Mất mấy giây sững sờ, Bảo đứng chôn chân tại chỗ, còn Thước thì không chịu nổi đã quỵ chân xuống nôn mửa. Trước mặt cả nhóm là một bãi đất được cắm vô số những cây cột gỗ, mới có, cũ có, đã mục nát cũng có. Trên những cây cột ấy là những bộ xương khô, những xác chết đã quắt queo, thậm chí là cả những thây người đang trong quá trình thối rữa. Đó chính là lý do, tại sao khi bước chân đến đây, mùi xú uế, mùi tử thi lại kinh khủng đến như vậy.
Nhìn qua một lần, thầy Lương, một người hành nghề bốc mộ, đã rửa cốt cho không biết bao nhiêu người. Nhưng giờ đây, thầy Lương cũng phải rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, quá nhiều xác chết, quá nhiều những bộ xương vẫn còn treo trên những cây cột đáng ghê rợn.
Thầy Lương nói :
-- Có vẻ như đây là nơi lão thầy mo trừng phạt những kẻ không tuân theo mệnh lệnh hoặc đi ngược lại với chủ ý của hắn.
Lão Xèng hỏi :
-- Nhưng tại sao hắn lại gϊếŧ người dân trong làng...?
Thầy Lương trả lời :
-- Những bộ xương, những cái xác ở đây không hẳn toàn bộ đều là người dân trong làng. Còn có cả những kẻ " lạc đường ".
Bảo vừa cúi xuống đất và vô tình nhặt được một thứ gì đó, đó giống như là một con dao. Lau sạch bụi, đất....
Bảo nói :
-- Thầy Lương nói đúng, bãi xác này không chỉ là mồ chôn người dân trong làng. Có vẻ như tôi đã có thể lý giải vụ việc nhóm lính Mỹ 18 người được cử đi tìm chiếc máy bay quân sự rơi tại vùng núi này năm 1956 mà không một ai trở lại. Bởi vì, họ đã phơi xác tại đây.
Giơ con dao đang cầm trên tay lên, Bảo tiếp :
-- Đây là lưỡi lê M5 với bao đựng M8A1, loại lưỡi lê này được sản xuất vào năm 1953, kết hợp sử dụng với súng trường M1 Garand. Đây ;à lưỡi lê được quân Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam. Trên lưỡi lê cũng như bao đựng có khắc ký hiệu của quân đội Mỹ. Không còn nghi ngờ gì nữa, xác của lính Mỹ, những kẻ được giao nhiệm vụ đi tìm chiếc máy bay quân sự kia đều đã bị treo lên trên những cây cột kia.
Nói đến đây, bỗng dưng Bảo chạy tới từng cây cột rồi ra sức kiếm tìm điều gì đó, cả Thước cũng có hành động như vậy, thầy Lương nói :
-- Ta biết hai cậu đang muốn tìm kiếm thứ gì, nhưng giữa một " nghĩa địa " xương trắng như thế này, sẽ rất khó để các cậu tìm được điều gì đó liên quan đến bạn bè của mình. Nơi đây oán khí chất chồng, nghiệp chướng do lão thầy mo ấy gây ra quá nặng nề. Tội ác của lão đã kéo dài suốt mấy chục năm qua, chỉ có cái chết của lão mới khiến những linh hồn bị chết một cách tức tưởi, chết một cách oan uổng tại đây mới có thể yên lòng mà siêu thoát.
Thầy Lương như nhìn thấu tâm can của người khác, trong khoảnh khắc vừa rồi, Bảo và Thước chợt nghĩ, biết đâu họ sẽ tìm được xương cốt của người yêu, của bạn bè mình tại " Bãi Xác " này. Nhưng thật quá khó, xương trắng phơi đầy trên những cây cột, biết đâu là xương của người mình cần tìm đây.
Thước đấm mạnh xuống đất đầy giận dữ :
-- Khốn kiếp......Chắc chắn....Chắc chắn lão già ấy phải trả giá cho tất cả những chuyện này.
Đúng như lời lão Xèng kể khi quay lại hồ nước phía bên kia, tại " Bãi Xác " còn có những thi thể mới, thậm chí, người phụ nữ mà lão Xèng đưa xuống từ trên cột hãy còn thoi thóp.
Thầy Lương tự hỏi :
" Tại sao trong lúc này, lão ta lại gϊếŧ nhiều người đến như vậy...? Có khoảng 10 người bị treo lên cột chỉ vừa mới chết khoảng 1 ngày, nghĩa là mới chỉ ngày hôm qua họ mới bị trừng phạt. Còn lại đa số đều là xác khô, xương trắng, lễ " Tế Quỷ " sắp diễn ra, chẳng phải trong nghi lễ đó, càng nhiều vật tế thì " Quỷ Hồn " sẽ càng mạnh hay sao....? "
Thầy Lương hỏi lão Xèng :
-- Lão Xèng, lúc sớm lão nói, người phụ nữ lão hạ xuống từ cây cột có nói rằng : " Hãy cứu con gái tôi " có phải không...?
Lão Xèng gật đầu :
-- Đúng rồi, tôi nghe rõ người phụ nữ ấy nói như vậy.
Thầy Lương cau mày, lát sau thầy Lương nói :
-- Những cái xác bị mới bị treo ở đây hình như là những người chống lại mo Chốc. Lý do có thể là vì con gái của họ đã bị mo Chốc bắt đi.
Lão Xèng hỏi :
-- Sao lão ta lại bắt con gái của họ...?
Thầy Lương trả lời :
-- Có thể lão ta làm vậy là để phục vụ cho nghi lễ " Tế Quỷ ". Trong những nghi lễ ma quỷ, những tà thuật đen, người hành lễ đều rất ưa chuộng sử dụng những nữ tử vẫn còn trong trắng, nói cách khác là những cô gái đồng trinh. Chúng cho rằng, sự thanh khiết, không vẩn đục của những cô gái đó sẽ là vật hiến tế trân quý nhất cho quỷ dữ, cho hung thần, từ đó chúng sẽ đạt được ý nguyện của chính bản thân mình. Cổ Đạo là một dạng giống như vậy nên việc bắt các cô gái đồng trinh để làm vật tế không phải chuyện gì quá lạ lẫm. Xem ra, những lời mà cậu Khuông nói không sai, ngôi làng này sắp đến hồi tận diệt. Cả chúng ta nữa, nếu mo Chốc thành công, lão thầy mo ấy chắc chắn sẽ gϊếŧ tất cả chúng ta không tha một ai.
Thước thắc mắc :
-- Có điều này tôi hơi nghi ngại, liệu khi chúng ta đến đây, lão Chốc có phát hiện ra hay không....?
Thầy Lương khẽ cười :
-- Nếu biết thì giờ này chắc chắn đã có những kẻ tay sai của lão tìm đến đây truy sát chúng ta rồi. Xem ra những suy đoán của ta trước đó đều có cơ sở, mo Chốc đang tập trung toàn bộ sức lực cho nghi lễ " Tế Quỷ ", việc trận pháp bị hóa giải, lại thêm phải duy trì một kết giới bảo bọc ngôi làng mạnh hơn gấp bội, tất cả những điều này khiến mo Chốc chịu tổn hại không ít. Chẳng trách lão lại dè chừng chúng ta như vậy, bởi một kẻ như lão, ắt hẳn cũng đã nhìn ra nguy hiểm tiềm tàng trong 4 người chúng ta. Trên đời này vạn vật luôn tương sinh - tương khắc, nếu mo Chốc là một con rắn độc thì chúng ta chính là những con diều hâu....Là thiên địch của lão.
Lão Xèng nói :
-- Tuy là vậy, nhưng đừng quên, ngay cả lính Mỹ tinh nhuệ, được trang bị tận răng cũng đã phải bỏ xác tại đây. Điều này chứng tỏ, những kẻ sống trong ngôi làng đó, không hề đơn giản. Thử tưởng tượng, nếu như xuất hiện hàng chục kẻ với sự điên cuồng giống như Khuông, chúng ta cầm chắc cái chết. Mo Chốc không hành động cũng có thể là vì, hắn muốn chúng ta tự mình đi tìm cái chết. Biết được vị trí của ngôi làng, biết được sào huyệt, hang ổ của mo Chốc, nhưng phải làm sao để đi đến đó, điều này mới là khó khăn chúng ta cần phải đối mặt ngay lúc này. Cứ cho rằng cậu Thước biết đường đến chỗ mo Chốc ẩn thân, nhưng vào làng bằng cách nào đây...? Cho dù có là đợi trời nhá nhem, chúng ta cũng rất dễ bị phát hiện trong lúc di chuyển.
Lập luận của lão Xèng đưa ra là rất đúng, bao nhiêu năm qua, ngôi làng này gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, dân làng tôn sùng mo Chốc giống như thánh thần. Vào được làng để làm sao không bị phát hiện thật không đơn giản.
Đúng lúc này, Bảo, một người có thể nói là thông minh nhất trong nhóm tiếp tục đưa ra một sáng kiến, chỉ có điều, sáng kiến này thực sự mà nói, nó quá ghê rợn.
-- Tôi có ý này, mọi người hãy thử nghe xem sao. Nếu làm theo, chúng ta sẽ có cơ hội đột nhập vào ngôi làng một cách dễ dàng hơn.
Lão Xèng hồ hởi :
-- Cách gì vậy...?
Nuốt nước bọt, nhìn lên những cây cột vẫn có xác người treo trên đó, đều là những cái xác mới chết 1-2 ngày trước.
Bảo run run nói :
-- Nếu...nếu như...chúng ta dỡ mấy cái xác này xuống....Sau....sau đó lấy quần áo của họ mặc vào.....thì....thì...sao.....?
Ý kiến của Bảo khiến Thước lập tức rùng mình nổi da gà, dỡ xác chết, lột quần áo của họ rồi mặc lên người. Có nằm mơ Thước cũng không dám tưởng tượng tới điều này.
Thước xua tay :
-- Không.....không thể được....Như thế là xúc phạm người chết....hơn nữa....quần áo của người chết....Sao anh lại có thể nghĩ ra được điều này cơ chứ...?
Lão Xèng cũng có chút ngập ngừng, lão Xèng nói :
-- Cậu là người miền xuôi, có thể phong tục của các cậu khác với đồng bào chúng tôi ở đây. Nhưng việc mặc lại quần áo của người đã chết, với chúng tôi là điều đại kỵ.
Thầy Lương cũng nói :
-- Chuyện này đúng là cả ta cũng không dám nghĩ tới......Đúng là làm như vậy sẽ bất nhã với người đã khuất, nhưng nếu đặt đại cục lên đầu, lấy đại cuộc làm trọng....Thì....có lẽ...đây là cách tốt nhất. Gỡ xác họ xuống, cũng coi như chúng ta đã làm một việc tốt an ủi linh hồn của họ rồi, còn khi sử dụng đồ của họ mà thành công trong việc ngăn cản mo Chốc, chẳng phải chúng ta còn cứu được toàn bộ người dân trong " Làng Sương Mù " hay sao....? Tôi nghĩ, đây cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của những người bị mo Chốc gϊếŧ chết ở nơi đây.