[.......]
Tại điểm tận cùng của hang động bí mật nằm ngay bên dưới lòng đất, ánh lửa từ những ngọn đuốc đang bùng cháy, thắp sáng cả một khoảng hang rộng lớn. Nhìn vào những khối thạch nhũ đồ sộ nhọn hoắt phía trên bề mặt hang được hình thành do cặn nước nhỏ giọt, có thể thấy, hang động này có niên đại lên tới hàng nghìn năm. Và giờ đây, nơi này đã trở thành một nơi thần bí, một sào huyệt bí mật của mo Chốc, một nơi mà trong suốt mấy chục năm qua lão đã hao tổn rất nhiều tâm trí, sức lực để nuôi dưỡng một hi vọng : Trùng Hưng Cổ Đạo.
Trước mặt mo Chốc là một khối đá có hình cầu màu đỏ như máu, phần đỉnh của khối đá bị lõm một chút ngay chính giữa. Và ngạc nhiên thay, chỗ bị lõm lại đặt vừa vặn một cái hũ nhỏ bằng đồng đen, thân hũ chạm khắc những hình mặt quỷ, hung thần. Xung quanh hũ đang tỏa ra một làn khói xám kỳ dị.
Mo Chốc cười lớn :
-- Ha ha ha….Ha ha ha…..Chỉ một chút nữa thôi, “ Quỷ Hồn “ sẽ hấp thu được sức mạnh từ “ Huyết Long Thạch “. Kết hợp với người được lựa chọn, kẻ mang trên mình “ Quỷ Ấn “........” Quỷ Vương “ sẽ hồi sinh, ngài sẽ tái thế và sắp đặt lại trật tự của Tam Giới. Đến lúc đó, những kẻ đã ruồng rẫy chúng ta, khiến cho các đồng môn, bạn hữu thuộc Cổ Đạo bị truy sát, tận diệt…..Chúng sẽ phải trả giá, khi ấy đám người của Mật Tông phải quỳ mọp xuống đất để cầu xin sự cứu rỗi. Chúng ta sẽ khiến Tây Tạng trở lại đúng như những gì mà nó vốn có…..Cổ Đạo Nguyên Thủy mới là thứ đứng đầu tất cả. Ha ha ha…..Khục….khục….khục…
Vừa nói, mo Chốc vừa thổ huyết, 4 tên hộ vệ lúc này cũng có mặt tại đây. Chúng lo lắng cho sức khỏe của mo Chốc, chỉ trong một thời gian ngắn, mo Chốc dường như đã bị ảnh hưởng khá nhiều. Trận pháp bị phá vỡ, phải dồn toàn bộ sức lực cho nghi lễ “ Tế Quỷ “, hơn nữa, hàng năm cứ vào ngày trăng tròn, mo Chốc lại yếu đi. Và để duy trì tuổi thọ của mình, vào ngày trăng tròn tháng 8 hàng năm, mo Chốc đều lựa chọn 1 nữ nhân trong làng để làm vật tế thần. Với điều kiện, nữ nhân đó vẫn còn trong trắng. Trước thời điểm ngày tế thần xảy ra, mo Chốc sẽ sử dụng bùa phép của mình khiến cho dân làng gặp một căn bệnh lạ, cũng có thể là khiến cho gia súc, gia cầm mắc dịch mà chết. Từ đó lão sẽ lấy thân phận “ Sứ Giả Thần Linh “ nói với tất cả người dân trong làng rằng thần linh đang nổi giận, thần linh đang trừng phạt họ, muốn thần linh nguôi giận, dân làng phải chọn ra một người làm vật hiến tế. Sau một buổi lễ, mo Chốc sẽ ấn định một nữ nhân trong làng chờ đến ngày để “ được chết “. Nếu như kẻ được chỉ định hay gia đình kẻ đó cố chống lại chỉ thị của thần tất cả những người dân trong làng đều sẽ chịu sự trừng phạt, đó chính là cái chết. Bởi vì lẽ đó, không một ai dám phản kháng lại lời phán của mo Chốc, ngược lại họ còn cho rằng đó chính là điều cần phải thực hiện, và người nào kháng lệnh, người đó sẽ là kẻ thù của toàn bộ dân làng. Khi ấy, chẳng cần mo Chốc ra tay, tự người dân trong làng cũng sẽ đưa ra hình phạt thích đáng cho những người đó. Nhưng chẳng ai nhận ra, tất cả những tai ương, dịch bệnh ấy chỉ bắt đầu kể từ khi lão già tự xưng là thầy mo ấy xuất hiện trong làng. Để rồi cứ như vậy, đã mấy chục năm, họ mất dần quyền con người, họ sống lệ thuộc vào sự ban ơn, cái gọi là cứu rỗi của mo Chốc, và rồi họ tôn sùng hắn bằng một nỗi sợ hãi ám ảnh mang tên “ Thần Linh “.
Thế nhưng, bản năng trong tận sâu thâm tâm mỗi con người chẳng bao giờ mất. Nhất là bản năng của người làm cha, làm mẹ. Trong xuyên suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó, có những người ngoan ngoãn chấp nhận cái chết để xoa dịu “ thần linh “ nhưng bên cạnh đó, cũng có những người không chấp nhận sự thật này, họ không đang tâm để con cái mình phải chết một cách bí ẩn, đầy oan uổng. Người đã xui con bỏ trốn, nhưng biết trốn đi đâu khi họ chẳng biết gì về thế giới bên ngoài vùng núi này cả. Bất quá họ cũng chạy vào rừng. nhưng đều bị mo Chốc bắt lại, và khi đó, vật tế vẫn được sống đến ngày trăng tròn, còn cha mẹ, anh, chị em, tất cả những người thân có liên quan đến vật tế thần…...Tất cả sẽ bị đem đến bãi xác treo lên trên cột làm mồi cho lũ quạ ăn thịt thối rữa. Cứ như vậy, càng ngày, sự sợ hãi càng lớn dần lên. Người dân trong làng đối với mo Chốc chỉ giống như những loài vật nuôi, những con gia súc, là loài thấp hèn trong mắt lão. Nhưng đâu đó vẫn có những cá thể vượt trội, họ mang trong mình suy nghĩ tiến bộ, họ ham học hỏi, tìm hiểu. Nhưng họ cũng không thể chống lại số phận khi họ còn đó những người thân yêu đang sống trong làng. Bên cạnh đó, có một lời nguyền tồn tại trong “ Làng Sương Mù “ : Rời khỏi vùng núi này, họ sẽ phải chết.
Vì một lý do nào đó, lão cùng người của mình lặn lội đến tận nơi đây để mưu đồ một tội ác tày trời. Nhìn hang động với khối đá màu đỏ đang tỏa khói xám kia, có vẻ như sau ngần ấy năm, lão sắp được toại nguyện.
Khẽ lau máu còn vương trên khuôn miệng, mo Chốc nhoẻn miệng cười :
-- He he he, ta không sao….ta không sao…...Chỉ vài tiếng nữa thôi, khi nghi lễ được diễn ra, ta sẽ dùng toàn bộ sự sống của đám dân làng, biến linh hồn chúng thành cây cầu dẫn đường để cho “ Quỷ Hồn “ nhập vào bản thể được lựa chọn. Nhiệm vụ của chúng ta như thế là hoàn tất. He he he….He he he.
Từ từ bước tới phía sau khối “ Huyết Long Thạch “, mo Chốc nhẹ nhàng bế lên một đứa bé gái, đứa bé với nước da trắng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, dường như nó đang ngủ, hai tay dâng đứa bé lên trước khối đá màu đỏ máu, mo Chốc cùng 4 tên hộ vệ đồng thanh hô lớn :
“ A MA NA KHA “
“ A MA NA KHA “
“ A MA NA KHA “
Mo Chốc cười như điên dại :
-- He he he….Ha ha ha…..Các ngươi có thấy gì không…? Đứa bé này đã mọc đủ 2 chiếc răng nanh. Hãy nhìn vào phần lưng của nó, dấu ấn của quỷ thực sự tới nay đã hiện lên rõ ràng. Đây chính là “ Quỷ Ấn “.....He he he Đứa bé này sẽ chính là “ Vương “ của “ Cổ Đạo Nguyên Thủy “.
Đúng như lời mo Chốc nói, cái bớt sau lưng đứa bé giờ đây đã hiển hiện lên rõ ràng một hình mặt quỷ. Dù đang ngủ say, nhưng từ miệng nó vẫn nhú ra 2 chiếc răng nanh. Sau khi nghi lễ “ Tế Quỷ “ hoàn tất, “ Quỷ Hồn “ sẽ nhập vào đứa bé này thông qua cây cầu được tạo lên bởi cái chết của toàn bộ người dân sinh sống trong “ Làng Sương Mù “. Sự tồn tại của đứa bé cũng chính là hồi kết dẫn đến sự diệt vong của dân làng.
“ Ọa….Ọa….Ọa…”
“ Phạch….phạch “
Tiếng quạ bất chợt ré lên bên trong hang động, tiếng đập cánh vang lên rồi từ đâu, một con quạ đen xì với cặp mắt đỏ đậu ngay trên vai của mo Chốc. Khẽ đưa bàn tay xương xẩu vuốt lên bộ lông đen mướt của con quạ. Con quạ chúi chúi đầu vào lòng bàn tay của mo Chốc.
Và rồi, mo Chốc trợn trừng mắt, cặp mắt sâu hoắm của lão bỗng cau lại, đôi chân đứng không vững, bàn tay run rẩy nắm lấy cây gậy hình rắn có gắn đầu lâu người. Mo Chốc nghiến răng kèn kẹt, lão gầm gừ trong sự giận dữ :
-- Ngừ….ngừ…...Khốn kiếp…...Chúng ta có….khách….không mời.
4 tên hộ vệ sửng sốt nhìn nhau rồi hỏi :
-- Chẳng lẽ lại là đám người đó.
Mo Chốc đáp :
-- Còn ai vào đây nữa….Bốn con chuột nhắt không biết sợ chết…..Chúng đã ở trong làng…..Ngừ...tại sao chúng có thể tìm được nơi này khi ta đã giăng kết giới bao phủ, chẳng lẽ….chẳng lẽ ta đã yếu đến mức này sao….? Không thể được…..Chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này trong suốt những năm qua…..Ta có cảm giác chúng là lũ nguy hiểm, nhưng không thể ngờ được rằng bọn chúng lại có thể đi xa đến như vậy. Trong số 4 tên đó, có 1 kẻ rất khó dò, nếu cứ tiếp tục để chúng đi lại tự do, kế hoạch của chúng ta sẽ đổ bể.
Ma Đốc nói :
-- Chủ nhân cứ ra lệnh, chỉ là 4 con chuột nhắt. Dọn dẹp chúng không cần đến chủ nhân ra tay.
Mo Chốc suy nghĩ một hồi rồi nói :
-- Xem ra muốn nghi lễ được tiến hành suôn sẻ, không gϊếŧ lũ chuột này e không ổn. Được, vậy Ma Đốc, Ba Phổ, hai ngươi hãy truy tìm chúng, gặp là gϊếŧ không cần trình báo. Lạt Đa và Lung Ta kiểm soát đám dân làng, đừng để chúng có biểu hiện gì phản kháng trước nghi lễ diễn ra vào đêm nay. Còn ta, ta cần chuẩn bị một số thứ đối với những vật tế, ta muốn chúng phải thật thanh khiết trước khi chúng trở thành thức ăn cho “ Vương “....He he he….He he he.
Bốn tên hộ vệ cúi đầu tuân lệnh rồi rời đi thực hiện chỉ thị của mo Chốc.
Còn lại 1 mình, mo Chốc khẽ đặt đứa bé trở lại cái nôi bằng vàng, lão nhìn đứa bé rồi nhoẻn miệng cười :
-- Con của ta, chỉ một chút nữa thôi…..He he he…..He he he. Sẽ không kẻ nào có thể ngăn cản ta được nữa.
[......]
Trời đã tối, đâu đó bên trong ngôi làng.
“ Roạt...Roạt “
“ Ụa...ọe “
Thước đang buồn nôn thì bị Bảo bịt miệng lại, Bảo nói :
-- Anh định báo cho chúng biết là chúng ta đang ở đây à…?
Thước đập đập tay bảo ra hiệu nói Bảo buông tay. Thước trả lời :
-- Còn nói à..? Chính vì cái suy nghĩ của cậu mà tôi đang mặc lên người bộ quần áo của người chết, toàn mùi tử thi.
Bảo đáp :
-- Cố gắng chịu đựng đi, đây là cách tốt nhất để đột nhập vào ngôi làng. Đừng kêu ca nữa.
Lão Xèng nhìn xung quanh rồi khẽ nói :
-- Nhưng mọi người có thấy lạ không…? Tại sao ngôi làng lại im ắng đến như vậy, các ngôi nhà đều đóng cửa không một ai ra vào…?
Lão Xèng vừa dứt lời thì từ phía xa, những tiếng chạy dồn dập, cùng với đó là những ánh đuốc đang cháy rực mỗi lúc một tiến lại gần. Tất cả lập tức cúi thấp đầu, núp sau ruộng ngô tươi tốt.
Từ đây họ nhìn thấy đám đông cầm đuốc đó bắt đầu dừng lại rồi phân chia nhau ra mỗi tên đứng án ngữ trước một ngôi nhà. Chúng cứ đứng canh chừng ở đó không chịu rời đi.
Tiếp theo đó là một nhóm người trên tay lăm lăm vũ khí, dẫn đầu là Lạt Đa và Lung Ta, chúng quát tháo :
-- Thầy mo có lệnh, tất cả phải ở yên trong nhà cho tới giờ tiến hành nghi lễ. Kẻ nào không nghe theo sẽ bị trừng phạt.
Dứt lời, chúng bắt đầu kiểm tra từng nhà, phía xa xa ở ruộng ngô nơi nhóm của thầy Lương đang ẩn náu, Thước nói :
-- Tôi nhận ra 2 gã này, bọn chúng chính là 2 trong số 4 tên hộ vệ luôn túc trực bên cạnh mo Chốc.
Thầy Lương suy nghĩ một lát rồi đưa ra kết luận :
-- Xem ra chúng ta đã bị phát hiện, Thước, cậu vẫn còn nhớ con đường dẫn tới gian nhà gỗ phía sau vách núi đó chứ…?
Thước đáp :
-- Cảnh vật nơi đây vẫn như vậy, không có gì thay đổi. Tôi vẫn nhớ, mọi người, chúng ta đi thôi….