Thất Diệp Nhất Chi Hoa “ đừng nói là nọc rắn, cho dù là độc của “Cổ Trùng” cũng có thể giải được. Có điều muốn giải được độc “ Cổ Trùng “ thì cần phải sử dụng nhiều loại thảo dược, cũng như kỳ công bào chế thuốc hơn. Tuy nhiên, giải nọc độc của rắn thì chỉ cần sử dụng sâm nguyên chất cộng với một chút kiến thức về châm cứu cũng đủ rồi.
“ Ọc...Ọc...Ọc “
Thầy Lương đang nói thì bụng của Bảo sôi òng ọc, khi mà căng thẳng đã đi qua, con người ta mới cảm thấy đói. Nhớ lại thì cả ngày hôm nay, ba người họ cũng chỉ ăn chút đồ ăn thừa của tối ngày hôm trước còn để lại.
Thước cười cười rồi gãi đầu gãi tai :
-- Tôi...tôi đi nấu cơm nhé….Khì khì.
Thầy Lương gật đầu đồng ý, Bảo tiếp :
-- Vậy để tôi đi nấu cho lão Xèng chút cháo.
Nhưng thầy Lương ngăn lại :
-- Không cần đâu, trước mắt chưa cho lão Xèng ăn gì vội.
Bảo thắc mắc :
-- Nhưng….từ qua đến giờ, lão Xèng chỉ uống nước cầm hơi…..Như vậy liệu lão có sức mà chịu nổi không….?
Thầy Lương cười, lúc này thầy Lương mới lấy trong túi ra một củ gì đó tròn tròn, hơi xù xì, có màu vàng nhạt nhạt, mà đặc biệt ở chỗ trên cái củ ấy còn có chút cành và lá, nhìn như là lá thông.
Thầy Lương nói :
-- Sở dĩ ta và cậu Thước về muộn chính là vì thứ này, đây là nấm Phục Linh Thiên, là một loại thần dược trong việc bồi bổ sức khỏe. Củ nấm ta lấy được này vẫn còn nhỏ, nhưng chỗ này dư sức cho lão Xèng, và cả chúng ta dùng rồi.
Nhìn cái củ trên tay thầy Lương, nếu không nói thì Bảo cũng không biết đây là nấm. Chưa bao giờ Bảo nhìn thấy loại nấm nào kỳ lạ đến như vậy, thầy Lương tiếp :
-- Chắc cậu thấy lạ lắm phải không…? Bởi vốn dĩ đây là loài nấm cực kỳ quý hiếm, nấm Phục Linh Thiên chỉ mọc trên ngọn của loài cây cổ thụ thuộc họ thông, gọi là cây Vân Sam. Thế cho nên nó cực kỳ hiếm, bởi chỉ tìm được thứ nấm này trong những khu rừng rậm có niên đại vài trăm, thậm chí là hàng nghìn năm. Người biết về loại nấm này chắc cũng không nhiều đâu, thế nên cậu thấy lạ cũng đúng thôi.
Nói xong, thầy Lương dùng dao thái mấy lát sâm Phục Linh Thiên, thầy gọi Thước lại rồi nói :
-- Thả 3 lát sâm này vào 3 ống nứa, đổ nước nóng vào hãm như trà. Lát ăn xong, chúng ta sẽ uống.
Bảo hỏi :
-- Ơ, thế thầy không cho lão Xèng uống à…?
Thầy Lương cười :
-- Yên tâm, yên tâm…..Ai cũng có phần, chỉ là lão Xèng thì không uống mà lát ta sẽ cho lão ngậm. Nhưng phải đợi khi độc tính giảm đi một phần nữa đã….Khà khà khà, gặp đại nạn không chết, lại còn tìm được thảo dược trân quý. Xem ra chuyến đi này đối với chúng ta mà nói, trong họa lại có phúc. Tuy nhiên, không được lơ là hoặc mất cảnh giác. Bởi ta nghĩ, hiện tại tên mo Chốc ấy đang ráo riết truy lùng chúng ta. Lão ta không thể để yên khi trận pháp lão bày bố bị phá giải. Ngay khi lão Xèng hồi phục, chúng ta phải lập tức lên đường.
Bảo có chút thắc mắc trong lời nói của thầy Lương, Bảo hỏi :
-- Nếu đúng như thầy nói thì chẳng phải người của hắn ta đã phải tìm thấy chúng ta rồi chứ….? Bởi nơi này cách vị trí dựng lều của chúng ta không quá xa, hơn nữa khu rừng này giống như một sào huyệt của tên thầy Mo trong nhiều năm qua.
Thầy Lương đáp :
-- Cậu nói không sai, hiện tại bốn người chúng ta đang ở trong sào huyệt của hắn. Nhưng đó là khi trận pháp còn tồn tại, thông qua trận pháp, hắn có thể dùng sức mạnh tâm linh để cảm nhận những thay đổi khác thường, những xâm nhập vào trận đồ. Để ta giải thích một chút cho cậu hiểu rõ, “ Tứ Thủy Trận “ được xây dựng trên sự kết hợp của 5 yếu tố ngũ hành, cộng với đó là thuật “ Trấn Hồn “ ám hại những người đi vào trận. Biết rõ những đặc điểm này nên ta mới làm ra bùa “ Tương Sinh “ một loại bùa cũng tập hợp đủ 5 yếu tố ngũ hành đã được yểm mật chú. Thế nên khi bước chân vào trận pháp, bùa “ Tương Sinh “ đóng vai trò như một thuật che mắt bởi nó có cùng đặc điểm với ngũ hành trong “ Tứ Thủy Trận “. Do vậy tên mo Chốc trong thời điểm đầu không cảm nhận được sự xuất hiện của chúng ta. Tiếp đó, ta đã phá trận của lão bằng cách giải thoát cho vong linh bị lão “ Trấn Hồn “ ở “ Cửa “ chúng ta đi qua. Đây mới là đòn đánh chí mạng, một cửa bị phá, đồng nghĩa trận pháp sẽ vô dụng, kết giới từ đó cũng biến mất. Mất đi trận “ Tứ Thủy “ mo Chốc coi như mất đi sức mạnh tâm linh trong việc kiểm soát trận đồ. Hắn muốn tìm chúng ta cũng không phải điều dễ dàng. Và rất có thể, lúc này, người của lão ta đã dính bẫy mà ta tạo ra trước khi chúng ta di chuyển khỏi nơi đó.
Bảo ngạc nhiên :
-- Bẫy…..? Là bẫy gì…? Mà thầy đặt bẫy lúc nào…? Sao tôi không biết…?
Suy nghĩ một lúc, Bảo ồ lên :
-- Có...có phải là lúc mà anh Thước phạt cây, cũng như đi lùi hướng khác….?
Thầy Lương gật đầu mỉm cười :
-- Chính là nó, để cẩn thận hơn, ta đã bảo cậu Thước tạo một hướng đi khác, để lại một vài dấu vết nhằm đánh lạc hướng nếu có kẻ tìm đến…...Một cái bẫy đơn giản, nhưng nếu chúng mắc phải, chúng ta sẽ có thêm một khoảng thời gian quý báu.
[........]
“ Soạt….Soạt “
Trong khu rừng tối om, Khuông phạt những bụi cây trước mặt rồi ngồi xuống đất. Bỗng dưng Khuông ôm đầu đau đớn, gã lăn lộn, thậm chí húc cả đầu vào thân cây, bởi cơn đau quá dữ dội.
Trong đầu gã vang lên giọng nói của mo Chốc :
“ Khốn kiếp, đã một ngày mà ngươi vẫn chưa tìm thấy được kẻ đó. Đồ ăn hại….”
-- A…..a…...a…...đau….đau….quá…...Chủ...nhân…..tha...tội….Tôi….sẽ...tìm...được….hắn…..Ngừ….ngừ…..ngừ…..
[.......]
Tại làng sương mù…….Trong gian nhà gỗ phía sau nơi ở của mo Chốc, lão thầy mo cùng 4 tên hộ vệ đang có mặt ở đây.
Mo Chốc tức tối đến trợn mắt, lão thở hồng hộc tỏ ra khá mệt mỏi.
Ba Phổ vội hỏi :
-- Chủ nhân...ngài sao vậy... ? Hình như ngài không được khỏe..?
Mo Chốc đưa tay lên đáp :
-- Hộc….ta không sao…..Chỉ là phải dùng 1 phần hồn để điều khiển tên Khuông nên ta hơi mệt. Hơn nữa, chỉ còn 2 ngày nữa là trăng tròn, đây là thời điểm nhạy cảm, khả năng của ta sẽ bị hạn chế. Trước khi đến lễ “ Tế Thần “, nhất định không được để xảy ra sơ suất gì. Canh chừng đám dân trong làng, kẻ nào trái ý, gϊếŧ không tha.
Đạt La nói :
-- Chủ nhân yên tâm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Vật tế được canh chừng cẩn mật…….Gia đình của bọn chúng không ai còn nói được cả.
Mô Chốc cười man rợ :
-- He he he...tốt, tốt lắm…….Nhưng cũng đừng lạm sát quá đà, bởi ta vẫn cần rất rất nhiều máu trong ngày “ Thần Linh Tái Sinh “.....he he he…...he he he….