Quỷ Ấn

Chương 109: Những kẻ liều mạng




Sau khi chuẩn bị xong, để mọi người xác định được vị trí của hang động, trước đó tất cả cũng đã lặn xuống đáy hồ. Tuy thầy Lương đã nói sẽ không vấn đề gì nhưng trong Bảo vẫn có một sự lo lắng nhất định. Và rồi, Bảo đã nghĩ ra một sáng kiến trong lúc thu dọn đồ đạc, chỉ đem theo những gì thực sự cần thiết.

Trước khi xuất phát, Bảo có cầm theo một cuộn dây dù với độ dài khá lớn, nếu kéo ra cũng phải được 100 thậm chí là hơn 100m dây. Cầm cuộn dây dù trên tay, Bảo hỏi lão Xèng :

-- Cái hang đó tính tới điểm đầu bên kia dài khoảng bao nhiêu…? Trong quá trình bơi, lão có ước lượng được độ dài của nó không..?

Lão Xèng suy nghĩ rồi đáp :

-- Điều này thì tôi không biết, nhưng theo tôi thì nó không quá dài, bởi khi sang đến đầu bên kia phải bơi thẳng lên theo hướng ánh sáng phía bên kia hang động, nó giống như một giếng nước nhỏ vậy.
Bảo tập trung mọi người lại, Bảo nói :

-- Tôi có ý kiến như thế này, cái hang đó cũng không quá rộng, nếu bơi nối đuôi nhau thì không sao, nhưng theo tôi như vậy sẽ hơi nguy hiểm. Lỡ như xảy ra bất trắc gì thì cả 4 người chúng ta khó lòng xoay sở trong một không gian hẹp như vậy.

Thước đáp :

-- Vậy ý anh là sao... ?

Bảo tiếp :

-- Lão Xèng là người đã từng bơi qua hang động đó sang tới bên kia. Tất cả cùng đi sẽ tiết kiệm được thời gian, nhưng theo tôi, chậm mà chắc. Chúng ta sẽ để lão Xèng buộc sợi dây dù này vào người rồi bơi sang kia trước, sau đó cố định sợi dây dù. Tiếp đó, 3 người chúng ta sẽ theo sợi dây này bơi qua bờ bên kia. Làm như vậy sẽ an toàn mà không tốn quá nhiều sức, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì thì lão Xèng vẫn có thể dùng dây này kéo chúng ta lên.
Lão Xèng gật gù :

-- Cách này hay đấy, hai người thấy thế nào…?

Thầy Lương đáp :

-- Vậy chúng ta quyết định theo ý kiến của cậu Bảo. Trước khi xuống nước, mỗi người hãy ngậm lấy một lát sâm “ Phục Linh Thiên “ trong miệng, cứ ngậm như thế cho đến khi sâm tan hết. Vì chúng ta không thể đem theo đồ đạc, thức ăn dự trữ, cho nên củ sâm này đối với chúng ta mà nói là báu vật.

Làm theo lời thầy Lương, ngậm sâm trong miệng, lão Xèng nhảy ùm xuống mặt hồ, trên người buộc theo sợi dây dù. Sợi dây cứ thế bị kéo đi cho tới khi dừng lại, đúng như lời lão Xèng, cái hang không quá dài, cuộn dây dù vẫn còn thừa. Căn cứ vào thời gian, Bảo nói :

-- Lão Xèng đã qua đến bờ bên kia rồi, tới lượt chúng ta. Thước, anh sẽ đi trước, tiếp theo đó là thầy Lương, tôi sẽ theo sau cùng. Chỉ cần men theo sợi dây dù này là được.
Thước gật đầu đồng ý, cả ba người nhìn nhau rồi cùng xuống nước. Thước bơi trước, sau là thầy Lương, cuối cùng là Bảo, mỗi người cách nhau một khoảng. Phía bên kia hang động, lão Xèng làm đúng như lời Bảo dặn, sau khi cố định sợi dây dù, lão Xèng chờ đợi mọi người bơi sang.

Nhờ vào sáng kiến của Bảo, mọi thứ diễn ra trôi chảy, từng người từng người trồi lên khỏi mặt nước với sự giúp đỡ của lão Xèng. Chẳng ai có thể ngờ, bên dưới đáy hồ lại có một cái hang thông sang một hang động khác. Điều này còn quan trọng hơn khi đây lại chính là lối để đi vào ngôi làng được bao phủ bởi kết giới cực mạnh. Cửa hang bị bao phủ kín mít bởi những loài dây leo.

Lão Xèng nói :

-- Có vẻ như nơi này chưa từng có người đặt chân đến. Đây là một hang động bí mật.
Thầy Lương gật đầu :

-- Thiên nhiên thật kỳ vĩ, có những thứ chúng ta không thể tưởng tượng ra được. Chắc chắn lão thầy mo ấy cũng không biết lại có một lối khác để vào ngôi làng như thế này. Đúng là người tính không bằng trời tính. Trong cuộc đời của tôi, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một khung cảnh hoang sơ đến mức nguyên thủy như thế này. Hãy nhìn cánh rừng kia mà xem, chúng phải có niên đại lên đến vài trăm, cho tới cả ngàn năm. Tận sâu bên trong khu rừng quanh năm sương mù phủ trắng, hóa ra lại có một nơi kỳ ảo như thế này.

Đó cũng chính là những cảm xúc của lão Xèng khi lần đầu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thước và Bảo dẫu sao đây cũng là lần thứ 2 họ quay lại nơi này, mặc dù hoàn cảnh của 2 người hoàn toàn khác nhau trong lần đầu đặt chân đến địa giới của “ Làng Sương Mù “. Tại nơi đây, Bảo đã tìm thấy tình yêu của đời mình, còn Thước thì mất đi tất cả những người bạn đồng hành.
Trời vẫn còn sáng, mọi thứ bây giờ mới chỉ bắt đầu. Phía trước họ hãy còn đó vô vàn những khó khăn, thử thách khi càng lúc họ lại càng đang tiến sâu hơn vào hang cọp. Thợ săn hay con mồi…? Đó là khái niệm không thể phân định rõ ràng đối với họ trong lúc này, bởi chỉ cần sơ xuất một chút thôi, họ sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Lão Xèng hỏi :

— Chúng ta đã tìm thấy ngôi làng, vậy giờ thầy đã có kế hoạch gì hay chưa..? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế xong vào..?

Thầy Lươn đáp :

— Trong số 4 người chúng ta thì chỉ có duy nhất một mình Thước là thông thuộc địa hình trong ngôi làng hơn cả. Bản thân Thước cũng từng đi được tới sào huyệt của tên thầy mo. Mọi người hãy nhớ, mục tiêu của chúng ta là lão Chốc, không phải những người dân vô tội trong làng. Bởi vậy, hãy tập trung tìm kiếm lão thầy mo. Chỉ cần loại bỏ được lão, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Thước không đồng ý với thầy Lương về điểm này, Thước nói :

— Không chỉ có mo Chốc, dưới trướng của lão còn những gã hộ pháp, những tên tay sai máu lạnh, sẵn sàng gϊếŧ chết người khác nếu mo Chốc ra lệnh. Chẳng lẽ thầy đã quên những người bạn của tôi đã phải vong mạng một cách đáng sợ thế nào sao..? Hơn nữa, nếu toàn bộ dân làng đều bị kiểm soát tâm trí. Chỉ cần ta nương tay, đồng nghĩa với việc tự chuốc lấy cái chết.

Lần này, cả Bảo và lão Xèng cùng thấy Thước nói đúng. Sau lần chạm trán với Khuông, rõ ràng lão Xèng biết, mo Chốc cùng tay sai của mình không phải dạng người có thể khuyên can bằng lý lẽ. Mặc dù đó không phải bản chất của họ, có thể họ bị bùa ngải thao túng, tuy nhiên mức độ nguy hiểm, độ điên cuồng, khát máu của những người đó thực sự đáng lo ngại.
Khác với thầy Lương, lão Xèng đồng tình với Bảo, lão Xèng nói :

— Tôi không dám chắc, nhưng chỉ cần có kẻ nào đe doạ  trực tiếp tới mạng sống của mọi người hay của tôi. Thì tôi sẽ gϊếŧ kẻ đó ngay lập tức. Thầy là người lương thiện, nhưng thầy nên nhớ, chúng ta đang đối diện với một cuộc chiến sống còn, mà trong đó, chúng ta hoàn toàn thua kém kẻ thù về mọi mặt. Trên chiến trường, nhân đạo với kẻ địch chính là tự sát.

Thầy Lương thở dài :

— Nhưng chính lão cũng đã thấy, người dân trong ngôi làng cũng bị mo Chốc gϊếŧ hại. Họ chỉ như những quân cờ trong tay lão thầy mo, nếu mọi người đã nghĩ như vậy thì tôi chỉ mong, nếu không lâm vào tình cảnh cần phải xuống tay, đừng gây ác nghiệp. Còn kế hoạch của tôi sẽ như sau, lợi dụng lúc trời nhá nhem tối, chúng ta sẽ đột nhập vào trong làng. Thước, khi đó cậu sẽ định hình lại đường đi nước bước, nhớ kỹ lại xem lối đi bí mật dẫn đến gian nhà gỗ nơi mo Chốc từng gϊếŧ bạn cậu. Nếu như lão ta ở đó, chúng ta sẽ hợp sức tiêu diệt lão.
Bảo nói :

— Chỉ đơn giản vậy thôi sao..? Từ đầu tới giờ tôi cứ nghĩ sẽ rất khó khăn để gϊếŧ được lão thầy mo ấy vì lão ta có nhiều bùa phép, tà thuật..

Thầy Lương mỉm cười :

— Có như thế nào thì bản thể của lão vẫn chỉ là con người, vẫn biết đau khi bị dao đâm, vẫn chảy máu mà thôi. Tà thuật, bùa ngải chỉ để ám hại người, thao túng kẻ khác. Đừng sợ, bởi ở đây, không chỉ có mình lão biết sử dụng bùa phép. Điều quan trọng chính là mọi người không được để sự sợ hãi lất át ý chí, khi nỗi sợ không tồn tại trong suy nghĩ của mọi người, tà thuật của lão ta sẽ không có tác dụng. Hãy nhớ kỹ điều ta vừa nói.

Thước, Bảo, lão Xèng gật đầu ghi nhớ lời của thầy Lương. Trời đã chuyển dần về xế chiều, vùng núi quanh năm sương mù bao phủ đã tắt dần ánh sáng. Nhóm 4 người bắt đầu di chuyển với điểm đến là ngôi làng nằm trong thung lũng giữa khu rừng nguyên sinh.
Và nơi đầu tiên họ đặt chân tới, cũng là nơi khởi nguồn những oán niệm chất chồng, những kinh hoàng đến mức man rợ đang diễn ra trước mắt.

Bảo phải che miệng, bịt mũi, Thước thì suýt chút nữa nôn oẹ vì mùi tử khí, mùi xác người chết cả mới lẫn cũ đang tỏa ra phía trước.

Lão Xèng nói :

— Đây chính là” Bãi Xác”...