Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Minh Thánh Thổ

Chương 912: Hạ màn




Chương 912: Hạ màn

“Thánh Giả Chỉ Đường?”

“Thành tựu dựa trên nền tảng là tội ác ghê tởm của kẻ địch và sự đau khổ của các linh hồn vô tội, thật là báng bổ làm sao!”

Thanh Vũ nghe xong âm thanh thông báo của Hệ Thống, hắn không khỏi lắc đầu đánh giá.

Không có sự tàn ác của kẻ địch thì làm sao có nhiều mảnh linh hồn đau khổ oan ức như thế để Thanh Vũ siêu độ?

Nghe có vẻ như Thanh Vũ đang dựa vào “thành quả” của kẻ địch, hay nói đúng hơn là lợi dụng các linh hồn để lấy được phần thưởng, một thành tựu tương ứng với hàng chục tỷ linh hồn bị hại, thành tựu như thế này thà không có linh hồn để hoàn thành cũng được!

Nhưng hiện trạng của thế giới đang là như vậy, tội ác cứ tiếp tục diễn ra trong mỗi giây mỗi phút Thanh Vũ hít thở, kể từ khi lý tưởng của Giáo Đình được xác lập thì cho đến khi thế giới trở nên trong sạch, người người được hưởng sự yên bình và hạnh phúc thì Quang Minh Giáo Đình sẽ không ngừng lại.

Cho dù đối mặt ngàn tỷ kẻ địch, cho dù có đích thân phải siêu độ trăm ngàn tỷ linh hồn đi chăng nữa, với cương vị một Giáo Hoàng, Thanh Vũ chắc chắn phải vượt qua tất cả khó khăn, đưa Giáo Đình tiến đến gần hơn với lý tưởng, tạo ra một hình tượng Giáo Hoàng có thể làm chuẩn mực và gương mẫu cho người dân noi gương theo.

Sự căm ghét đôi khi không phải là điều xấu, nó cũng có thể biến thành sức mạnh để làm nên một cái gì đó lớn lao!

Thế giới vẫn luôn chìm ngập trong bóng tối này cần phải thay đổi, thứ nó đang cần một tia sáng chân chính!

Suy cho cùng, Quang Minh Giáo Đình không phải là một tổ chức từ thiện hoàn toàn, Giáo Đình hoạt động dựa trên sự trao đổi lợi ích, đôi bên cùng phát triển, người dân kính dâng ra tín ngưỡng, Giáo Đình sẽ bảo vệ họ, cũng như Thanh Vũ vừa nhận lấy phần thưởng từ thành tựu bằng cách đưa các linh hồn đến với Quang Minh Thánh Thổ, ở nơi đó họ sẽ được sống trong cuộc sống lý tưởng.

“Kể từ khoảnh khắc này, tội ác nơi đây đã bị chấm dứt vĩnh viễn!!”

Thanh Vũ đưa tầm mắt bao quát toàn bộ bí cảnh, bãi chiến trường hỗn loạn thảm khốc với rất nhiều xác c·hết của kẻ địch đang dần được thu gom lại để tiêu hủy, đây là kết cục xứng đáng cho những kẻ thủ ác. Còn các linh hồn vô tội sẽ được đến với thiên đường hạnh phúc thật sự.

“Chiến tranh đã chính thức bắt đầu, phần thưởng lớn từ thành tựu lần này sẽ giúp Giáo Đình bổ sung đủ tài nguyên để chiến đấu.” Thanh Vũ âm thầm suy nghĩ.

Hủy diệt một phân bộ của Hắc Sát Thiên Mạc là điều tất yếu, bọn chúng đã thực hiện nhiều âm mưu á·m s·át nhắm vào Giáo Đình bởi vì hai bên đã có mâu thuẫn từ trước, một số thành viên của Giáo Đình đã bị á·m s·át thành công.

Hơn thế nữa, mục tiêu của bọn chúng rõ ràng là người mang mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh Đỗ Kiến Huy, ngay cả hai tồn tại mạnh mẽ Kim Giao, Hỏa Giao đều bị phái đến đây chứng minh chúng không dễ dàng từ bỏ ý đồ.

Vì vậy, muốn Giáo Đình ổn định để thực hiện các kế hoạch tiếp theo thì cần phải loại bỏ Hắc Sát Thiên Mạc dù cho đó là một tổ chức cực kỳ nguy hiểm, và cho dù việc làm này chắc chắn sẽ mang đến tai họa khủng kh·iếp nhất đến với Giáo Đình trong tương lai không xa.

“Lại có thêm phần thưởng từ việc tiêu diệt các sinh vật tà ác, tổng số lượng điểm sẽ là một con số rất lớn, số tài nguyên này đủ để Giáo Đình sử dụng trong một khoảng thời gian đáng kể.”

Đó cũng là một mục tiêu của Giáo Đình khi xóa xổ Hắc Sát Điện bên cạnh việc luyện binh! Và nó cũng là một phần kế hoạch nhằm vào Hắc Sát Thiên Mạc, chúng có thể gây hại nhưng cũng có thể biến thành chất dinh dưỡng của Giáo Đình.

Mỗi một bộ phận đều đang phát triển, vì vậy nhu cầu sử dụng điểm tích lũy và điểm tín ngưỡng rất cao, chúng có thể đổi ra nhiều tài nguyên thiết yếu giúp Giáo Đình phát triển nhanh chóng.

Giống như thành viên của Giáo Đình tăng cao sức mạnh nhờ vào hấp thụ năng lượng, nếu không có tài nguyên thì sẽ giảm đi tốc độ tăng tiến, còn vấn đề tăng cao tâm cảnh để đạt đến cảnh giới Ngũ Dương trở lên không phải là chuyện khó khăn nữa. Lilith, người am hiểu về ý thức dễ dàng tạo ra nhiều môi trường thuận lợi giúp mọi người trong Giáo Đình tăng cao sức mạnh ý thức, còn có cả Huyễn Linh Chiến Trường hỗ trợ.

Đừng thấy mấy chục tỷ hay mấy trăm tỷ, ngàn tỷ điểm là con số rất nhiều, thật ra nếu muốn sử dụng triệt để thì chỉ cần vài ngày ngắn ngủi là không còn một điểm nào.

“Giáo Hoàng, anh không sao chứ?” Lilith lặng lẽ đến gần Thanh Vũ rồi hỏi với vẻ mặt quan tâm.

Giáo Hoàng là biểu tượng cao đẹp, biểu tượng quyền uy tuyệt đối của Quang Minh Giáo Đình, một khi Giáo Hoàng có mệnh hệ gì thì Giáo Đình sẽ trở nên bất ổn, tất cả mọi thứ có khả năng sụp đổ trong chốc lát, vì vậy an toàn của Giáo Hoàng luôn được đặt lên hàng đầu, dù cho Giáo Hoàng có là một người sở hữu sức mạnh to lớn đến cỡ nào đi chăng nữa.

“Lilith, tôi không sao, kẻ địch mạnh mẽ hơn dự đoán nhưng bấy nhiêu sức mạnh đó chưa đủ để làm tôi b·ị t·hương.” Thanh Vũ mỉm cười trả lời Lilith với một giọng nói mang theo sự tự tin. Dù cho Long Lãnh Huyết có mạnh hơn nữa thì Thanh Vũ vẫn còn nhiều át chủ bài để tiêu diệt hắn ta.

“Vậy là tốt rồi!” Lilith nói với giọng nhẹ nhõm, được sánh bước cùng Thanh Vũ giúp Lilith cảm thấy yên bình và thanh thản.

Trong lòng của Lilith, Giáo Hoàng còn hơn cả một biểu tượng, đó là người đã mang đến cho cô một lẽ sống mới, mang đến cho cô một bước ngoặt để thay đổi bản thân và sự dũng cảm để tiến bước về phía trước, cơ hội sửa chữa sai lầm cùng tội lỗi cô đang mang lấy trong mình.

Lilith thay đổi thành vẻ mặt ngưng trọng nói tiếp: “Thực lực vừa thể hiện ra của Long Lãnh Huyết khiến tôi nghĩ đến các thành viên cấp cao của tổ chức.”

“Những kẻ được ban cho chữ S?” Thanh Vũ trầm tư hỏi.

Đây là thông tin có được từ Lilith, ngoài các lớp K, N, L còn có một lớp khác mà chỉ có những người lớp L mới được biết đến, đó là S nghĩa là “Saint” – Bậc Thánh Nhân!

“Đúng vậy! Bọn họ là những kẻ quản lý thực sự của tổ chức Zero!” Lilith gật đầu đáp lại.

“Cho dù cơ thể được gọi là Chân Long đó ở trạng thái hoàn hảo nhất cũng chưa phải là đối thủ của một người bậc S, đặc biệt là người đó, kẻ thống trị Tây Châu của tổ chức!” Lilith nói tiếp với giọng khẳng định.

“The Perfect Weapon Of God!!” Lilith chậm rãi gọi ra một cái tên.



Lilith không phải đang nói về Long Lãnh Huyết, mà cô đang so sánh một cách trực quan về sức mạnh của Chân Long khi còn sống với một Saint, hiển nhiên Chân Long không đủ khả năng sống sót nếu trận chiến đó xảy ra.

Bởi vì cô chính là một trong các cấp dưới của một Saint, kẻ mệnh danh là “The Perfect Weapon Of God” – “Vũ Khí Hoàn Hảo Của Thánh Thần”!

Nếu như nói L có thể xóa sổ cả một hạm đội mạnh nhất Hành Tinh Gaia thì S là những tồn tại có thể xóa sổ cả một quốc gia! Những kẻ thống trị thật sự của t·hế g·iới n·gầm!

Và có cả thêm một ít thông tin về một phân bậc khác của Zero, những tồn tại đứng trên cả lớp S được mệnh danh là G, nghĩa là “GOD” – Bậc Thánh Thần! Những kẻ thống trị nhân loại của Hành Tinh Gaia!

Ngay cả Lilith cũng chưa biết một chút gì về G ngoài một cái tên gọi vượt qua cả nhân loại như thế!

Thanh Vũ cười khẽ một tiếng nói: “Yên tâm đi, sức mạnh của Giáo Đình tăng trưởng theo từng ngày, cho đến khi bọn chúng nhận ra thì chúng ta đã mạnh mẽ tới mức không còn xem chúng là một mối nguy hại nữa.”

Giáo Đình đã xử lý hầu hết các phân bộ của tổ chức Zero tại Tây Châu, biến các thành viên tài giỏi của Zero thành thành viên của Bộ Ngoại Giao. Điều này đồng nghĩa với việc khiêu khích bậc S “Saint” đang thống trị Tây Châu, nhưng cho đến bây giờ vị trí và thông tin về Saint đó vẫn còn là một ẩn số.

Không biết rằng sau khi King Of Zero xuất hiện trước mắt toàn thể Giáo Đình thì tổ chức Zero có còn là một kẻ thù nữa không vì thái độ của King Of Zero đối với Giáo Đình vẫn chưa tính là thù địch, nhưng Giáo Đình vẫn cần phải phòng bị trong trạng thái nghiêm ngặt nhất.

“Lilith, cô đã lấy được thông tin từ bọn chúng rồi chứ?” Thanh Vũ chợt hỏi khẽ một tiếng đổi chủ đề.

Thanh Vũ hiểu rõ Lilith đã quá lo lắng về những gì cô ấy đã làm trong quá khứ, những điều đó làm Lilith tỏ ra lo ngại bản thân cô sẽ khiến Giáo Đình bị tổn thương. Suy cho cùng, một người tài giỏi nhưng lại mong muốn chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ như Lilith luôn có một điểm yếu bên trong trái tim.

Lilith nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Tôi đã lấy được thông tin từ các mảnh ý thức của kẻ địch, có vẻ như tổ chức của bọn chúng phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng, tôi sẽ gửi một bản báo cáo chi tiết sau.”

Lilith đã sàng lọc mảnh vỡ ký ức của kẻ địch đã bị tiêu diệt để tìm kiếm thông tin có lợi cho Giáo Đình bằng năng lực của mình, vì vậy Giáo Đình không cần nhân nhượng để bắt sống bọn chúng.

Thanh Vũ khẳng khái nói: “Dù trong bất kỳ trường hợp nào cũng không được đánh giá thấp kẻ thù!”

Lilith từ tốn tiếp lời với ánh mắt sắc bén: “Và dù cho kẻ địch có mạnh mẽ ra sao cũng không thể ngăn chặn bước tiến của Giáo Đình!”

Tất cả thành viên của Giáo Đình đều đã đồng lòng vì một lý tưởng, điều họ cần làm là quét sạch mọi chướng ngại vật, hoàn thành lý tưởng cao đẹp đó. Cho dù cái giá phải trả có là sinh mạng của họ đi chăng nữa thì tất cả đều xứng đáng.

Một hồi sau, Lạc Hàn Thảo bay tới đây báo cáo với Thanh Vũ: “Thưa Giáo Hoàng, chúng tôi đã xử lý xong mọi việc cùng với hoàn thành thu thập chiến lợi phẩm, chúng ta có thể rời khỏi nơi đây và phong tỏa bí cảnh.”

“Làm tốt lắm!” Thanh Vũ cười khen ngợi Lạc Hàn Thảo một tiếng. Theo Thanh Vũ, trong toàn bộ Giáo Đình thì Lạc Hàn Thảo là một trong những người đứng đầu về tính trách nhiệm, cô ấy luôn luôn hoàn thành tốt công việc một cách tỉ mỉ và chi tiết nhất có thể.

Nếu như nói Behira là một người chăm chỉ để hoàn thành trách nhiệm không màng đến bản thân, vậy thì Lạc Hàn Thảo là một người luôn luôn cố gắng nỗ lực hết mình trong âm thầm để đạt được mục tiêu, hai người có vài điểm rất giống nhau.

Lạc Hàn Thảo đưa đôi mắt lẳng lặng cùng sự ngưỡng mộ thuần khiết nhìn vào gương mặt của Thanh Vũ, cô chậm rãi khom người nói: “Đây là bổn phận và niềm vinh hạnh của tôi và tất cả mọi người trong Giáo Đình!”

Thanh Vũ chậm rãi xoay người nhìn xuống bên dưới, mọi người đã ngừng công việc và ngẩng đầu ngắm nhìn lãnh tụ tối cao của Giáo Đình, chiêm ngưỡng người đã mang đến bọn họ họ một thế giới tươi sáng, mang đến sức mạnh cho họ để chống lại sự bất công.

Từng thân thể đầy rẫy v·ết t·hương với gương mặt mệt mỏi nhưng không che dấu được lòng kiên quyết, những bộ giáp dính đầy máu tươi của bản thân lẫn kẻ địch nhưng không thể làm lu mờ đi ý chí quyết tâm trong sáng, những đôi mắt vẫn còn đọng lại giọt nước đau thương vì chia ly nhưng lại không thể làm nhòa đi lòng dũng cảm.

Bọn họ là những kẻ đã trải qua không biết bao nhiều sự đau khổ, nếm mùi vị của t·ử v·ong như thể một món ăn hằng ngày, giờ đây bọn họ đã trưởng thành, mang trong mình sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới!

Không chung dòng máu, không thuộc cùng chủng tộc, tất cả họ như thể đều đang đập cùng một nhịp đập của trái tim, sống vì một lý tưởng cao đẹp, mỗi người đều đang tỏa sáng mà không cần ánh sáng của Mặt Trời.

“Trận chiến tại nơi đây đã kết thúc, một số người đã hi sinh anh dũng, nhưng một số người cũng đã trở nên mạnh mẽ hơn! Nhưng nó chỉ là sự khởi đầu, trận chiến của chúng ta vẫn chưa chấm dứt, chiến trường của chúng ta là toàn bộ thế giới bên ngoài kia, chừng nào sinh mạng còn bị chà đạp, chừng nào chúng sinh vẫn còn chịu đau khổ, cho đến khi những âm thanh cầu mong sự cứu rỗi biến mất vĩnh viễn, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu!!”

Giọng nói của Thanh Vũ vang vọng khắp cả một vùng trời, nhịp điệu âm thanh từ từ chậm rãi trầm ấm cho đến cao v·út tạo nên cảm xúc nóng bỏng dâng trào trong trái tim của mỗi người bên dưới. Tất cả đều đang ngẩng đầu ngước nhìn vị lãnh tụ của Giáo Đình vĩ đại bằng một đôi mắt kính ngưỡng.

“Chiến đấu vì chính mình, chiến đấu vì người thân và bạn bè, chiến đấu thay cho những đồng đội đã hi sinh anh dũng, hãy luôn trung thành với những điều đúng đắn, hãy sánh vai vững bước cùng chính nghĩa, hãy tin tưởng những điều trái tim đang mách bảo, trên hết tất cả đừng để bản thân phải hối tiếc, đó chính là sứ mệnh của chúng ta!!”

Từng lời nói chạm đến nơi sâu xa nhất trong tâm trí khiến họ dường như có thể nhìn thấy các mảnh ký ức vụt qua trong tầm mắt, có đau thương, có vui vẻ, có hạnh phúc, có hối hận, có tự trách, cũng có những gương mặt thân quen mà họ đã không thể nào gặp lại được nữa, và càng có trách nhiệm họ đã tiếp nối thay cho những người đó.

Quân Đoàn Trưởng Lưu Úc siết chặt nắm đấm cùng vẻ mặt cương nghị, để được như ngày hôm nay, ông và những đồng đội đã phải nỗ lực rất nhiều, và cũng mất mát rất nhiều.

Hắc Tinh nghiến răng nghiến lợi vì nghĩ về mối thù với Dị Hồn Chân Quân, nhớ đến Hắc Đinh, một tộc nhân đã mất dưới tay kẻ thủ ác, chắc chắn Hắc Tinh sẽ tìm đến Dị Hồn để tự tay báo mối thù.

Lâm Phong lặng lẽ cúi đầu xuống không biết đang suy nghĩ về điều gì, có vẻ như mâu thuẫn đã tràn ngập lý trí của Lâm Phong khiến cho bản thân cậu đã không thể nhìn thẳng vào Giáo Hoàng.

Thiên Hoàng Quy ngáp dài một cái tỏ ra không quan tâm, mấy lời nói truyền cảm ấy không phù hợp với một tồn tại đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng trong thâm tâm Thiên Hoàng Quy vẫn rất coi trọng Giáo Đình, đây là một tổ chức hoàn toàn khác so với những phần còn lại của thế giới. Về phía Tiêu Mị thì cô ngẩng đầu nhìn về phía Giáo Hoàng, cảm nhận được sức mạnh khổng lồ dùng mãi không cạn đang trong cơ thể, một cảm giác vừa tự hào vừa quyết tâm chiếm lấy tâm trí của cô.

Sau cùng, Thanh Vũ đưa hai cánh tay lên bầu trời cao, giọng nói hùng hồn:

“Chúng ta hãy cùng nhau tạo ra một thế giới tốt đẹp, cùng nhau chiêm ngưỡng nơi chỉ có niềm hạnh phúc và sự yên bình!!”



“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!!”

Tất cả mọi người bên dưới cùng đề cao giọng hô lớn:

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!!”

Tiếng hét đồng thanh vang dội tạo ra một bầu không khí hào hùng chấn động cả những áng mây đỏ của bí cảnh.

Dường như để đáp lại tinh thần bất khuất của mọi người, những áng mây bỗng nhiên b·ị đ·ánh tan bởi các tia sáng vàng rực rỡ chiếu xuống từ bầu trời cao, tia sáng phủ lên mọi người một lớp áo choàng vàng tuyệt đẹp, bên cạnh đó, mọi người cũng cảm nhận được sự thay đổi của bản thân một cách rõ ràng.

“Đây là?!” Lilith ngạc nhiên thốt ra.

“Giống như một sự thăng hoa!” Lạc Hàn Thảo tinh tế cảm nhận sự thay đổi của những tia nắng mang đến cho mình.

Lưu Úc không khỏi thì thầm với đôi mắt hơi mở to vì kinh ngạc: “Không chỉ thể chất, mà còn có cả linh hồn!”

Mọi người bên dưới đều nhắm mắt cảm nhận được, sự ấm áp, thoải mái pha thêm một chút dịu dàng, giống như đang ở trong vòng tay của người mẹ vậy.

Không cần phải đoán gì nhiều, Thanh Vũ vừa sử dụng Thể Chất Thăng Hoa và Linh Hồn Thăng Hoa vừa nhận được từ Hệ Thống như một phần thưởng cho trận chiến gian khổ. Ngay cả bản thân Thanh Vũ cũng đang nhận được sức mạnh từ đó.

Mọi người ở trong bí cảnh không hề hay biết rằng ở ngoài kia, trên vùng đất tín ngưỡng, vô số tia sáng ấm áp phủ xuống đại địa giống như cảnh tượng một cánh cổng thiên đàng rộng vô ngần đang mở toang ra trên bầu trời, tất cả người dân đang đắm chìm trong ánh sáng thăng hoa.

Người mang bệnh tật lập tức khỏi bệnh, người khuyết tật một phần cơ thể liền hồi phục hoàn toàn, những đôi mắt mù lòa nay đã có thể nhìn thấy rõ, cho đến sự đột phá sức mạnh xảy ra liên tiếp của những người xung quanh.

Quan trọng hơn hết nữa là tiềm năng của tất cả bọn họ, tiềm năng thể chất lẫn linh hồn đã tăng lên một cách rõ rệt!

Tựa như một thế giới mới đã xuất hiện trong tầm mắt của họ!

Hơn cả thế, thực vật, hung thú, đất đai, năng lượng, tài nguyên, mọi thứ đều được tăng cường về tiềm năng lẫn chất lượng!

“Đây là sự ban phước của Vị Thần Quang Minh!” Không biết người nào đã thốt ra một câu khiến tất cả tỉnh ngộ.

Mọi người liền chân thành cầu nguyện một cách thành kính:

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”

Ánh sáng đến bất ngờ rồi cũng đi qua rất nhanh, tất cả đều chìm trong bầu không khí hân hoan, Quang Minh Giáo Đình liền đưa ra một thông báo đến toàn thể mọi người rằng sự kiện đó là do Vị Thần Quang Minh đã ban xuống một phúc phần quý báu, vì vậy danh vọng của Giáo Đình trong thoáng chốc đã đạt đến đỉnh điểm, số lượng tín đồ tăng vọt, ngay cả nhiều tu sĩ ngoại lai cũng có phần tin tưởng.

So với người dân bình thường, những ai có tín ngưỡng càng cao và các thành viên có cống hiến với Giáo Đình sẽ nhận được sự thăng hoa nhiều hơn dựa trên tổng giá trị cống hiến mà họ đã tạo ra cho Giáo Đình, bên cạnh đó người chúc vụ càng lớn thì nhận được càng nhiều.

Chính vì thế, người đạt được lợi ích lớn nhất ở đây chính là Giáo Hoàng cùng những Điện Chủ!

Thanh Vũ trầm ngâm chốc lát rồi cười khẽ: “Quả là một phần thưởng ngoài dự đoán!”

Có thêm sự trợ giúp tuyệt vời này thì những kế hoạch tiếp theo của Giáo Đình sẽ giảm bớt mức độ nguy hiểm.

Thực chất từ đầu Thanh Vũ muốn sử dụng thăng hoa vào một dịp quan trọng để tăng cao tinh thần, danh vọng của Giáo Đình, nhưng điều đó quá thừa thải, tài nguyên nằm trong kho không sử dụng thì nó không phải tài nguyên, nó chỉ là rác rưởi trong khoảng thời gian nó bị bỏ lại.

Thanh Vũ cao giọng ra lệnh: “Tất cả lên đường trở về!”

“Mặc lão, thông báo tất cả thành viên cấp cao tổ chức một cuộc họp vào ngày mai!”

“Vâng thưa Giáo Hoàng!” Mặc Hàn gật đầu đáp.

Mọi việc ở đây đã kết thúc, các quân đoàn trở về tổng bộ để tiếp tục chuẩn bị thi hành nhiệm vụ.

Nhưng, vẫn còn có một việc chưa giải quyết, đó là các vấn đề của sát thủ dưới quyền Hắc Sát Thiên Mạc, những người vừa đồng hành Giáo Đình chiến đấu chống lại Long Lãnh Huyết.



Thanh Vũ xoay người nhìn vào đá·m s·át thủ, giọng bình thản:

“Nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành, nhưng đây cũng là lúc phán quyết dành cho các ngươi!”

“Hãy đối mặt với chính nghĩa, giành lấy sự sống hay hứng chịu c·ái c·hết, tất cả phụ thuộc vào những gì các ngươi đã làm trong quá khứ!”

Độc Thủ, Tử Kiếm, Ma Nhãn, Băng Diệt, tứ đại Phó Điện Chủ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn của Hắc Sát Điện tại Thiên Quy Đảo đang đầu hơn hơn 15.000 thành viên. Vốn dĩ là 16.000 người nhưng lại có một số đ·ã t·ử v·ong trong trận chiến chiến vừa rồi. Nếu như bọn họ đối đầu trực tiếp với đội quân của Long Lãnh Huyết thì bấy nhiêu người còn không đủ để bọn chúng chia ăn.

Tất cả bọn họ đều đang tỏ ra trầm lặng, phó thác bản thân tùy vào vận mệnh!

Không biết từ bao giờ, một người đang bước đến trước mặt tất cả các sát thủ, người này mặc một thân giáo phục màu trắng tinh khiết được thiết kế theo kiểu cách trang trọng cùng một cái áo khoác ngắn trông như chiếc áo choàng trên vai, trên đầu đội một cái nón có in họa tiết hình cán cân công lý màu vàng, người này chính là Kinh Nhân Đức, một trong một trăm thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán dưới quyền Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt.

Và Kinh Nhân Đức cũng là người đang giữ chức quyền Phó Hội Đồng Thẩm Phán, Phó Thẩm Phán Trưởng! Một trong những người hiếm hoi vượt qua được thử thách tại một trong Thất Dạ Ngục là Phong Dạ Thần Ngục, nghiễm nhiên trở thành Thẩm Phán Giả bậc một trên bảy bậc!

Thẩm Phán Giả, nhận Thẩm Phán Nhãn, giữ Thẩm Phán Kiếm, dùng Thẩm Phán Lôi!

Thẩm Phán Giả, Chấp Thánh Luật, Thấu Nhân Quả, Phán Thiện Ác!

Mỗi bước chân của Kinh Nhân Đức đều để lại từng đóa hoa sen màu đỏ đang cháy lên ngọn lửa quỷ dị, ngọn lửa như thể đang đốt cháy tâm can của mọi người, đó là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, một loại dị hỏa đặc biệt có thể đốt cháy tội nghiệt.

Kinh Nhân Đức ngừng lại cách đá·m s·át thủ không xa, với gương mặt bình thản, Kinh Nhân Đức mỉm cười nhẹ trong khi khom người về phía Thanh Vũ như một lời chào, còn Thanh Vũ gật đầu đáp lại rồi rời đi.

Nhân Đức đưa mắt nhìn một vòng rồi thản nhiên nói ra: “Tôi là Kinh Nhân Đức, Phó Thẩm Phán Trưởng của Hội Đồng Thẩm Phán dưới quyền Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt thuộc Quang Minh Giáo Đình! Và cũng là người sắp thi hành án phạt dành cho mọi người!”

Độc Thủ Thiên Tôn cúi đầu thành khẩn nói: “Chúng tôi tự biết tội nghiệt nặng nề, xin mời ngài giáng xuống thẩm phán, là sống hay là c·hết, chỉ nguyện thế gian này trở nên thanh bình!!”

“Xin mời ngài giáng xuống thẩm phán!” Băng Diệt, Tử Kiếm, Ma Nhãn, ba Thiên Tôn đồng thanh nói ra rồi khom người thật sâu.

Bốn người bọn họ đã dùng Quả Tín Ngưỡng, toàn tâm toàn ý làm việc vì Giáo Đình, dù c·hết cũng không oách trách nửa lời, nếu không thì bọn họ đã liều mạng chống đối.

Các sát thủ khác thì không cần phải nói, một số người lãnh đạo cũng dùng Quả Tín Ngưỡng, các cấp dưới lại không dám chạy trốn, phải biết rằng ngay cả đội quân của Long Lãnh Huyết cũng chỉ là con mồi của quân đoàn của Giáo Đình thì đừng nói gì đến mấy kẻ yếu kém như bọn họ, chạy trốn chỉ có con đường c·hết, ở lại thì có khả năng sống sót.

Kinh Nhân Đức nâng bàn tay lên cao, ở bên trong lòng bàn tay là một đóa hoa sen đỏ đang chuyển động xoay tròn, cậu ta cười khẽ một tiếng nói: “Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, chỉ những người sống sót sau khi bị nghiệp hỏa đốt thân mới có thể sống sót.”

“Đó là số mệnh đã được đúc kết từ nhân quả trong quá khứ!”

Kinh Nhân Đức vừa nói xong, cậu thổi nhẹ về đóa hoa sen trong lòng bàn tay, nó chậm rãi bay về phía đá·m s·át thủ, càng đến gần thì đóa hoa sen càng trở nên lớn hơn, tựa như một ngọn lửa được tiếp thêm nhiên liệu, đá·m s·át thủ cũng bắt đầu b·ốc c·háy như một ngọn đuốc sống nhưng có điều kỳ lạ rằng người ngoài lại không cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa.

“AAA!!”

"AAAAA!!"

Từng âm thanh kêu gào đau đớn vang lên, tội nghiệt đã dính sâu vào trong máu thịt và linh hồn, giờ đây tội nghiệt của bọn họ đang b·ốc c·háy đồng nghĩa cả người bọn họ cũng đang cháy, nỗi đau thể xác và linh hồn đang dày xéo bọn họ.

Theo thời gian trôi qua từng giây một, mỗi một khoảnh khắc đều có người bị đốt cháy thành tro bụi tan biến, cũng có người giãy giụa thê thảm trên nền đất, lại có người cắn răng chịu đựng.

“Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai, chỉ muốn một thân tội nghiệt này có thể cảnh cáo thế nhân!”

Cuối cùng, Độc Thủ, Tử Kiếm, Băng Diệt, Ma Nhãn, bốn Phó Điện Chủ đều quỳ trên mặt đất để lại một di ngôn sau cùng trong khi cơ thể đang biến mất từng phần một. Theo đó nghiệp hỏa thu nhỏ lại rồi quay trở về với Kinh Nhân Đức.

Hơn 15.000 người chỉ còn lại hơn 7.000, hơn một nửa đ·ã c·hết bởi chính tội nghiệt họ gây ra và một nửa còn lại có cơ hội sống sót, hiển nhiên rằng cơ hội này rất mỏng manh và gian khổ.

Kinh Nhân Đức thản nhiên nói ra: “Kể từ hôm nay, những người sống sót còn lại sẽ trở thành thanh kiếm của Hội Đồng Thẩm Phán, hãy chiến đấu vì chính nghĩa cho đến hơi thở cuối cùng!”

Số lượng không nằm ngoài dự đoán của Kinh Nhân Đức, đây là một đợt tuyển thêm thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán vốn còn rất nhỏ yếu về mặt sức mạnh trong Giáo Đình, sau khi trở về, những sát thủ này sẽ trở thành thành viên cấp thấp nhất, mất đi tự do, mạng sống ít giá trị, lại còn bị khống chế bởi sức mạnh chính nghĩa tuyệt đối của Thẩm Phán Trưởng Diêu Nguyệt, căn bản chẳng thể phản bội Giáo Đình.

Hồng Liên Nghiệp Hỏa càng đốt cháy nhiều tội nghiệt thì càng mạnh, đây cũng là một mục đích của Kinh Nhân Đức khi đến đây.

Kinh Nhân Đức tỉ mỉ cảm nhận sức mạnh của Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong người đã tăng lên một cách mạnh mẽ, cậu ta tiếp tục phân phó: “Nhiệm vụ đầu tiên, hãy khống chế phần còn lại của Hắc Sát Thiên Mạc tại Thiên Quy Đảo, tiến hành trừng phạt dựa trên sự phán quyết của Hội Đồng Thẩm Phán, kể từ hôm nay, Hắc Sát Thiên Mạc chỉ còn là quá khứ!”

“Vâng thưa ngài Phó Thẩm Phán Trưởng!” Đám người đáp lời. Ngoại trừ bọn họ còn có rất nhiều sát thủ đang hoạt động, bọn họ sẽ khống chế tất cả, tiến hành trừng phạt, chỉ những kẻ có thể vượt qua Hồng Liên Nghiệp Hỏa mới có thể sống sót.

Cho đến tận đây, sự kiện hủy diệt Hắc Sát Thiên Mạc tại bí cảnh Hỏa Vũ trên Thiên Quy Đảo đã chính thức kết thúc!

Trong sách sử có vài dòng ghi chú về sự kiện nơi đây như thế này…

Ngày 19 tháng 10 năm 1, Ánh Sáng Kỷ.

Quang Minh Giáo Đình dưới sự lãnh đạo của Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ hủy diệt Hắc Sát Thiên Mạc tại Thiên Quy Đảo, kẻ cầm đầu Long Lãnh Huyết cùng đám đồng phạm tàn ác bị tử hình tại chỗ. Vị Thần Quang Minh vì đó giáng xuống phúc phần tại vùng đất tín ngưỡng, tất cả sinh linh trong đất trời hân hoàn đắm chìm trong ánh sáng thần thánh ấm áp. Ngày kỷ niệm Thần Phúc từ đó ra đời.

--- Tổng Quản Lý, Thủ Thư Trưởng Thư Viện Thần Thánh, kiêm Phó Điện Chủ Ám Ảnh Thánh Điện, Selina Lynch chấp bút ---