Chương 911: Khắc Tinh Của Tà Ác
Thời gian tựa như đang ngưng đọng vào giây phút lúc bấy giờ, những trận chiến ác liệt nhỏ lẻ cũng bất chợt ngừng lại, tất cả mọi người tập trung vào một nơi, đó là vị trí Long Lãnh Huyết vừa tan biến.
“Đây không phải là sự thật!!”
“Điện Chủ là bất bại, sức mạnh vô song của ngài ấy không kẻ nào sánh nổi, sao có thể thua trận?”
“Giáo Hoàng… kẻ này quá kinh khủng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hàng loạt dòng suy nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu của đám Độc Giao, con ngươi của chúng trợn to tỏ ra không thể tin tưởng, Long Lãnh Huyết bình thường đã rất mạnh, lại có thêm sức mạnh tối thượng của chủng loài Chân Long, nhưng lúc này đây tượng đài vô địch trong lòng bọn chúng giờ đã sụp đổ triệt để, tinh thần của chúng bị nghiền nát thành mảnh vụn.
Nhất là khi kẻ địch không tưởng – Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình vẫn đang hiện diện trên bầu trời nơi đó!
Những cơn gió mang theo sức mạnh thần thánh đang lan tỏa ồ ạt ra xung quanh, đôi cánh hoàng kim hoàn mỹ không tì vết đang vỗ nhẹ. Các Thần Cách cảm xúc đang biểu hiện ra nguồn sức mạnh không tưởng như thể những vầng hào quang đầy màu sắc ở sau lưng, mái tóc trắng tùy ý bồng bềnh, đôi mắt lạnh nhạt đang quan sát chúng sinh, chỉ một bóng người nhỏ bé nhưng lại tựa như sánh vai cùng trời đất.
Trong bọn chúng, ai có thể đủ sức mạnh để đối đầu với một kẻ địch như thế chứ?
“TRỐN!!!”
“Rời khỏi nơi này ngay lập tức!”
Một suy nghĩ cuối cùng chiếm hữu lấy tâm trí chung của bọn chúng, đám Độc Giao không chần chờ, tất cả bọn chúng gần như hành động cùng một lúc, đó là phóng người về phía chỗ không người để tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Vốn dĩ là kẻ săn mồi hung tợn nay lại rơi vào tình cảnh như chó nhà có tang, phải bỏ chạy khỏi nơi chúng tự hào là hang ổ không thể nào bị công phá.
“Giết! Không để một tên nào chạy thoát!”
Một giọng nói hùng hồn vọng xuống từ bầu trời cao đằng xa ra lệnh cho quân đoàn của Quang Minh Giáo Đình.
Người lên tiếng là Lưu Úc, với thân thể vạm vỡ đang trang bị một bộ giáp rồng nguy nga cổ xưa, đôi cánh rồng to lớn màu đỏ như máu ở sau lưng, ông đã kết thúc trận chiến không biết từ bao giờ, một tay gác thanh kiếm to bản trên vai, một tay còn lại của ông đang nắm lấy đầu của kẻ địch, đó là một cái đầu Giao Long khổng lồ đẫm máu, trong đôi mắt đang tan rã của kẻ địch tồn tại một nỗi sợ hãi không lời cho thấy trước khi c·hết đi hắn ta đang phải tuyệt vọng đến mức nào.
Bên dưới là bãi chiến trường, vết kiếm ngang dọc ngàn mét sâu không thấy đáy, phần cơ thể dài đến mười ngàn mét còn lại của Long Huyết Kim đang nằm yên dưới kia như một con quái vật đang ngủ say, bộ vảy giáp vẫn còn phát ra ánh sáng màu vàng kim bắt mắt, máu tươi chảy ra đọng thành đầm nước vàng.
Long Huyết Kim, một Kim Giao với sức phòng ngự mạnh mẽ đã bị trảm sát bởi Lưu Úc trong thời gian rất ngắn ngủi, hắn thậm chí còn không kịp thể hiện toàn bộ sức mạnh để chiến đấu.
Chỉ là một Giao Long làm sao có thể đánh bại Lưu Úc, người đang mang trong mình một nguồn sức mạnh không tưởng đang chờ được khai thác?
“Chúng ta sẽ là người thi hành bản án cuối cùng cho những kẻ đã chà đạp lên mạng sống của những sinh linh vô tội!”
“Thánh quang sẽ vĩnh viễn chiếu sáng thế giới này!”
Một giọng nói nữ du dương vang lên tiếp lời Lưu Úc, người đó là Lạc Hàn Thảo, lúc này đây muôn vàn ánh sao phát sáng đủ loại màu sắc đang chuyển động vây quanh cô.
Ánh sáng màu bạc thần thánh phủ lên Lạc Hàn Thảo khiến người ngoài không thể nhìn thấy chân dung, từng vầng ánh sáng thánh khiết nở rộ ở sau, đôi mắt với con ngươi màu hoàng kim quý phái, mái tóc dài óng mượt bồng bềnh tỏa ra như đang kết nối với muôn ngàn thế giới.
Cứ như thể cô ấy là chính là trung tâm của vũ trụ, của mọi định luật, là hiện thân của của quy luật tự nhiên huyền bí, là bậc thánh thần bất khả x·âm p·hạm, lại mỹ lệ hàm chứa đầy rẫy cám dỗ mê hoặc, đây là vẻ đẹp của tri thức mà bất kỳ sinh linh nào cũng mong muốn được đắm chìm trong đó.
Trong khi đó, kẻ địch đối đầu Lạc Hàn Thảo đã không còn tồn tại trên cõi đời này, phần cơ thể khổng lồ với đặc tính hỏa của Long Huyết Nộ đã không thể bảo vệ hắn ta khỏi ngọn lửa đang thiêu đốt trên cơ thể, nó cháy rực lên t·hiêu r·ụi từng phần tế bào của Long Huyết Nộ biến hắn ta thành một đám tàn tro, khi cơn gió thổi qua, Long Huyết Nộ chẳng còn gì cả.
Hỗn Mang: Thần Hỏa, thứ pháp thuật không thể hiểu rõ này được tiếp thêm sức mạnh bởi những tri thức của thế giới, nó không thể bị dập tắt bởi những kẻ chưa chạm đến tri thức thần bí cấm kỵ đó.
Lạc Hàn Thảo là người chưa bao giờ làm sai nguyên tắc của mình, cô sống nghiêm khắc với bản thân theo một lô gíc không thể bị thay đổi, và chính vì thế, lời nói của Lạc Hàn Thảo đã định trước kết quả không thể thay đổi của tất cả kẻ địch.
“Ngay cả hai vị sứ giả cũng b·ị c·hém! Chúng ta không phải đối thủ của bọn chúng, chạy mau!”
“Đáng c·hết, tại sao chúng lại mạnh như thế?”
“AAA!! Hắc Sát Thiên Mạc nhất định sẽ trả thù cho chúng ta!”
Cảnh tượng hỗn loạn hòa vào tiếng la hét chém g·iết, máu tươi chảy xuống đất tạo thành từng dòng suối nhỏ, phía trên là t·hi t·hể của đám Độc Giao và Giao Long, bọn chúng trông thật yếu ớt làm sao, dáng vẻ ngang tàn khi là kẻ săn mồi không còn được thể hiện ra nữa, vị thế của chúng đã hoán đổi, giờ đây chúng là kẻ bị săn g·iết.
Chiến trường ngày càng kéo dài về mặt diện tích, bọn chúng bỏ chạy khắp nơi để tìm con đường sống trong khi q·uân đ·ội của Quang Minh Giáo Đình đang t·ruy s·át ở đằng sau. Thỉnh thoảng lại có một vài Độc Giao chống trả nhưng rất nhanh lại bị tiêu diệt, cứ như mấy đóa bọt nước vỡ ra rồi biến mất nhanh chóng.
Hắc Tinh, Lâm Phong, Ngạc Thiên Quang, Khương Thiên Hải, Cổ Thanh Thu đang thể hiện ra sức chiến đấu vượt trội, luôn là tâm điểm mỗi khi họ hành động, nhanh chóng đánh tan từng nhóm phản kháng của kẻ địch, không để chúng tạo ra nhiều thiệt hại.
Tiêu Mị cùng mười Hộ Thiên Đại Tinh Linh đang xoay quanh cô như một pháo đài mỹ lệ với đủ loại màu sắc của tự nhiên xinh đẹp, pháp trượng gỗ phát ra từng vòng pháp thuật hiển hiện tạo thành pháp thuật hủy diệt kẻ địch, song song đó là những pháp thuật chữa trị, tăng sức chiến đấu, giúp q·uân đ·ội của Giáo Đình tăng lên toàn diện về sức mạnh.
“Đây chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến chống lại Hắc Sát Thiên Mạc, tổ chức của bọn chúng rất lớn, hãy chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho những bi kịch có thể xảy ra bất kỳ lúc nào!”
“Kẻ yếu ớt không phải là kẻ thua cuộc, mà đó là kẻ từ bỏ đi niềm hi vọng để chiến thắng, mất đi động lực để vượt qua nghịch cảnh!”
Thiên Hoàng Quy trên vai Tiêu Mị đang nhấc mí mắt nhìn quanh một lần rồi nhắm lại, cảm thấy không thú vị, nhưng vẫn không kiềm được mở miệng nhắc nhở Tiêu Mị.
“Vâng thưa ông Rùa!” Tiêu Mị đáp lời với vẻ mặt kiên định. Cô không ngờ tới bản thân đã đi xa được đến nước này trong chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi, nhưng trên thực tế, cô luôn đắm chìm trong Huyễn Linh Chiến Trường để nâng cao sức mạnh bản thân.
Ông Rùa – Thiên Hoàng Quy luôn là người đồng hành và cũng là một người thầy chỉ dạy Tiêu Mị khai thác sức mạnh tiềm ẩn của cô.
“Máu vẫn sẽ tiếp tục chảy dù thế giới có ra sao, nhưng đó sẽ không còn là máu của người vô tội, đó chính là dòng máu tội lỗi của những kẻ đã chà đạp lên sinh mạng sống!”
Một cô gái đang đứng giữa chiến trường, tầm mắt của cô bao quát toàn bộ trận chiến đang diễn ra với một sự mờ nhạt trên gương mặt, giọng nói thỏ thẻ không người nghe thấy của cô ấy cứ thế vang lên giữa khoảng không gian chém g·iết loạn lạc.
Nguồn sức mạnh ý thức vô cùng khủng kh·iếp đang lan tỏa trên toàn bộ không gian, xuyên thấu xuống mặt đất dày nặng, thẳng hướng lên trời cao vung v·út, tất cả ý chí của mọi sinh vật dường như đã bị tác động một cách đáng kể, hành động bị bẻ cong đi, vô tình khiến chiều hướng chiến đấu nghiêng về một phía.
Chỉ một mình Lilith thôi cũng đủ để chống lại cả một đội quân hùng mạnh, chơi đùa với kẻ địch trong lòng bàn tay.
Đáng sợ hơn nữa là Lilith không đi một mình, đồng hành bên cô là những thành viên chủ chốt của bộ ngoại giao.
Được đào tạo một cách nghiêm ngặt và tàn khốc từ khi còn nhỏ, sinh tồn qua những hoàn cảnh hiểm nghèo nhất, vì thế, tố chất, tinh thần của họ là những thứ cứng rắn không tài nào có thể phá vỡ, nhiệm vụ xuyên suốt cuộc đời chỉ là tiêu diệt mục tiêu được chọn bởi tổ chức.
Kể cả khi gia nhập Quang Minh Giáo Đình, bọn họ vẫn bị giá·m s·át gắt gao, thứ bọn họ phải chấp nhận hằng ngày vẫn là những nhiệm vụ máu tanh, nhưng giờ đây, tính chất công việc của họ đã thay đổi hoàn toàn, họ đang chiến đấu vì để cải tạo thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.
Đặc biệt là hai thành viên cấp cao, một là kẻ tàn bạo tự tận xương tủy Liltan, còn lại là kẻ luôn để tâm đến vẻ ngoài của bản thân mình Lima.
Khác với Lilith, Liltan và Lima là hai thành viên được ban cho chữ L, nhiệm vụ chính của họ là chiến đấu một cách trực diện và nghiền nát kẻ địch, ngay cả khi trong thời đại hòa bình trước kia thì sức mạnh của bọn họ đã vượt quá phạm trù của con người, súng đạn bình thường còn chẳng thể làm b·ị t·hương họ dù chỉ là một chút.
Với một cơ thể được cường hóa bằng công nghệ sinh học năng lượng của tổ chức Zero, một người cấp bậc chữ L chủ chiến có thể chống lại cả một hạm đội mạnh nhất trên Hành Tinh Gaia, đó là lý do vì sao tổ chức Zero lại hùng mạnh đến thế, đó cũng là lý do tại sao tất cả thành viên cấp bậc thấp hơn trong Zero lại sẵn lòng phục tùng mệnh lệnh của cấp L trong thời đại tiến hóa ngày nay.
Tổ chức Zero phân thành viên thành ba loại, chữ K có nghĩa “Knife” là v·ũ k·hí, còn chữ N “Normal” là nhân viên tầm thường và cuối cùng, chữ L, nghĩa của nó là “Legend” những người đủ tiềm năng để trở thành huyền thoại!
“Ác Ma Của Tự Nhiên Tàn Bạo” Liltan vẫn một phong thái như cũ, với chiều cao một mét chín, đôi mắt ẩn chứa sự tàn bạo vô cùng vô tận ăn sâu vào xương tủy và linh hồn bên dưới chiếc mặt nạ màu trắng có in hình họa tiết Mặt Trời ngay giữa trán, một bộ vest đen vừa vặn thể hiện rõ cơ thể cường tráng, chiếc giày da lịch lãm thuộc hàng quý giá giúp Litan trông như một quý ông lịch lãm nhưng chăm chỉ rèn luyện cơ thể nhưng lại có một tính cách không mấy thân thiện.
Đúng là hai chữ thân thiện tuyệt nhiên không phù hợp với Liltan một chút nào, bởi vì phong cách chiến đấu của Liltan vẫn luôn tập trung vào sự tàn bạo, dùng sức mạnh nghiền nát kẻ địch trong tuyệt vọng!
“Bỏ chạy? Những tồn tại đã sống sót qua hàng trăm năm trời như các ngươi lại chọn cách bỏ chạy khi đối đầu với kẻ địch ư?”
“Ngay cả loài côn trùng khi đứng trước sự tàn bạo của thiên nhiên, chúng cũng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng được sống, chúng chiến đấu cho đến c·hết!!”
Giọng nói pha lẫn sự phẫn nộ không rõ nguyên do của Liltan đang vang đi khắp chiến trường, một nguồn năng lượng cuồng bạo khổng lồ đang tản mát ra xung quanh từ vị trí Liltan như một cơn bão kinh hoàng cuốn lấy cả một khu vực rộng lớn, đây là sức mạnh của tự nhiên vĩ đại nhưng cũng tỏ ra bộ mặt tàn khốc tột cùng.
Liltan rống giận bằng tất cả sự tàn bạo vốn có: “THẬT NHỤC NHÃ LÀM SAO!”
“Đứng trước sự chọn lọc của thiên nhiên, bên dưới phán xét của thánh thần, sự yếu đuối hay tất cả tội lỗi dơ bẩn của các ngươi sẽ được thanh tẩy bằng c·ái c·hết!”
“Xuống địa ngục vô tận đi!”
Tiếng thét gào điên cuồng trộn lẫn trong tiếng cười điên dại hòa cùng âm thanh chém g·iết của chiến trường như thể một bản hòa tấu dồn dập, nó chính là mở màn cho một buổi trình diễn đẫm máu của thiên nhiên hùng vĩ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Không một dấu hiệu, cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện, nó là hàng trăm lốc xoáy rộng mấy trăm mét, dài mấy ngàn mét giống như đang nối liền giữa trời và đất, đám Độc Giao hay thậm chí là Giao Long bị cuốn vào bên trong rồi bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, chỉ nghe âm thanh kêu gào thảm thiết trước khi c·hết của bọn chúng.
Răng rắc! Răng rắc!
Không thể dự đoán trước, cả một khoảng không gian lớn bỗng nhiên bị đóng băng, rất nhanh thì đám Độc Giao, Giao Long đang bỏ chạy cũng bị biến thành tượng băng rồi vỡ ra thành ngàn mảnh nhỏ, chúng còn chưa kịp kêu gào.
Đùng! Đùng!
Bên dưới mặt đất vỡ ra như thể một ngọn núi lửa đang phun trào, dòng nham tương phun lên bầu trời rồi biến thành một đám mây đỏ nóng bỏng, dung nham rơi xuống như thiên thạch đang rơi xuống, cảnh tượng trông chẳng khác gì một màn tận thế đang diễn ra trước mặt, không cần nói cũng biết kết cục của đám Độc Giao, Giao Long bị nhấn chìm trong dòng dung nham đỏ là như thế nào.
Hừng hực!
Mọi vật xung quanh, cây cối, đất đai, không khí, năng lượng bỗng nhiên b·ốc c·háy tạo thành một biển lửa t·hiêu r·ụi mọi sự sống!
Điên cuồng hơn cả thế nữa, Liltan thậm chí nhảy thẳng vào người kẻ địch và xé chúng thành hai nửa, anh ta đang tận hưởng cuộc sống theo cách riêng biệt của bản thân mình!
“GAHHAHAHA!!!!” Tiếng cười vang mất kiểm soát của Liltan cứ thế vang lên như một âm điệu chính giữa bàn hòa tấu tàn bạo không một từ nào có thể diễn tả hơn nữa. Ngay cả những thành viên của Giáo Đình cũng phải tự giác tránh xa khỏi khu vực hoạt động của Liltan.
Tương phản với Litan, “Hắc Liêm Tử Thần” Lima lại là một người trầm tĩnh, chiều cao hai mét hơn cả Liltan, dáng đi thon dọn lịch lãm dạo bước giữa chiến trường máu lửa, cây lưỡi hái khổng lồ dài bốn mét đang vác trên vai, anh ta đang cầm một chiếc gương để soi bản thân, có thêm một chiếc lược nhỏ bằng vàng để chỉnh chu đầu tóc.
Phía dưới lớp mặt nạ màu trắng chắc chắn là một biểu cảm tự mãn, Lima không khỏi tự khen ngợi bản thân: “Ưm, ưm, hôm nay trông mình vẫn thật tuyệt làm sao!”
Lima bất chợt ngừng bước, anh ta hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau với một nụ cười thỏa mãn: “Bọn chúng cũng vậy, thật tuyệt vời làm sao khi tất cả bọn chúng đều nằm im một chỗ và không phát ra từng tiếng động khó nghe.”
Nhìn theo thị giác của Lima, từng đống xác c·hết của kẻ địch trải dài hàng chục ngàn mét, tử trạng của chúng rất thê thảm, t·hi t·hể bị cắt ra làm đôi, máu tươi chảy ra ồ ạt không dứt. Linh hồn của bọn chúng cháy bừng lên ngọn lửa màu đen quỷ dị rồi biến đổi thành những sinh vật tồn tại bằng linh hồn phục tùng mọi ý chí của Lima.
“Nào, hãy tiếp tục biến thế giới này trở nên tuyệt vời hơn nữa! Hãy để nó trở nên xứng đáng để được đón nhận thánh quang thánh khiết của ngài!”
Lima nhìn về phía trước, anh đưa hai tay giang rộng ra rồi nói bằng một nụ cười rạng rỡ như đóa hoa đang nở rộ được đắm mình trong ánh sáng Mặt Trời, trong khi đó, đám Tử Linh cầm lấy lưỡi hai thu gặt sinh mệnh, còn cây lưỡi hái khổng lồ trên tay Lima thì vung ra nhẹ nhàng tạo ra từng đóa hoa máu nở rộ trải đường cho Lima tiến bước.
“Những kẻ còn không thể trau chuốt vẻ bề ngoài như các ngươi làm sao có thể nhìn thấy được sự thần thánh của ngài cơ chứ?”
“Một đám sâu bọ xấu xí! Hãy để ta kết thúc những cuộc đời bất hạnh của các ngươi nào!”
Con đường trải thảm bằng hoa đỏ trên bước chân người đi, tựa như có những linh hồn tà ác đang bị nuốt chửng bởi lưỡi hái c·hết chóc, đằng sau chiếc mặt nạ màu trắng ngần giống như có một đôi mắt đang ánh lên sự khát máu khó có thể chế ngự.
Tiêu diệt kẻ địch, biến đổi linh hồn thành Tử Linh, hấp thụ linh hồn của bọn chúng để bản thân trở nên lớn mạnh, đó là một phần sức mạnh của Lima!
Bị thế nhân nhìn nhận là đấng cứu thế hay là quỷ dữ, là người trong sạch thuần khiết, hay là đôi tay nhuốm đầy máu tươi không thể nào rửa sạch?
Khi phụng sự Vị Thần Quang Minh bằng cả sinh mạng quý giá, cống hiến và sống hết mình vì lý tưởng, liệu rằng điều đó có còn quan trọng?
Trận chiến kéo dài, phạm vi chiến trường đã lên đến mấy trăm km, đâu đâu cũng nhìn thấy bóng dáng chiến đấu thảm liệt, rốt cục thì một số kẻ đã chạy đến biên giới của bí cảnh, nơi bọn chúng có thể phá vỡ không gian một cách dễ dàng để thoát khỏi nơi quỷ quái này.
“Sông sâu tĩnh lặng, một khi đã rơi vào bể khổ, các ngươi nghĩ rằng có thể thoát được ư?”
Một giọng nói bất ngờ rơi vào tai của bọn chúng, đó là giọng nói của Mặc Hàn, Điện Chủ của Trận Pháp Thánh Điện, người từ khi bắt đầu cho đến lúc này vẫn chưa từng hành động. Ông đang phô ra một tư thái tĩnh lặng tựa như mặt hồ nước ngàn năm không hề lay chuyển.
Đám Độc Giao, Giao Long còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ một chút xíu nữa thôi là chúng đã có thể chạy thoát nhưng điều đó quá xa vời, bọn chúng đâm đầu vào phía trước giống như đi xuyên qua một màn nước vô hình và ngay lập tức nhận ra bản thân đã bị dịch chuyển vô thức trở lại vị trí trung tâm của bí cảnh.
“Đây là… trận pháp dịch chuyển?” Một Giao Long hoảng hồn nói với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Kẻ địch đã tính toán diệt sạch chúng ta từ trước!” Một Giao Long khác nghiến răng nghiền lợi, ánh mắt dần dần chuyển thành dữ tợn.
Trận pháp dịch chuyển không gian như thế này cần phải được bố trí từ Trận Pháp Sư cấp bảy, muốn phá trận cần phải tiêu diệt kẻ bố trận, nhưng Trận Pháp Sư cấp bảy lại sở hữu nhiều thủ đoạn khó lường, bọn chúng không có khả năng làm được việc ấy chỉ với thời gian ngắn ngủi.
Con đường sống sót duy nhất đã bị đóng lại triệt để làm chúng thoáng nhớ đến những con người bị chúng ăn tươi nuốt sống, những người kia cũng giống như chúng bây giờ, không có một chút hi vọng sống!
Ầm!
Một Độc Giao đột nhiên tự bạo, năng lượng cuồng loạn lan tỏa ra xung quanh đánh bay nhiều thành viên của Giáo Đình, nhưng sức phòng thủ của bọn họ rất cao nên chỉ b·ị t·hương ngoài da.
Âm thanh tự bạo trở thành một dấu hiệu bắt đầu cho những hành động điên dại kế tiếp, không còn đường lui, bọn chúng bị đẩy vào tình cảnh c·hết chắc, vì thế chúng có thể g·iết một người tính là hòa vốn, g·iết thêm một người là lãi to.
Phó Đoàn Trưởng của Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn – Tuân Vu đang t·ruy s·át theo kẻ địch, đột nhiên kẻ địch đứng lại rồi, cả cơ thể phồng lên như một quả bóng rồi nổ tung, Tuân Vu hứng chịu toàn bộ sát thương từ v·ụ n·ổ tự bạo, cả người chật vật, áo giáp nón trụ biến dạng cho thấy chúng bị tổn hại không nhỏ.
“GÀO!”
Một tiếng gào thét chợt vang lên ở gần Tuân Vu, một Độc Giao Yêu Tôn xuất hiện trước mặt Tuân Vu một cách bất ngờ, móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng xuyên thủng qua cơ thể của Tuân Vu trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta, máu tươi phun trào như suối thấm ướt hết giáp trụ.
“HAHAHA! Nhân loại chó má, đi c·hết đi!!”
Độc Giao Yêu Tôn phát ra tiếng cười với ánh mắt hung tàn, nó há miệng phun ra ngọn lửa màu xanh lục bao trùm lấy Tuân Vu khiến anh ta b·ốc c·háy như một ngọn đuốc sống.
“HAHAHA!”
Ngay vào lúc Độc Giao Yêu Tôn đang phấn khích vì nghĩ rằng nó tiêu diệt được một kẻ địch cấp cao của Giáo Đình thì một tiếng cười phát ra từ phía đối diện, người đang cười chính là Tuân Vu, cả người anh vẫn đang b·ốc c·háy hừng hực, nhiệt độ cao làm không khí vặn vẹo, độ ẩm bốc hơi.
“Như vậy mới có chút ý nghĩa chứ!”
Một nụ cười phô ra hàm răng trắng bỗng hiện ra giữa đ·ám c·háy, đó là nụ cười thỏa mãn của Tuân Vu, cùng với đó là một đôi cánh tay vạm vỡ vụt ra rồi xiết chặt lấy cổ Độc Giao Yêu Tôn từ hai bên, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, một lực xiết mạnh khủng kh·iếp khiến Độc Giao Yêu Tôn cảm thấy ngạt thở.
Độc Giao Yêu Tôn phẫn nộ cực kỳ, nó rút móng vuốt ra khỏi người Tuân Vu rồi mạnh bạo bóp lấy cơ thể Tuân Vu từ hai bên, nó cũng muốn nghiền nát Tuân Vu.
“Nhân loại ngu xuẩn, c·hết đi!” Độc Giao Yêu Tôn tức giận rít gào, toàn bộ sức mạnh dồn vào hai móng vuốt để ép kẻ địch thành thịt vụn.
Một kẻ nhân loại lại dám so bì sức mạnh thể chất với chủng loài Giao Long ư, này không phải ngu ngốc chứ còn gì?
“HAHAHA!” Tuân Vu cười lớn không ngừng, ánh mắt của anh chưa hề có vẻ sợ hãi mặc dù đang dối diện với c·ái c·hết trong khoảng cách gần nhất.
Máu tươi tràn ra từ bên trong cơ thể biến Tuân Vu thành một người máu đúng nghĩa đen, cả Độc Giao Yêu Tôn cũng không khá hơn là bao, cái đầu Giao Long dữ tợn giờ đây đã chuyển sang màu đỏ, máu màu xanh lục tràn ra từ khóe miệng không dứt.
Đây là cuộc chiến sức mạnh thuần túy và dã man nhất! Kẻ yếu hơn chắc chắn sẽ c·hết trước!
“Cái c·hết ư?” Tuân Vu thì thào.
“Mi thì biết gì về c·ái c·hết cơ chứ?”
“Nhân loại ti tiện, ngươi đang lảm nhảm cái quái gì vậy? Cái c·hết? Ngươi đang nói về c·ái c·hết ư?” Độc Giao Yêu Tôn cười gằn đáp lời, nhưng thoáng chốc nó nhìn thẳng vào đôi mắt của Tuân Vu.
“Đó là ánh mắt như thế nào?” Độc Giao Yêu Tôn đứng hình trong nháy mắt, nó đã hiểu ra ánh mắt của Tuân Vu đang thể hiện rõ ràng điều gì.
Tuân Vu không hề sợ hãi c·ái c·hết, hay nói đúng hơn là Tuân Vu sẵn sàng đổi mạng với nó bằng một đôi mắt sáng ngời, một cảm giác sợ hãi chạy dọc sóng lưng khiến nó yếu đuối trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Vốn dĩ nó cho rằng nó đã sẵn sàng c·hết cùng kẻ địch, nhưng sâu trong thâm tâm của nó, nó vẫn sợ hãi c·ái c·hết, nhưng kẻ địch của nó thì không!
Nắm lấy cơ hội đó, Tuân Vu dùng sức bóp nát cổ của Độc Giao Yêu Tôn, bằng tư thái hiên ngang, một tay anh cầm lấy đầu của nó giơ lên cao như thể đang tuyên bố một chiến thắng rạng rỡ.
“Bây giờ thì mi đã biết rằng c·ái c·hết là như thế nào, nhưng rốt cuộc mi chỉ c·hết một lần, còn ta đã trải qua rất nhiều c·ái c·hết và sẽ còn tiếp tục cho đến khi sứ mạng của ta kết thúc!”
Tuân Vu nhìn lấy cái đầu Giao Long dữ tợn đã mất đi sự sống, anh thốt ra giọng nói thều thào không ai nghe rõ, dù cho bản thân đang b·ị t·hương rất nặng, gần như toàn bộ xương sườn đều gãy nát, cơ thể trải đầy vết bỏng, có thể nhìn thấy cả trái tim màu đỏ âu đang đập từ v·ết t·hương, nhưng anh vốn đã không còn quan tâm đến đau đớn nữa rồi.
Để đạt được thành tựu của ngày hôm nay, anh đã phải nếm trải biết bao nhiêu đau đớn, anh vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên bị quái vật ở Huyễn Linh Chiến Trường cắn nát người, máu thịt bị nhai nuốt, nội tạng bị móc ra bởi móng vuốt, đôi mắt bất lực cùng nỗi sợ hãi không thể kiểm soát, quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Căm hận Giáo Đình, những kẻ đã đẩy anh ta vào những điều tồi tệ đó?
Nực cười!
Nhìn ra ngoài thế giới rộng lớn kia, có đến hằng hà vô số người còn không được trao một cơ hội như thế! Có đến hằng hà vô số sinh vật còn đang khao khát một cơ hội như thế!
Thứ không g·iết được bạn sẽ khiến bạn trở nên càng mạnh mẽ!
Tinh thần đã được rèn luyện đến cùng cực, c·ái c·hết đã không khiến Tuân Vu sợ hãi, điều Tuân Vu sợ hãi duy nhất đó là không thể tiếp tục hoàn thành sứ mạng mà Giáo Đình giao phó.
Tuân Vu nhìn xuống chiến trường khốc liệt, ánh mắt lạnh lùng, Bất Diệt Tâm Huyết màu vàng chói lóa bên trong trái tim tự động b·ốc c·háy giúp Tuân Vu hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, các v·ết t·hương lớn nhỏ đều khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Một số Thánh Pháp Sư nhìn thấy trạng thái của Tuân Vu liền thi triển pháp thuật Thánh Quang Hồi Phục, Thánh Quang Hộ Thể, họ còn cảnh giác xung quanh phòng ngừa Tuân Vu b·ị đ·ánh lén.
Tuân Vu cắn nát vài viên đan dược tăng cao sức chiến đấu, lấy ra vài ống tiêm bơm dung dịch vào trong cơ thể, ngay sau đó, anh lao thẳng vào vùng chiến, tiếp tục chiến đấu, tiêu diệt các kẻ địch vẫn còn đang chống cự.
Giữa chiến trường loạn lạc nghiêng hẳn về một bên, Khương Thiên Hải trông như một tôn sát thần càn quét mọi kẻ địch cản đường, thứ v·ũ k·hí vô hình đáng sợ bao quanh người đang liên tục cắt chém kẻ địch như thái rau, không một kẻ địch có thể ngăn cản Khương Thiên Hải.
Từng vầng Mặt Trời đỏ tựa như máu chiếu sáng phía sau Cổ Thanh Thu, đó là kết tinh sức mạnh thể chất cùng Huyết Sắc Thánh Khí chứa đựng sức mạnh của năm chữ Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín.
Mỗi tia sáng chiếu xuống khiến kẻ địch mất đi năng lực 25% tâm linh đối mặt thử thách như tâm ma của tu sĩ, tinh thần ý chí bị hao mòn theo thời gian. Trên trường, có rất nhiều linh hồn tà ác bị hút vào bên trong Mặt Trời, chúng bị biến đổi thành Vấn Tâm Ma t·ấn c·ông kẻ địch, khi nào chúng thấy thanh thản, tội nghiệt tan hết sẽ tự biến mất.
Hắc Tinh lại là một cỗ xe tăng bất khả chiến bại, cậu ta dùng nắm đấm đánh tan nát người kẻ địch, mỗi một cú đấm đều mạnh phi thường khiến kẻ địch kh·iếp hãi, cho dù Độc Giao Yêu Tôn cũng chỉ chịu được vài đòn của cậu dẫn đến nội tạng vỡ nát c·hết trong đau đớn.
Xung quanh Lâm Phong là những cơn gió lốc cao ngàn mét gào thét di chuyển xé nát cơ thể kẻ địch, từng tia sấm sét rền vang đánh xuống từ bầu trời hủy diệt kẻ địch bên dưới, một số Độc Giao có ý đồ tiếp cận Lâm Phong đều bị một móng vuốt Phong Lôi Kỳ Lân đánh bay.
“Thần Long Ma Pháp: Giải Phóng Bách Thuật!”
Lưu Úc đang thể hiện ra một sức mạnh áp đảo tuyệt đối, đôi cánh rồng màu đỏ như máu đập mạnh đưa ông lên phía bầu trời, từng vầng sáng ẩn chứa ảo diệu tối nghĩa lóe lên ở phía sau, đó là các vầng sáng pháp thuật cực kỳ thâm ảo, ẩn chứa sức mạnh tri thức của loài rồng kết hợp cùng tri thức của Giáo Đình.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng trăm pháp thuật vận chuyển tạo thành những cột sáng hoàng kim bắn xuống, mỗi một cột sáng nhắm chuẩn vào một kẻ địch, tạo thành từng t·iếng n·ổ vang trời, kẻ địch đã bị tan xác bởi pháp thuật, chỉ để lại từng cái hố to giữa chiến trường.
Lưu Úc không chỉ vượt trội về thể chất còn có cả pháp thuật và tri thức, có thể nói, ông là người tinh thông pháp thuật chỉ đứng sau một mình Lạc Hàn Thảo, ông có thể tổng hợp mọi pháp thuật, tri thức ông học tập được và biến chúng thành pháp thuật tổng hợp riêng biệt của bản thân.
“Hỗn Mang: Đại Nhật Thần Lôi!”
Phía xa xa, Lạc Hàn Thảo vẫn một hình tượng huyền bí, thiên thể vận hành xoay quanh cô, bỗng nhiên tất cả chúng đều phát ra ánh sáng chói lóa rồi phóng ra những tia sét khủng kh·iếp màu vàng xuống phía dưới, trong vòng một cái chớp mắt, tất cả kẻ địch trong vùng đều bị sét đánh thành bụi phấn.
“Hỗn Mang: Tro Tàn!”
Lạc Hàn Thảo đưa mắt nhìn xung quanh, trong phạm vi bao phủ của Hỗn Mang Căn Nguyên Thần Giới, tất cả pháp thuật mang tính công kích ác ý đều bị biến mất như một đống tro tàn, không có thể chạm đến vị trí của cô dù chỉ một chút.
“Hỗn Mang: Triệu Hồi!”
Các xác c·hết của kẻ địch trên chiến trường bị bao phủ và tan biến bởi một vòng pháp thuật cực lớn, thay vào đó là những sinh vật nửa người nửa rồng xuất hiện trên chiến trường, bọn chúng còn mạnh hơn cả kẻ địch khi còn sống, tất nhiên rồi, tất cả chúng đều tuân theo mệnh lệnh của Lạc Hàn Thảo.
Điều ghê gớm nhất của các sinh vật triệu hồi này là chúng được ban cho vô vàn tri thức chiến đấu từ Lạc Hàn Thảo giúp khả năng chiến đấu của chúng tăng lên cực lớn.
Cô đã học tập được pháp thuật này từ việc tham khảo Triệu Hồi Thánh Thuật và Triệu Hồi Thần Thuật.
Thánh Kỵ Sĩ dục huyết phấn chiến, Thánh Pháp Sư hỗ trợ từ xa bằng các pháp thuật t·ấn c·ông, phòng thủ, hồi phục, còn có cả Triệu Hồi Thánh Thuật tạo ra nhiều thú triệu hồi.
Đám Hỏa Độc Lục Xà, Độc Giao cũng không đứng yên chịu c·hết, bọn chúng phản công trước khi c·hết bằng các pháp thuật diện rộng như gọi mưa độc, tạo ra cuồng phong bằng cách vẫy đuôi, phun ra những ngọn lửa c·hết chốc mang độc tính kinh người, biến đổi môi trường bằng cách nhả ra khói độc mù mịt, cận thân chém g·iết dùng ưu thế của yêu tộc.
Thậm chí một số còn dùng v·ũ k·hí, đan dược, trận pháp, phù chú, học tập pháp thuật của tu sĩ, lại còn tinh thông kiếm thuật, đao thuật… nhưng kết quả chúng nhận được chẳng cải thiện là bao.
Trận chiến thảm khốc giữa bí cảnh Hỏa Vũ dần dần hạ màn theo thời gian trôi qua, cuối cùng thì, Độc Giao cuối cùng cũng b·ị c·hém g·iết bởi Lưu Úc.
Lưu Úc đưa thanh kiếm lên cao rồi gầm lên một tiếng vang dội: “Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!”
Những người khác đang giẫm đạp lên t·hi t·hể của kẻ thù, cả người nhuốm đầy máu tươi tội lỗi, trông họ giống như những chiến binh bước ra từ địa ngục, thế nhưng ánh mắt của họ vẫn sáng như thể ngôi sao trên bầu trời, tất cả cùng đưa tay lên cao rồi cất tiếng hét:
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!!!”
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!!!”
“Nguyện Thánh Quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!!!”
Đó cũng là lời hạ màn của trận chiến đẫm máu!
Sau đó, những thành viên cấp cao bắt đầu chỉ huy quét tước chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm, tiêu hủy t·hi t·hể, đánh tan linh hồn tránh để cho bọn chúng trở thành các tồn tại tà ác tiếp tục gây hại, cũng như thẩm vấn các kẻ địch đang b·ị b·ắt giữ để moi móc thông tin phục vụ cho các công việc kế tiếp.
Cất giữ t·hi t·hể của người hi sinh, người b·ị t·hương thì nhanh chóng chữa trị, người cảm ngộ trong chiến đấu thì âm thâm lĩnh ngộ đột phá tự thân, mỗi người mỗi một công việc.
Trong khi đó các thành viên đứng đầu lại tập trung về một hướng, đó là hướng của Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ sau khi tiêu diệt Long Lãnh Huyết thì không tiếp tục tham chiến bởi vì Thanh Vũ đang cảm nhận toàn bộ bí cảnh Hỏa Vũ.
Trong tầm mắt của Thanh Vũ, đâu đâu cũng là những mảnh linh hồn đau khổ, tuyệt vọng, đang gào thét để được cứu giúp, mỗi khi nhìn thẳng vào các mảnh linh hồn, Thanh Vũ như đang trải qua cả một cuộc đời khác, những cuộc đời bất hạnh khác nhau cứ kéo dài gần như không có phần cuối.
Rốt cuộc, đã có bao nhiêu sinh linh đã bị ăn thịt ở trong bí cảnh này chứ?
“Tội tình gì chứ?” Thanh Vũ thu hồi cảm nhận, hắn than nhẹ một tiếng khi nhìn thảm trạng xung quanh, giọng nói mang theo cảm xúc không rõ.
Thanh Vũ đứng giữa vùng trời, làn tóc dài màu trắng tung bay theo cơn gió, đôi cánh hoàng kim phát ra ánh sáng dịu nhẹ, với một gương mặt bình thường nhưng đã trải qua nhiều sương gió, Thanh Vũ giang rộng vòng tay về phía trước, ánh sáng thần thánh bắt nguồn từ Thanh Vũ chiếu sáng cả bí cảnh.
“Thánh Quang Phổ Chiếu!”
“Nguyện những linh hồn vô tội lạc lối đau khổ sẽ được đến với thánh thổ!”
Ánh sáng phổ chiếu phủ xuống từ ngóc ngách, xuyên qua tầng tầng lớp đá của bí cảnh, chiếu rọi ra những mảnh linh hồn tại nơi đây, đánh tan các tầng mây đỏ, xua tan đi cái lạnh âm u buốt giá, toàn bí cảnh bừng lên ánh sáng của sự sống, từng chồi non xanh mướt nhô lên từ mặt đất, vô số các mảnh linh hồn bừng tỉnh, ngay cả người bình thường cũng có thể nhìn thấy bọn họ.
Vù vù! Vù vù!
Các mảnh linh hồn bay lơ lửng lên cao, đột nhiên tất cả xoay tròn kịch liệt như một c·ơn l·ốc x·oáy, màu sắc linh hồn biến thành màu đen đậm đặc tràn đầy cảm xúc bạo ngược. Tất cả hội tụ lại với nhau tạo thành một bóng người cao lớn đến hơn cả ngàn mét.
Thanh Vũ mặt mày không b·iểu t·ình, ánh mắt thản nhiên nhìn vào bóng người khổng lồ: “Ngay cả khi đã không còn sự sống, các ngươi vẫn chứng nào tật nấy ư?”
Rõ ràng là bóng người linh hồn khổng lồ này được dẫn đạo bởi những mảnh linh hồn tà ác đã ngã xuống tại bí cảnh, bọn chúng không muốn được siêu độ, bọn chúng muốn trả thù, g·iết sạch tất cả sinh vật xuất hiện trong tầm mắt.
“Đến đây đi!” Thanh Vũ chậm rãi nói.
Bóng hình to lớn như cảm thấy bị khiêu khích, nó gào thét lao thẳng đến Thanh Vũ, nó chính là tồn tại tập hợp vô số mảnh linh hồn, sức mạnh ý thức hỗn loạn có thể xóa bỏ tinh thần của sinh vật sống, nó không có công kích vật lý hay pháp thuật, t·ấn c·ông thuần túy bằng ý chí hỗn loạn bạo ngược.
“Giáo Hoàng!” Những thành viên của Giáo Đình có phần hơi hoảng sợ.
Bọn họ nhận ra bản thân không thể chịu đựng được công kích của bóng người to lớn ấy, ý chí của bọn họ sẽ bị sụp đổ ngay khoảnh khắc của chạm vào nó.
Thanh Vũ bỗng nở nụ cười, vòng tay giang rộng ra đón nhận bóng người khổng lồ, trong nháy mắt khi nó chạm vào Thanh Vũ, vô số ý chí hỗn loạn xuất hiện trong tâm trí của Thanh Vũ, nhưng tất cả đều vô hiệu, bởi vì Thanh Vũ biến thành một phần của tất cả ý chí đó.
Bóng người linh hồn khổng lồ xuyên qua người Thanh Vũ rồi biến thành những mảnh linh hồn rực sáng như đi xuyên qua một cảnh cửa thanh lọc giữa thế gian đầy tối tăm, còn những mảnh linh hồn tà ác đã bị tan biến thành bụi phấn.
“Không thấu hiểu nỗi đau ấy thì làm sao có thể siêu độ?”
Thanh Vũ đã vượt qua Phong Thần Dạ Ngục, cảm nhận được vô số cuộc đời của vô số sinh linh, tinh thần của hắn đã được thăng hoa đến một cấp độ hoàn toàn mới.
Khác với các lần siêu độ trước, lần này, Thanh Vũ không hề dùng đến nhiều năng lượng, cảm thông và thấu hiểu chính là sức mạnh lớn nhất để siêu độ linh hồn.
Dường như có thể nhìn thấy từng bóng người từ già, trẻ, lớn, bé, các chủng tộc đầy đủ hình thù đang lóe sáng, có đứa trẻ ngây thơ, thiếu niên chí khí, có ông lão hiền lành, có bà lão phúc hậu, có thiếu nữ tuổi thanh xuân, có anh hùng hào hiệp, lại có người mang theo tấm lòng chính nghĩa,… tất cả đều khom người về phía Thanh Vũ rồi dần dần tan biến, bọn họ đã được dẫn lối đến thánh thổ.
“25.865.527.813, đó là con số sinh linh đã ngã xuống tại nơi đây.”
Thanh Vũ than nhẹ một tiếng trong khi vung tay tạo ra một tấm bia đá cao trăm mét.
Trên tấm bia đá khắc vài chữ:
“Vô Tội Hữu Danh Mộ
Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ Lập
19-10-01 Ánh Sáng Kỷ”
Nếu có người nhìn thấy mộ bia này, dùng tinh thần ý chí nhìn vào nó thì sẽ cảm nhận được tất cả tính danh của sinh linh, thậm chí tinh thần ý chí mạnh mẽ còn có thể nhìn thấy cả cuộc đời của họ, trải nghiệm nỗi đau của từng người, nếu có thể vượt qua hết cuộc đời của 25.865.527.813 sinh linh mà không mê thất bản thân thì tinh thần ý chí sẽ được thăng hoa rõ rệt.
Theo như lịch sử của bí cảnh Hỏa Vũ, nơi này đã tồn tại 10.000 năm và bị Hắc Sát Thiên Mạc chiếm đoạt để làm tổng bộ tại Thiên Quy Đảo cho đến ngày nay, quá nhiều tội lỗi đã diễn ra, hôm nay tất cả mọi chuyện đã chấm dứt.
Âm thanh Hệ Thống chợt vang lên bên tai Thanh Vũ:
“Ký chủ siêu độ oan hồn đạt được thành tựu mới!”
“Thành tựu: Người Dẫn Lối Linh Hồn trung cấp.”
“Yêu cầu thành tựu: Siêu độ 2 tỷ oan hồn, oan niệm hoặc oán niệm.”
“Phần thưởng: 500 tỷ điểm tín ngưỡng, 10 Linh Hồn Của Tự Nhiên, 5 Linh Hồn Thiên Mạch, 50 Lục Dương Thánh Quả, 5 Thất Dương Thánh Quả, 250 Đá Thần Thông, 250 Đá Ý Cảnh, một Thiên Phú Chi Tinh.”
“Ký chủ siêu độ oan hồn đạt được thành tựu mới!”
“Thành tựu: Người Dẫn Lối Linh Hồn cao cấp.”
“Yêu cầu thành tựu: Siêu độ 10 tỷ oan hồn, oan niệm hoặc oán niệm.”
“Phần thưởng: 2.000 tỷ điểm tín ngưỡng, 50 Linh Hồn Của Tự Nhiên, 10 Linh Hồn Thiên Mạch, 1.000 Lục Dương Thánh Quả, 20 Thất Dương Thánh Quả, 1.000 Đá Thần Thông, 1.000 Đá Ý Cảnh, một Thiên Phú Chi Tinh.”
“Ký chủ siêu độ oan hồn đạt được thành tựu mới!”
“Thành tựu: Thánh Giả Chỉ Đường I.”
“Yêu cầu thành tựu: Siêu độ 25 tỷ oan hồn, oan niệm hoặc oán niệm.”
“Phần thưởng: 5.000 tỷ điểm tín ngưỡng, 100 Linh Hồn Của Tự Nhiên, 20 Linh Hồn Thiên Mạch, 1 Linh Hồn Thăng Hoa, 2.000 Lục Dương Thánh Quả, 40 Thất Dương Thánh Quả, 2.000 Đá Thần Thông, 2.000 Đá Ý Cảnh, một Thiên Phú Chi Tinh.”
“Chúc mừng Quang Minh Giáo Đình, Giáo Hoàng hủy diệt một Hắc Sát Điện, đạt được thành tựu mới!”
“Thành tựu: Khắc Tinh Của Tà Ác I.”
“Yêu cầu thành tựu: Chiến thắng một chiến dịch có quy mô lớn chống lại các sinh vật, tổ chức tà ác để giương cao tinh thần chính nghĩa.”
“Phần thưởng: 1.000 tỷ điểm tín ngưỡng, 1 Thể Chất Thăng Hoa, 1.000 Quang Minh Cự Long, 100 Tù Và Hoàng Kim.”
“Chúc mừng ký chủ đạt được thành tựu mới.”
“Thành tựu: Một phần của Chúng Sinh (3/7).”
“Thông tin: Giáo Hoàng cũng là một phần của chúng sinh, vừa độc lập cũng không thể tách rời, hãy đưa cảm xúc của bản thân hòa lẫn vào đó để xoa dịu chúng sinh và đừng khiến cảm xúc chúng sinh đồng hóa cảm xúc của mình. Mỗi một lần hoàn thành một thành tựu nhỏ thì ký chủ sẽ nhận được phần thưởng. Đây chính là con đường để trở thành Giáo Hoàng do ký chủ tự mình đặt ra.
Có tất cả bảy thành tựu nhỏ bao gồm:
1. Cảm xúc phẫn nộ của chúng sinh.
2. Cảm xúc căm ghét của chúng sinh.
3. Cảm xúc sợ hãi của chúng sinh.
4. Cảm xúc vui mừng của chúng sinh.
5. Cảm xúc yêu thương của chúng sinh.
6. Dục vọng của chúng sinh.
7. Trách nhiệm của chúng sinh.”
“Thành tựu nhỏ: Cảm xúc căm ghét của chúng sinh cũng đồng thời là cảm xúc ban sơ của ký chủ. Ký chủ là chúng sinh, chúng sinh là ký chủ, tồn tại cùng nhau, bao dung lẫn nhau, độc lập nhưng không thể tách rời.”
“Phần thưởng: Thần Cách Căm Ghét, 1.000 pháp tắc hệ kim, 10 tỷ điểm tín ngưỡng.”
“Thần Cách Căm Ghét là một Thần Cách đặc biệt dành riêng cho Giáo Hoàng, tăng 25% tốc độ tu luyện, tăng 25% tốc độ tìm hiểu các loại pháp tắc, tăng 200% khả năng chiến đấu và 200% năng lượng dự trữ của ký chủ, đặc hiệu cái nhìn của ký chủ phóng đại sự căm ghét của kẻ địch khiến kẻ địch giảm 25% sức chiến đấu, dung hợp Thần Cách Căm Ghét với các loại Thần Thạch để sử dụng quyền năng Vị Thần Của Sự Căm Ghét. Sự căm ghét hiện trạng của thế giới đã ăn sâu vào xương tủy của ký chủ. Đề nghị ký chủ dung hợp với Kim Tinh Thần Thạch vì giờ đây ký chủ đã có thể dùng Chiến Thánh Pháp Tướng tạo ra từ cảm xúc căm ghét của chúng sinh mà không bị đồng hóa. ”
"Quyền năng Vị Thần Sự Căm Ghét: Khi sử dụng Chiến Thánh Pháp Tướng khả năng chiến đấu của ký chủ tăng lên gấp năm lần cộng với sức mạnh tăng lên nhờ vào tìm hiểu pháp tắc."
“Linh Hồn Thiên Mạch là mạch ngầm phun ra năng lượng linh hồn thuần khiết.”
“Linh Hồn Thăng Hoa là cơ hội thăng hoa linh hồn cho toàn bộ sinh linh trong vùng đất tín ngưỡng, sinh linh đóng góp càng lớn cho Quang Minh Giáo Đình sẽ nhận được thăng hoa càng nhiều.”
“Linh Hồn Của Tự Nhiên chứa đựng pháp tắc của các hệ cấu thành nên thế giới, tìm hiểu Linh Hồn Của Tự Nhiên nâng cao khả năng nắm giữ quy luật vũ trụ.”
“Thể Chất Thăng Hoa là cơ hội thăng hoa thể chất cho toàn bộ sinh linh trong vùng đất tín ngưỡng, sinh linh đóng góp càng lớn cho Quang Minh Giáo Đình sẽ nhận được thăng hoa càng nhiều.”
“Quang Minh Cự Long là sinh vật thuộc chủng loài mạnh mẽ có khả năng chiến đấu vượt cấp, là bạn đồng hành của Quang Minh Giáo Đình.”
“Tù Và Hoàng Kim là vật phẩm dùng để triệu hồi sinh vật Hoàng Kim Quang Minh Thánh Long.”