Chương 913: Hắc Sát Thiên Điện, lời tiên tri
Loạn Giới Thâm Hải, Hải Long Hoàng Triều.
Đây là một hoàng triều khổng lồ hùng mạnh với rất nhiều chủng tộc đang sinh sống, hải vực của nó kéo dài vô số dặm bao trùm một ngàn hòn đảo bao gồm cả Thiên Quy Đảo, trong số các hòn đảo đó thì Thiên Quy Đảo chỉ là một hòn đảo nhỏ đặc biệt với bảo tàng bên trong Thiên Quy Bí Cảnh mà thôi.
Còn có rất nhiều hòn đảo lớn hơn với nguồn tài nguyên dồi dào có thể chống đỡ lên vô số tông môn triều đại, ở nơi giữa trung tâm của hải vực chính là Hải Long Tiên Đảo.
Truyền ngôn nói, cái tên Hải Long Tiên Đảo được đặt theo một sự kiện có thật, một Tiên Long thuộc chủng tộc Hải Long đã từng xuất hiện tại hòn đảo này, nhưng không người có thể kiểm chứng thật hay giả về việc đó.
Sau khi Long Lãnh Huyết, Long Huyết Kim và Long Huyết Nộ đền tội, tại một hòn đảo nằm trong hải vực của hoàng triều đã có một sự rung chuyển nhỏ, nó chính là nơi đặt tổng bộ của Hắc Sát Thiên Điện, giữ vai trò cai quản hơn 1.000 Hắc Sát Điện xung quanh và cũng là nơi tồn tại vũ lực cực mạnh trấn nh·iếp kẻ địch.
Bên trong tổng bộ với hàng ngàn kiến trúc lớn hùng vĩ được canh phòng nghiêm ngặt, vô số trận pháp ẩn hiện đề phòng kẻ thù dòm ngó, năng lượng linh khí nồng nặc tạo thành từng đám sương mù bao phủ khu vực rộng lớn, nếu có người ở đây thì dễ dàng nhìn thấy được rất nhiều sinh vật đang hoạt động, đa số đều thuộc chủng tộc Giao Long.
Nơi vị trí trung tâm của tổng bộ, có tiếng bước chân vang lên đều nhịp, sau đó một âm thanh cung kính vang lên:
“Thưa đại nhân, Long Lãnh Huyết, Long Huyết Kim, Long Huyết Nộ đều đã vẫn lạc, Hắc Sát Điện tại Thiên Quy Đảo mất liên lạc, theo phán đoán sơ bộ nơi đó đã bị hủy diệt. Chúng tôi đang tiến hành điều tra thêm.”
Người được gọi là “đại nhân” nghe xong, hắn ta không tỏ vẻ gì, ngay cả ngạc nhiên hay tức giận cũng không, hắn thản nhiên nói ra:
“Ba người bọn chúng đều nhận nhiệm vụ t·ruy s·át kẻ mang mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, bây giờ tất cả vẫn lạc, có vẻ như kẻ mang mệnh cách đó có thực lực không đơn giản.”
Ngay sau đó, hắn trầm giọng ra lệnh: “Tăng cường nhân thủ điều tra, trước khi Thiên Quy Bí Cảnh mở ra thì chúng ta cũng nên huyết tẩy kẻ địch để chấn nh·iếp bọn đạo chích ngu xuẩn dám nhúng tay vào lợi ích của Hắc Sát Thiên Mạc!”
“Vâng thưa đại nhân!” Người kia khom người nhận lệnh rồi lui xuống.
“Đại nhân” đưa đôi mắt về phía xa xăm, giọng nói thì thào không rõ:
“Huyền Phù Thiên Tông, Huyền Phù Thiên Cung.”
“Thập Vạn Đại Sơn Huyền Không Đỉnh, Cửu Thiên Thiên Hà Tự Nhất Thiên!”
“Nhất Thiên Thế, Nhất Thiên Uy, Nhất Thiên Quyền!”
Từng từ trong câu thơ diễn tả toàn cảnh tổng bộ Huyền Phù Thiên Tông, nó được bao quanh bởi trăm ngàn ngọn núi lớn trôi nổi giữa không trung cùng chín ngàn dòng sông lớn uốn lượn xung quanh, ở giữa là Huyền Phù Thiên Đảo nơi ngự trị của Huyền Phù Thiên Cung nguy nga tráng lệ, cảnh tượng như tiên cảnh nhân gian.
Ba chữ “thiên” trong câu thơ trên lần lượt đại diện cho vị thế, uy thế và cuối cùng là quyền thế tuyệt đối của kẻ thống trị!
“Đại nhân” cau mày nói nhỏ: “Ngay cả thế lực cổ lão như thế cũng bị hủy diệt mà không người nào biết thủ phạm.”
Thông qua lời nói dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng trăm ngàn ngọn núi b·ị đ·ánh nổ rơi xuống đại địa, chín ngàn thiên hà đổ ngược xuống thế gian, vô số sinh linh kêu gào thảm thiết, cả trời và đất đều bị nhiễm màu đỏ của máu.
“Liệu rằng kẻ đã hủy diệt Hắc Sát Điện tại Thiên Quy Đảo có liên quan gì đến chuyện này không?”
Tại vị trí của Huyền Phù Thiên Tông cũng có một Hắc Sát Thiên Điện, nhưng nó cũng bị hủy diệt hoàn toàn như Huyền Phù Thiên Tông. Điều này khiến “đại nhân” tỏ ra lo ngại dẫn đến việc suy viễn ra nhiều thứ khi nghe tin một phân bộ bị hủy diệt, hai việc hiếm có diễn ra khá trùng hợp về thời gian. Đối với những tồn tại mạnh mẽ như hắn thì những việc nhỏ cũng có thể liên quan đến việc lớn, nếu như ngó lơ sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu như chơi.
Vài lời nói vu vơ vang lên sau đó tất cả quay về với sự yên lặng vốn có.
…
Ngày 20 tháng 10 năm 1, Ánh Sáng Kỷ.
Vùng đất tín ngưỡng, Chính Phủ Thế Giới, Không Vũ Vương Thành.
Nơi đây được mệnh danh là trung tâm Vùng Đất Thánh, gần nơi khởi nguyên của Quang Minh Giáo Đình, vị trí địa lý bên cạnh tổng bộ là Quang Minh Thánh Điện, vô số tín đồ của Vị Thần Quang Minh đều có mong muốn một lần đến Quang Minh Thánh Điện để chiêm ngưỡng cũng như ở lại gần đó, vì thế Không Vũ Vương Thành là lựa chọn hàng đầu của họ.
Đây cũng là một nơi phồn hoa, tường thành cũ giờ đây đã bị bỏ lại như một vật chứng thời gian chứng minh cho thời đại cũ đã qua đi, thời đại mới tiến đến với hàng loạt các công trình kiến trúc nhiều màu sắc cũng như nhiều kiểu cách mọc lên như nấm sau mưa, có cổ đại trang nhã, có hiện đại hào nhoáng, có phong cách của Hành Tinh Gaia cũng có phong cách của thế giới tu sĩ.
Dòng người đông đúc với các chủng tộc khác nhau, tất cả đều sống chung rất hòa thuận, cho dù có mâu thuẫn thì cũng chỉ là mâu thuẫn cá nhân, không có chém g·iết tranh đấu đẫm máu, ngược lại các chủng tộc lại còn hợp tác làm ăn, cùng nhau phát triển, đôi bên đều có lợi.
Có thể dễ dàng nhìn thấy các sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại như xe bay tự động đang bay đầy trời nhưng quỹ đạo bay phụ thuộc vào đường không được thiết lập sẵn bởi chính phủ, chỉ có người có giấy phép bay lượn mới có thể tự mình bay trên trời, thường thường người như thế là những người có nhiệm vụ trong mình.
Còn có các đôi mắt kim loại đang chuyển động nhanh nhằm giá·m s·át toàn thành để bảo vệ an toàn cho người dân, một khi phát hiện chuyện bất thường liền báo động, chính phủ sẽ cử người đến xem xét.
Một ngày sau sự kiện Vị Thần Quang Minh ban xuống thần ân, Chính Phủ Thế Giới đã tiến hành thống kê số người tu luyện và nhận ra rằng sức mạnh của những người tu luyện đó đã tăng lên một cách đáng kinh ngạc.
Có người vừa đọc qua liền không thể quên được, trí nhớ siêu việt, có người tốc độ tu luyện tăng lên gấp mười lần, có người mới bắt đầu tu luyện nhưng lại có thể bay lượn dễ dàng bằng sức mạnh tinh thần của linh hồn, lại có người thức tỉnh thể chất đặc biệt khiến người khác hâm mộ, …
Bên dưới quảng trường trung tâm, nơi sầm uất nhất thành phố, từng dãy cửa hàng mọc lên kéo theo đó là các cách thức quảng cáo đầy màu sắc sặc sở thu hút ánh nhìn của người đi đường, ở giữa là một cái màn hình lớn đang phát ra bản tin hằng ngày cũng như thông báo các chính sách mới của chính phủ.
Một đoàn người mặc ào bào phủ toàn thân màu xanh lục dài đến chân đang đứng dưới quảng trường với gương mặt ngờ ngệch, đôi mắt dáo dác dòm ngó xung quanh.
Người đi đường vừa nhìn thấy bọn họ liền biết mấy người này không phải dân bản địa, rõ ràng là khách phương xa lần đầu đến đây để du lịch, mỗi ngày đều có thể nhận ra một số người đứng ngây ngô như thế nên cũng quen thuộc.
“Sau đây là bản tin cuối cùng của ngày hôm nay, Chính Phủ Thế Giới vừa công bố số liệu xây dựng các trường học, tỷ lệ người dân có thể đến trường đạt đến một trăm phần trăm, hoàn toàn miễn học phí cho đến khi tốt nghiệp trường trung học phổ thông.”
“Thêm vào đó, nhờ vào các quỹ nhân đạo của các tổ chức và cá nhân ngoài chính phủ, tất cả cô nhi viện đều được xây dựng thêm mới như mô hình một trường học nội trú, chính phủ ban hành chính sách mới dành cho cô nhi, tất cả đều được bảo hộ và trợ cấp cho đến khi trưởng thành, kế hoạch xây dựng các trường dạy nghề cũng đang được thực hiện theo kế hoạch đề ra, người dân có tay nghề có thể đăng ký trở thành giáo viên, dạy dỗ những mầm non tương lai của thế giới chúng ta.”
“Và đó là những tin tức mới nhất của ngày hôm nay, cuối cùng xin chúc mọi người một ngày tốt lành và hãy đón xem tin tức mới vào ngày mai nhé!”
“Chúng ta đang ở nơi quái quỷ gì thế này?” Một người trong đó thẫn thờ nói với ánh mắt chấn kinh trong khi xem xong bản tin được phát trên màn hình lớn, nơi này tựa như một thế giới khác, hoàn toàn thoát khỏi nhận biết của họ về thế giới tu luyện, nơi họ đã sinh sống cả mấy trăm năm trời ròng rã.
Mấy thứ kim loại kỳ hoặc có khắp trên mặt đất và bầu trời, ngay cả người phàm cũng có thể dùng bọn chúng để di chuyển một cách nhanh chóng, các kiến trúc cao tầng phủ lớp kính bóng bên ngoài, các trang phục lạ lẫm bọn họ chưa từng nhìn thấy.
Trang thiết bị kỳ lạ, những chiếc đèn không cần lửa vẫn sáng, các loại trang phục lạ lẫm của người dân, ngay cả phong cách sống cũng khác hoàn toàn, người dân nơi đây không giống như người dân nơi khác, những chủng tộc khác biệt hình dáng giờ đây đang sống một cách hài hòa trong yên bình.
Đặc biệt rằng phương pháp tu hành lan truyền rộng rãi, ngay cả một đứa trẻ bên đường cũng mang sức mạnh của tu sĩ, cảnh giới trung bình của người dân đạt đến Luyện Khí, Trúc Cơ, chẳng thua kém gì một số đệ tử của tông môn lớn trên Tử Vi Châu.
Tuy nói rằng thế giới rất lớn, không thiếu các phong cách văn hóa khác nhau, nhưng nơi này chỉ là Không Vũ Vương Triều nhỏ bé không đáng kể nằm ở Tử Vi Châu của Thiên Quy Đảo, không phải là một hòn đảo ngoài xa bọn họ chưa từng đặt chân đến, sao lại có sự khác biệt to lớn đến mức như thế?
Cảnh tượng kỳ hoặc xung quanh khiến một phần thế giới quan của bọn họ bị lật đổ!
“Đây là một vương triều nhỏ bé nghèo nàn ở Tử Vi Châu theo như báo cáo mấy năm trước sao?”
“Nơi này đã thay đổi như thế nào?”
Tất cả bọn họ tỏ ra nghi ngờ khó hiểu, phải biết rằng họ là những tu sĩ sống lâu năm, kiến thức và kinh nghiệm lẫn trải nghiệm cực kỳ phong phú, nhưng vẫn bị nơi này làm cho ngạc nhiên.
“Hừ! Chỉ là một đám nhà quê cùng dụng cụ nhảm nhí dành cho bọn chúng, chúng ta cần gì phải ngạc nhiên đến thế?” Bỗng dưng một người tỏ ra khó chịu, hắn ta nói với giọng cộc cằn có phần ngạo mạn.
“Chúng ta, những thành viên cấp cao nhất của Công Hội Luyện Đan Sư của Tử Vi Châu đến đây không phải để kinh ngạc vì đống rác rưởi xung quanh đây, cái chúng ta cần là cho bọn Quang Minh Giáo Đình ngu xuẩn kia một bài học vì đã khiến cho nhiều phân bộ của chúng ta đóng cửa!”
“Hãy t·rừng t·rị bọn chúng!! Cho bọn chúng thấy quyền uy của công hội, để cho những kẻ ngu muội bảo vệ đám sâu kiến này thấy rõ bản chất của thế giới, đứng trước sức mạnh và quyền lực tuyệt đối, chúng chỉ có thể quỳ xuống nghe lệnh!!” Lời nói sau cùng là một lời nói gần giống như hét lớn khiến người đi đường đổ dồn sự chú ý về phía bên này.
“Đủ rồi!” Một người đột ngột lên tiếng bằng giọng nói lạnh lùng, đi cùng là một ánh mắt sắc như dao cạo nhìn về phía người kia, sau đó người này tiếp tục nói tiếp.
“Chúng ta hãy trở về báo cáo đi, nơi này không nên ở lâu!”
Những người bên cạnh không nói gì đều gật đầu đồng ý, còn kẻ vừa thốt ra những lời lớn lối kia lại tỏ thái độ: “Phó Hội Trưởng, ông làm như thế là có ý gì? Ông đã quên đi nhiệm vụ rồi sao?”
“Mộc Thiên Đằng, ngươi đang làm xấu bộ mặt của công hội đấy, hãy ngừng lại hành động ngu xuẩn và tuân theo mệnh lệnh của ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận vì những hành động dại dột ngày hôm nay.”
Mộc Thiên Đằng phản ứng kịch liệt với lời nói của Phó Hội Trưởng, hắn cao giọng nói lớn: “Phó Hội Trưởng quên đi nghĩa vụ của mình, ta Mộc Thiên Đằng, đệ nhất thiên tài của công hội hoài nghi ông thông đồng với kẻ địch chà đạp lên danh dự của công hội, vì thế ta muốn thách đấu luyện đan với ông tại nơi này, nếu như ta thắng sẽ giữ chức vị Phó Hội Trưởng, tiếp tục lãnh đạo mọi người t·rừng t·rị Quang Minh Giáo Đình.”
Mọi người xung quanh nghe vậy liền tỏ ra bất ngờ, mặc dù họ biết mâu thuẫn của Mộc Thiên Đằng và Phó Hội Trưởng đã xảy ra rất lâu, nhưng không nghĩ rằng hôm nay Mộc Thiên Đằng lại muốn thách đấu giành lấy vị trí từ Phó Hội Trưởng.
Mộc Thiên Đằng, thiên tài số một của công hội tại Tử Vi Châu, chỉ cần vài chục năm ngắn ngủi đã đạt đến trình độ Luyện Đan Sư bốn sao, có thể luyện chế ra các đan dược cấp năm dành cho tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.
Phó Hội Trưởng cũng là người giữ quyền cao chức trọng, vì thế cho nên lựa chọn của tất cả họ là cùng im lặng theo dõi kỳ biến, họ không dám trêu chọc một trong hai người này.
Mộc Thiên Đằng chỉ tay thẳng vào Phó Hội Trưởng hét lớn: “Thế nào, một lão già phế vật như ông đã cảm thấy sợ rồi sao?”
“Hừ!” Phó Hội Trưởng hằng giọng một cách tức giận, phần trùm đầu của chiếc áo choàng bay ngược ra sau để lộ một bộ mặt già nua với một đôi mắt vẫn đục trải đầy sự đời.
Ông vừa định lên tiếng đáp lời thì bỗng nhiên ông nhận ra điều gì đó khác thường, ông ta lập tức lùi lại vài bước giữ khoảng cách, không tiếp tục t·ranh c·hấp với Mộc Thiên Đằng trước sự khó hiểu của đám người.
Mộc Thiên Đằng nhìn thấy hành động “nhút nhát” của Phó Hội Trưởng, hắn liền muốn thừa thế lấn tới, ép cho Phó Hội Trưởng chịu thua để chiếm lấy quyền lợi, nhất là khi ở nơi đây đông người chứng kiến, Phó Hội Trưởng sẽ bị mất hết mặt mũi, làm hỏng hết uy danh của Công Hội Luyện Đan Sư, tỷ lệ thành công của hắn rất cao.
Nhưng khi Mộc Thiên Đằng vừa bước lên một bước thì toàn thân hắn cứng đờ, một luồng áp lực vô hình phủ xuống ép tới cơ thể của hắn ta đông lại như tượng đá, không thể nhúc nhích dù chỉ một đầu ngón tay, chỉ còn lại một đôi mắt hoảng sợ đang chuyển động cùng những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán.
Thần thức của Mộc Thiên Đằng liền tản mát ra để quan sát, hắn bất chợt nhận ra một người đang tiến về phía hắn với điệu bộ thản nhiên, cùng với rất nhiều người mặc đồng phục thuộc lực lượng bảo vệ của vương thành đang chạy đến, còn có những drone đang bay xung quanh khu vực hắn đang đứng như để giá·m s·át.
Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra một chuyện, hắn đã vô tình tạo ra một làn sóng xung kích linh lực khiến nhiều người dân ở gần bị thổi bay, gạch đá bị lật ngược, một số tòa nhàn có vết rạn nứt lớn, tiếng la khắp mọi nơi trộn lẫn tiếng còi báo động vang dội, cảnh tượng hỗn loạn, nhất là những đứa trẻ con đang chơi đùa với nhau gần đó còn bị chảy máu đang được chữa trị tạm thời bởi người dân ở gần.
Đây là sức phá hủy của một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần Đại Tôn giữa một thành phố!
Torng nháy mắt sau, người thanh niên đã bước đến gần khu vực của Mộc Thiên Đằng, người này đang mặc bộ quần áo bình thường, một tay đang cầm một cái xẻng kim loại nhỏ, tay còn lại đang giữ lấy một bao hạt giống, giống như một người nông dân bình thường đang trên đường đi làm việc.
Những nhân viên của lực lượng an ninh thành phố đã nhận ra thân phận của anh ta, vì vậy bọn họ đang đứng xung quanh tạo ra một khu vực c·ách l·y, tránh cho người dân gặp nguy hiểm, đây là một sự kiện không thể coi thường, tính chất phạm pháp của nó đã ở một mức độ khác so với bình thường.
Người thanh niên lạnh lùng mở miệng: “Mộc Thiên Đằng, thiên tài đệ nhất của Công Hội Luyện Đan Sư tọa lạc tại Tử Vi Châu, ngươi có biết tội không?”
Mộc Thiên Đằng đã biết rõ hắn đang bị trấn áp bởi người đối diện, từng đóa hoa xinh đẹp rực rỡ đang nở rộ quanh hắn, mỗi một đóa như thể một lưỡi kiếm sắc lẻm khiến hắn e dè, hắn cũng không kịp suy nghĩ tại sao người này lại biết thân phận của mình, hắn chỉ biết rằng bản thân đang bị sỉ nhục giữa đám đông, một thiên tài từ nhỏ đã không coi trời đất ra gì như hắn đang bị tổn thương lòng tự trọng một cách nghiêm trọng nhất có thể.
Thế là Mộc Thiên Đằng dùng hết sức để nói lớn, ánh mắt cay nghiệt: “Ta Mộc Thiên Đằng, có tội gì?”
“Ta là sứ giả đến từ Công Hội Luyện Đan Sư, các ngươi nghĩ rằng những kẻ hèn mọn như các ngươi có thể định tội ta ư? Các ngươi đã nghĩ đến hậu quả khi đối đầu với công hội chưa?”
Mộc Thiên Đằng càng nói càng giận dữ, tiếng nói của hắn ngày càng lớn, ngay cả những người ở nơi khác của vương thành cũng nghe thấy:
“Quỳ xuống xin lỗi ngay lập tức, biết đâu ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không thì không chỉ mình ngươi, cả vương triều này, cả Quang Minh Giáo Đình ngu xuẩn kia cũng phải hứng chịu cơn thịnh nộ của công hội và biến thành tro bụi như những con sâu kiến đê tiện!”
Người của Công Hội Luyện Đan Sư, một trong các tổ chức hùng mạnh nhất thế giới đã bao giờ phải dè chừng kẻ khác? Lại còn bị một đám sâu kiến hèn mọn định tội? Ngày thường kẻ nào nói chuyện với hắn mà không chủ động cúi thấp cái đầu xuống?
Lời nói của Mộc Thiên Đằng lập tức khiến đám đông xung quanh tỏ ra tức giận, nhưng người thanh niên vẫn bình tĩnh, vẻ mặt chẳng quan tâm nói: “Mộc Thiên Đằng, tội lỗi ngươi đã phạm phải ngày hôm nay không chỉ là g·ây r·ối t·rật t·ự công cộng, mà nó là hành động khủng bố có mục đích nhằm vào Chính Phủ Thế Giới, nhắm vào Quang Minh Giáo Đình, gây ảnh hưởng an ninh khu vực.”
“Dựa trên quy định của pháp luật, tội khủng bố có thể bị phạt tù giam hoặc bị tử hình dựa trên thiệt hại ngươi đã gây ra, vì vậy, ngươi nên cầu nguyện rằng không một người dân nào t·ử v·ong hay b·ị t·hương tật vĩnh viễn thay vì lớn lối đe dọa lại như thế!”
Người thanh niên nói xong không chờ Mộc Thiên Đằng phản biện, anh trực tiếp gia tăng áp lực khiến Mộc Thiên Đằng không thể tiếp tục mở miệng, sau đó anh quay đầu nói với nhân viên bảo vệ an ninh của vương thành, bọn họ trực thuộc lực lượng Cảnh sát Chính Phủ Thế Giới.
“Làm phiền mọi người xử lý hung phạm, hắn đã bị khống chế hoàn toàn mất khả năng tiếp tục phạm tội.”
Thực tế các drone đã sử dụng v·ũ k·hí công nghệ cao để tạo thành các màn chắn năng lượng bảo vệ người dân, nhưng sức mạnh của chúng chỉ đạt đến Tứ Dương nên không thể bảo vệ hoàn toàn cho nên đã khiến nhiều người b·ị t·hương.
Dù cho không có người thanh niên này, Mộc Thiên Đằng chẳng thể làm nên chuyện gì nữa bởi vì có rất nhiều ánh mắt của các tồn tại cường đại đã chú ý về nơi đây, bằng sức mạnh của bọn họ có thể trấn áp Mộc Thiên Đằng dễ như chơi.
Một người giữ chức vụ đội trưởng an ninh khu vực liền tiến lên khom người đáp bằng giọng hết sức nghiêm túc: “Vâng thưa ngài Đệ Cửu Thánh Dương, chúng tôi xin chân thành cảm ơn vì sự giúp đỡ to lớn của ngài!”
Sau đó bọn họ liền tiến lên bắt giữ Mộc Thiên Đằng, hắn ta không thể phản kháng chỉ có thể trơ đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ về phía người khác bởi vì người đã phong ấn hắn chính là một trong Thập Bát Thánh Dương của Thái Dương Thần Vệ, Kiếm Sĩ Của Muôn Loài Hoa, Phạm Di Hòa!
Phạm Di Hòa đưa mắt nhìn về phía đám người của Công Hội Luyện Đan Sư, anh ta cười mỉm một tiếng hỏi: “Ông có ý kiến gì không thưa ngài Phó Hội Trưởng, Mộc Nhất Đan?”
Mộc Nhất Đan lạnh nhạt lắc đầu, ánh mắt sâu xa trả lời: “Mộc Thiên Đằng tự mình phạm tội, việc làm của hắn không đại diện cho ý chí của công hội, chúng tôi không có ý kiến! Hãy xử lý hắn theo pháp luật của các ngài!”
“Vậy à? Cảm ơn vì đã hợp tác, chúc mọi người có một chuyến đi vui vẻ và thành công!”
Phạm Di Hòa cười đáp một tiếng rồi quay người bước đi khỏi nơi này, vài lời nói tựa như có như không vẫn còn vọng lại vào trong đầu của Mộc Nhất Đan.
“Hãy sống như một đóa hoa, đâm chồi từ nơi tối tăm trong lòng đất, hiên ngang thẳng đứng giữa trời xanh, kiên cường vượt qua m·ưa b·ão cuồng phong, cuối cùng kết thành những đóa hoa tuyệt đẹp nở rộ mang cho thế giới thêm nhiều sắc thái. Đó mới là vẻ đẹp của cuộc sống!”
“Hoa tự khai, hương tự bay, thiên nhân cũng chỉ vậy!”
Tất cả hỗn loạn đã được giải quyết, người dân trở về cuộc sống bình thường nhưng vẫn còn vài lời bàn tán dành cho đám người của công hội.
Một người trong đoàn nhịn không được mà hỏi Mộc Nhất Đan: “Phó Hội Trưởng, Thiên Đằng đan sư là thiên tài được phía trên gửi gắm trông nom, ít năm nữa sẽ được điều chuyển sang công hội tại Hải Long Hoàng Triều.
“Nếu như Thiên Đằng đan sư có mệnh hệ gì e rằng ngay cả ngài cũng không tránh khỏi phạt nặng. Tại sao ngài lại không đứng ra bảo vệ Thiên Đằng đan sư?”
“Hừ! Các ngươi không ngửi thấy mùi đó sao?” Mộc Nhất Đan lạnh lùng nhìn về phía đám người, giọng nói ẩn ý.
“Mùi gì chứ?” Một người trong đó hỏi lại, thái độ khó hiểu.
“Đó là lý do các ngươi vẫn mãi không thể lên được vị trí này!” Mộc Nhất Đan cười lạnh một tiếng rồi quay người bước đi, không giải thích thêm nữa cho đám người ông xem là vô dụng kia.
Trấn áp một đan sư cảnh giới Hóa Thần rất đơn giản, một tu sĩ Hóa Thần bình bình có thể dễ dàng làm được bởi vì đan sư chỉ luyện đan, ít khi chiến đấu, nhất là khi Mộc Thiên Đằng lại là thiên tài được bảo vệ kỹ càng từ bé, chưa thực sự chém g·iết chống lại tu sĩ khác vì mạng sống.
Nhưng điều khiến Mộc Nhất Đan đáng lưu ý ở đây là một mùi hương, không, đúng hơn là rất nhiều mùi, những mùi hương gần như không thể ngửi thấy bằng khứu giác của người thường, chỉ có những đan sư tài giỏi có thâm niên hàng trăm năm trời mới có thể phân biệt, bởi vì bọn họ giỏi nhất là phân biệt thảo dược để luyện chế đan dược sao cho tốt nhất.
“Những mùi máu tươi nồng nặc không thể tẩy sạch trên đôi bàn tay lắm lem bùn đất dường như đang gào thét thảm thiết trước khi t·ử v·ong buông xuống, biết bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, thậm chí là Pháp Tướng Thiên Tôn đã ngã xuống trước lưỡi kiếm của người đó?”
“Đệ Cửu Thánh Dương, Kiếm Sĩ Của Muôn Loài Hoa, Phạm Di Hòa!”
“Có vẻ như chúng ta đã thực sự đánh giá thấp Quang Minh Giáo Đình!”
“Sống như một đóa hoa sao? Ai mà không muốn sống như một đóa hoa chứ? Đúng là một lời khuyên chân thành!”
Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ là thăm dò Quang Minh Giáo Đình, nếu như tổ chức này yếu kém, bọn họ sẽ gây rối từ đó chiếm lấy lợi ích lớn, dùng thế lực của công hội chèn ép những thế lực nhỏ, bắt bọn chúng làm theo yêu cầu của bọn họ, độc quyền các đan dược cấp cao quý hiếm, mỗi năm thu về vô số tài nguyên.
Mộc Nhất Đan đã lên kế hoạch rời khỏi từ khi nhìn thấy các viên đan dược cấp năm được bày bán tùy ý trên kệ hàng, mỗi viên đều có chất lượng từ thượng phẩm trở lên, đặc biệt có trưng bày thêm các loại đan dược có chất lượng đạt đến cực phẩm, tuyệt phẩm. Ông hoài nghi Giáo Đình còn có đan dược hoàn mỹ, còn chất lượng Thiên Địa thì ông không dám nghĩ tới.
Đám người Mộc Nhất Đan chưa đi được vài bước thì đã gặp một người chặn đường, người kia nói với cử chỉ lịch thiệp và một giọng nói nhã nhặn:
“Xin chào, Phó Hội Trưởng, ngài Mộc Nhất Đan, chúng tôi đến từ bộ phận phụ trách ngoại giao của Quang Minh Giáo Đình.”
“Chúng tôi Quang Minh Giáo Đình chân thành cảm thấy vinh hạnh vì đã được ngài viếng thăm, Điện Chủ của Luyện Đan Thánh Điện đang muốn gặp gỡ ngài tại Quang Minh Thánh Điện, ngài có thể dành một ít thời gian được không?”
Mộc Nhất Đan chăm chú đánh giá người phía trước, đó là một cô gái cao khoảng một mét bảy hai đang mặc một bộ vest đen vừa vặn rất trang trọng và đẹp mắt, cô có mái tóc màu vàng dài thướt tha, gương mặt sắc xảo cực kỳ xinh đẹp, cùng với một nụ cười thân thiện luôn nở trên môi, đặc biệt nhất là đôi mắt của cô, đó là đôi mắt màu vàng đang tỏa sáng nhàn nhạt trông rất thần dị.
Mộc Nhất Đan không hiểu tại sao bản thân lại bắt đầu cảm thấy bồn dồn day dứt khi nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của cô gái ấy, một cảm giác khó thở bao trùm lấy tâm hồn của ông, đó là một cảm giác cực kỳ chân thật nhưng lại tựa như ảo mộng.
Đây là một bông hồng gai, cô gái này cực kỳ nguy hiểm trái ngược vẻ ngoài xinh đẹp ấy!
Nếu như một người trong Giáo Đình ở đây, họ có thể dễ dàng đọc ra một cái danh hiệu vang dội, “Thần Huy Thiên Nhãn” Lucy, người sở hữu “Đôi Mắt Ánh Sáng Thần Thánh Của Thiên Thần” một ánh mắt có thể khiến cho vô số kẻ trần tục từ bỏ phàm dục hướng đến ánh sáng tươi đẹp, đạt đến sự giác ngộ, một đôi mắt có thể chi phối lấy tâm linh của sinh linh.
Chẳng còn lựa chọn nào khác, Mộc Nhất Đan đành phải đi theo sau Lucy tiến đến Quang Minh Thánh Điện, không biết chuyện gì đang chờ đợi ông ta tại nơi đó?
Và một câu hỏi bỗng hiện lên trong đầu của ông, gương mặt của cô gái dẫn đường trông như thế nào? Tại sao ông lại không thể nhớ rõ dù ông vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy? Tất cả đọng lại trong tâm trí của ông chỉ là một đôi mắt vàng tựa như ngọc đang phát sáng, trông nó tựa như một tuyệt tác là kết tinh tạo hóa của thiên nhiên hàng trăm triệu năm để tạo ra.
…
Âm thanh huyên nào trên đường phố, dòng người bước đi ngược xuôi tạo ra một cảnh tượng náo nhiệt.
Giữa không gian ấy có một nhóm người đang phụ trách công việc trồng cây, bất thình lình, giữa bọn họ lại có một người rất đặc biệt, đó là Phạm Di Hòa.
Lúc này đây, Phạm Di Hòa không còn là một Đệ Cửu Thánh Dương uy danh hiển hách, một người khiến cho vô số kẻ thủ ác phải kh·iếp sợ.
Anh ấy chỉ là một người làm vườn bình thường, đang dùng chiếc xẻng nhỏ đào nhất rồi đặt hạt giống vào bên trong, không bao lâu nữa nơi này sẽ trở thành một khu vườn hoa nhỏ giữa thành phố đông đúc, một góc nhỏ xinh đẹp để mọi người cùng ngắm, một góc nhỏ có thể lan tỏa mùi hương thơm ngát của tự nhiên kỳ diệu.
Bất chợt, một người tiếp cận Phạm Di Hòa, người này là một cô thiếu nữ tuổi còn thanh xuân.
“Cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ c·hết!” Giọng nói trong trẻo của cô ấy vang lên từ phía sau Phạm Di Hòa.
Phạm Di Hòa không quay người, anh ta trả lời trong khi đôi tay dính bùn đất vẫn còn đang làm việc: “Vậy là em đã nhìn thấy c·ái c·hết đó à?”
Cô thiếu nữ lắc đầu đáp: “Không phải, có một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn đã ngăn chặn quyền năng tiên tri của em, khiến cho không biết được tương lai chính xác.”
“Khi màn đêm buông xuống, dưới đôi mắt của sự phán xét tuyệt đối, lưỡi kiếm sẽ gãy vụn, đóa hoa sẽ lụi tàn!”
“Đó là lời tiên tri em đã nhìn thấy.”
Phạm Di Hòa đáp lại một tiếng: “Vậy ư?”
Thiếu nữ vẫn tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ bằng giọng nói khẳng định: “Anh nên ngừng lại và rời khỏi Thái Dương Thần Vệ, nó đó con đường sống duy nhất của anh vào lúc này.”
Phạm Di Hòa chợt hỏi lại: “Ước mơ của em là gì?”
Cô gái không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Ước mơ của em? Tất nhiên là em muốn bản thân có ích, em muốn trở thành một người có thể giúp đỡ được cho mọi người.”
Phạm Di Hòa bật cười hỏi tiếp: “Vậy tại sao em lại ngăn cản ước mơ của người khác? Celena.”
Celena rơi vào im lặng, cô không biết phải trả lời gì vào lúc này. Thử hỏi một người nào đó đến đây và ngăn cản ước mơ của mình, Celena chắc chắn không đồng ý.
Phạm Di Hòa nhìn thấy vậy, anh ta nói tiếp với giọng trầm ấm: “Cảm ơn em vì lời khuyên, nhưng một khi con người đã quyết định bước lên con đường hiện thực hóa ước mơ của họ thì họ đã không màng đến việc sống c·hết.”
“Điều em có thể làm vào trong lúc này là hãy tin tưởng vào họ!”
“Hãy ghi nhớ điều này, Celena ạ, những người có ước mơ không mỏng manh như em nghĩ đâu!”
Trong giây phút này, Celena đã nhận ra, dù bản thân cô sở hữu quyền năng tiên tri nhưng cô lại không thể thay đổi tất cả.
Celena đã không thể ngăn cản Phạm Di Hòa!
Phạm Di Hòa cảm nhận Celena đã rời đi, anh ta đứng lên nhìn bầu trời, đắm mình bên trong tia nắng ấm áp: “Chừng nào muôn loài hoa còn chưa nở rộ trên khắp thế gian này, anh sẽ không ngừng lại!”
Bên dưới ánh dương chiếu sáng rạng ngời, từng mầm cây nhỏ bé yếu ớt đang lớn lên, đâm chồi nảy mọc từ bên dưới lòng đất, sự sống đang lan tỏa bởi những đôi tay của những người lao động, tương lai sẽ đến, những đóa hoa sẽ nở, thế giới sẽ lại nhìn thấy vẻ đẹp của chúng.