" Cờ rúc....Hú....Cờ rúc....rúc....rúc.."
Tiếng chim rừng vang lên trên những tán cây rộng lớn, nhóm 4 người của thầy Lương đã rời khỏi hang ngay khi trời vừa sáng. Sau hơn 1 ngày nằm bẹp một chỗ, giờ đây lão Xèng như khỏe hơn bao giờ hết, việc đi trước dọn đường cứ phăm phăm. Bên cạnh đó, những kiến thức về địa chất của Bảo cũng đang được phát huy một cách toàn diện. Kinh nghiệm đi rừng, cộng thêm sự am hiểu chuyên môn về khoa học, hai thứ đó kết hợp với nhau quá hoàn hảo. Đã đi được hơn 2 giờ đồng hồ, thầy Lương nói mọi người dừng lại nghỉ ngơi.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, định lấy nước ra uống thì Thước mới nhận ra rằng, lượng nước đem theo đã gần cạn. Cũng bởi cả ngày hôm qua, nước dùng lau rửa vết thương cho lão Xèng, rồi nấu cơm, hãm trà. Giờ chỉ còn lại một ít, đưa cho thầy Lương, Thước nói :
-- Thầy uống đi này.
Thầy Lương cũng hiểu ý bèn đáp :
-- Chúng ta gần hết nước rồi phải không...? Từ hôm qua đến giờ không gặp nhánh suối nào cả, ta không khát, ai khát cứ uống đi.
Lão Xèng đứng dậy nói :
-- Đừng lo, để tôi đi lấy nước.
Bảo ngạc nhiên hỏi :
-- Lão định lấy nước ở đâu...? Quanh đây làm gì có suối hay chỗ nào có nước để mà lấy...?
Lão Xèng cười :
-- Thế nên, tôi mới có mặt ở đây......Một người cầm đồ đựng nước đi theo tôi. Trong rừng đâu nhất thiết là phải ra suối mới lấy được nước. Đi nào....
Bảo với Thước vội đứng dậy đi theo lão Xèng, lão Xèng dẫn họ đến một bụi tre lớn, chắc có lẽ khi đến đây, lão Xèng đã nhắm đến bụi tre này. Tới gần mới thấy, từng cây tre đều to ngang cổ chân người, cây nào cây đấy cao vút, thẳng tắp lự.
Rút con dao quắm, lão Xèng nói Thước vào Bảo giữ lấy cây tre, còn mình thì chọn phần sát gốc rồi với 2 nhát chém, cây tre đứt lìa khỏi gốc. Tính toán từng đoạn tre, lão Xèng dùng dao chặt tiếp. Dao vừa băm vào, nước từ trong ống tre bắn ra tung tóe, đưa ống tre vừa chặt cho Thước, lão Xèng nói :
-- Này, uống đi.
Cầm ống tre với một nửa ống sóng sánh làn nước trong vắt, Thước há hốc mồm ngạc nhiên, vẫn còn nghi ngại bởi Thước sợ không biết uống nước này vào có việc gì hay không thì lão Xèng hất hàm :
-- Đừng có lo, nước này còn sạch hơn là nước suối. Uống đi rồi đem cho thầy Lương. Chặt hết chỗ tre này là đủ nước cho chúng ta trong 2 ngày tới.
Tiếp tục chặt tiếp ống tre trong cây tre vừa bị đốn hạ khi nãy, quả đúng như lời lão Xèng nói, trong ống tre có rất nhiều nước.
Uống một ngụm, Thước ồ lên :
-- Vị có hơi lạ lạ, thơm mùi tre.....Hình như trước kia tôi cũng uống thứ nước này rồi thì phải....
Lão Xèng cười :
-- Chắc người bạn của cậu cũng từng dùng cách này giống như ta để lấy nước cho cả nhóm. Cậu ta có khả năng đi rừng đáng kinh ngạc đấy, thế nên không có gì là lạ. Đây là cách những người đi rừng lấy nước uống khi không tìm được con suối nào.
Bảo nói :
-- Nhưng chẳng lẽ phải chặt hết những cây tre lớn như thế này sao...? Tôi thấy tiếc sao đấy.
Lão Xèng đáp :
-- Việc sinh tồn mới là quan trọng nhất, một vài cây tre thì có là gì...?
Bảo lắc đầu :
-- Không, nếu như chỉ cần lấy nước thì tôi có cách khác, thay vì chặt tre, chúng ta đục một cái lỗ ở mỗi phần mấu, như vậy nước sẽ vẫn chảy ra mà không cần tốn sức, cũng không cần phải đốn hạ cả một cây tre lớn như thế này. Đục lỗ xong lấy lá tre cuộn lại thành ống rồi dẫn nước chảy vào chai là được thôi mà.
Dứt lời, Bảo thực hiện luôn điều mình đang nói, vừa làm Bảo vừa hỏi lão Xèng :
-- Trong ống tre này có nước phải không...?
Lão Xèng gật đầu :
-- Ừ, đúng rồi.
Dùng dao, đục một lỗ nơi ống tre, sau đó nhanh tay đưa lá tre đã cuộn thành ống vào cái lỗ, nước theo lá tre chảy ra thành dòng trước ánh nhìn ngỡ ngàng của lão Xèng. Cứ thế đưa chai vào hứng, hết ống này, Bảo lại đục một ống khác cho đến khi lấy đủ nước.
Lão Xèng nhìn Bảo gãi đầu gãi tai :
-- Đúng là cách này hay hơn thật....Khà khà khà.
Quay lại chỗ thầy Lương, lúc này thầy Lương đang xem xét những số liệu ước tính phạm vi của khu rừng. Đều là những ghi chép từ rất lâu về trước, những cũng có thể dựa vào đó để phỏng đoán xem mình đã đi được bao xa, và còn cách núi U Bò chừng nào. Với sự giúp đỡ của Bảo, sau khi tính toán thầy Lương nói :
-- Nếu đi với tốc độ này, chỉ ngày mai thôi chúng ta sẽ đến được chân núi U Bò.
Thước tròn mắt :
-- Nhanh như vậy sao....? Tôi nhớ lần trước để đến được chỗ đó, chúng tôi phải mất đến 5 ngày.
Thầy Lương cười :
-- Đó là vì các cậu đi ngược theo dòng suối, quãng đường sẽ lòng vòng, còn đây chúng ta đang tiến thẳng tới đó, nên thời gian giảm đi là điều dễ hiểu.
Bảo nói :
-- Thầy thật đáng nể, chỉ dựa vào tính toán của bản thân mà độ chính xác cũng không kém gì những kiến thức về địa chất của tôi. Không sai, chúng ta đã đi được gần ⅔ quãng đường. Sự thay đổi về hệ sinh thái, cũng như các lớp đất đá ở đây cho tôi biết, chúng ta đang dần đi lên cao và tiến gần hơn đến núi U Bò. Sau khi nghỉ ngơi xong, chúng ta sẽ đi tiếp, rồi tìm một chỗ dựng lều. Với tốc độ di chuyển này, khoảng trưa mai, chúng ta sẽ đến chân núi.
Thầy Lương nói với lão Xèng :
-- Ở đây lão là người nhiều kinh nghiệm nhất, trong quá trình di chuyển, tôi muốn lão cố gắng xác định xem quanh chân núi, nơi nào xuất hiện thác nước.
Thước hỏi :
-- Tại khu vực gần thác nước ấy, tôi đã mất đi một người bạn trong nhóm, cũng chính là người đi cùng tôi mà lão Xèng đã gặp gần 2 năm về trước. Khốn kiếp thật....
Nghỉ ngơi đã đủ, cả nhóm tiếp tục lên đường, cùng với đó, kẻ được cho là tay sai của mo Chốc, A Khuông cũng đã tìm được vị trí cái hang mà 4 người đã trú lại ngày hôm qua.
[......]
Mặc dù trước khi rời khỏi đó, thầy Lương đã cẩn thận xóa dấu vết, nhưng khác với lần trước, kẻ thù của họ không còn bị mắc lừa nữa. Sự ma mãnh của mo Chốc, bên cạnh đó khu rừng này như một sào huyệt của lão, với cái mũi của con chó săn mang tên " Khuông ", lão ta đã bắt đầu đánh hơi thấy những kẻ phá hoại.
-- Chúng đã đi theo hướng này và không phải chỉ có một người. - Khuông nói mặc dù gã chỉ có một mình.
Giọng của mo Chốc vang lên trong đầu Khuông :
" Đúng như ta nghĩ, những kẻ này đang đi sâu vào trong. Mục đích của chúng đã quá rõ, bằng một cách nào đó, chúng biết về ta và đang đi tìm ta. Tìm bọn chúng, gϊếŧ hết tất cả cho ta. He he he.....He he he....Với sự giúp đỡ của ta, ngươi sẽ là một con quỷ khát máu..."
Khuông đáp :
-- Tuân lệnh chủ nhân.
Dứt lời, gã lao thẳng vào trong những bụi cây rậm rạp, Khuông lao đi phăng phăng, mo Chốc nói đúng, giờ đây Khuông không còn sợ hãi, không còn lương tri, hắn thoăn thoắt, nhanh nhẹn, cứ như thể hắn đã biến thành một con người khác, một mối đe dọa thực sự đối với thầy Lương và những người còn lại.
Khuông đã trở thành một con quỷ, tay sai cho mo Chốc.........Với mệnh lệnh gϊếŧ chết bất kể ai gặp trên đường, mắt Khuông long lên một màu đỏ sọng, gã nghiến răng như một con thú dữ sổng chuồng.
[......]
Trời đã chuyển tối, lão Xèng tìm được một vị trí trống trải để dựng lều, trên đường tới đây, thật may khi lão Xèng phát hiện ra một mạch nước ngầm chảy ra từ trong đá. Càng đi vào sâu, mọi thứ lại càng trở nên hùng vĩ, nguyên sơ. Ngồi quanh đống lửa, Thước bồi hồi nhớ lại những ký ức với đồng đội khoảng thời gian trước đây. Khi đó họ cũng như thầy Lương, lão Xèng và Bảo bây giờ. Nhưng rồi, có thể chỉ còn duy nhất một mình Thước còn sống, tận mắt chứng kiến cái chết đáng sợ của bạn bè, dù hoang mang, sợ hãi, nhưng Thước vẫn muốn quay lại nơi đây, bởi Thước hi vọng rằng, biết đâu trong ngôi làng ấy, bạn của anh vẫn còn sống.
Thước nói :
-- Nếu họ đều đã bị gϊếŧ, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với lão thầy mo ấy.
Cách đó không xa, trong một lùm cây tối om như hũ nút, xung quanh bốn bề là tiếng cú kêu vang vọng.
Một ánh mắt đỏ vừa khẽ lóe lên trong màn đêm :
-- Chúng đây rồi.....