Chương 8: đi đêm lắm có ngày gặp …
“Nguyệt Nhi con lui lại để sư thúc tổ lo vụ này nhớ trốn kỹ chút không về con bé Thanh Thanh lại cắt tiền rượu ta mất” nói rồi lão giả đẩy Vũ Thanh Nguyệt lại phía sau cùng lúc ném ra ba chiếc phù kim cương hoàng cấp thượng phẩm bố trí tạm ra kim cương thủ hộ trận bao bọc lấy Thanh Nguyệt.
Chưa kịp làm xong 3 tên áo đen kia không chần chừ chút nào ra tay hòng đả thương Thanh Tửu đạo nhân, tên cầm kiếm phóng lên đầu tiên hắn vung mạnh kiếm chém về phía cổ lão giả.
“VÚTTT!… ẦMM” cây kiếm còn cánh cổ lão giả vài phân nữa thì lúc này trong hồ lô của lão giả phóng ra hai hàng nước chặn lại công kích này, nhân cơ hội đó lão già vận lực dùng chưởng đánh mạnh vào ngực Huyết Nhận kiến hắn lảo đảo trượt về phía sau.
“BÀNH!......BÀNH…!” hai t·iếng n·ổ lớn vang lên hai cỗ cương thi từ trong mộc quan nhảy vọt ra lao nhanh về phía lão giả ông móng vuốt sắc lẹm lộ ra dưới trời đêm đầy sao, nếu chú ý kỹ trong tay của hai tên này toát ra hai loại khí một màu đen một màu đỏ mang thêm vài phần quỷ dị.
“ ĐÁNG CHẾT… lũ thi binh c·hết tiệt các ngươi với cả tên Thao Thiết đó thật táng tận thiên lương, hai con xú đồ vật này vậy mà tỏa ra huyết khí của nhân tộc ta các ngươi phải hại bao nhiêu người rồi?” vừa nói lão giả phải chật vật né tránh đón đỡ các đòn của hai tên kia đồng thời âm thầm vận lực vào tay phải.
“THIÊN THỦ HÀNG MA CHƯỞNG….” lão giả hét lớn và đánh mạnh ra chưởng lực quấn theo linh lực khổng lồ tạo trong không gian một hư ảnh cự trưởng màu vàng đánh về hai con cương thi “BÀNHHH.. BÀNH …” hai con cương thi trúng chưởng ngã về sau nhưng lập tức lại bật dậy.
“HAHAAHAHAHA…THANH TỬU LÃO NHI hàng ma chưởng tuy mạnh đấy nhưng đối với hai con thi đã được luyện ma cương thiết thể thì có chỉ có thể suy yếu một chút, còn ngươi sau khi bị đại nhân đả thương thì giờ cũng không phát huy ra được bao nhiêu thực lực Huyết Nhận thừa lúc hắn bện đòi mạng hắn” nói rồi hai tên đó tiếp tục điều khiển lấy hai con thi còn tên cầm kiếm bắt đầu súc lực nhằm tạo một đòn mạnh nhưng đúng lúc này một tiếng kêu thảm phát lên sau lưng hắn.
Một tên khống thi ôm lấy ngực lúc này đã có một lỗ to do thanh kiếm được làm bằng nước của lão giả đâm xuyên trên thanh kiếm đấy có một hình lão giả như là hư ảnh đang khống chế lấy thanh kiếm, tên b·ị t·hương bi thống nói “AHHHHHHH…. Ngươi… ngươi… thanh tửu lão thất phu ngươi còn giấu ngươi là hồn giả cao thủ xuất hồn hạ kỳ” (ngoài Đế Tử có hệ thống có thể đo lường chính xác cấp độ tu vi ra toàn bộ tinh vân giới này đều chỉ có thể áng khoảng tu vi đối phương trong khoảng, trừ khi đã biết rã đối thủ từ trước) nói rồi hắn ngã quỵ xuống hai người còn lại thấy vậy bi thống kêu to.
“XÀ BÌ ĐẠI CAAA…” rồi quay lại chỉ vào lão giả gầm lên “TA… LIỀU… VỚI… NGƯƠI” rồi khống chế hai con thi t·ấn c·ông về phía lão giả, tuy nhiên mất một người đồng nghĩa việc khống chế hai con cương giờ đâu t·ấn c·ông loạn xạ một con tiến nhanh lại phía Đế Tử đang trốn khiến hắn giật mình thầm mắng.
“mẹ nó đúng là đi đêm lắm có ngày gặp …” rồi hắn gỡ thanh đào mộc kiếm trên lưng xuống xé vé dùng thử sức mạnh cấp linh tá, kiếm chỉ lên trời tay trái cầm trấn quỷ phù hét to “THUẬN NGŨ HÀNH TRẤN YÊU TÀ LÔI ĐẾN”
lôi điện từ trên trời lúc này bổ xuống đánh vào con thi khiến nó mất đi cử động đổ ập xuống đất.
Lúc này tên khống thi kia giật mình nói “LÀ AI PHÁ ĐÁM LÃO TỬ…” nhưng chưa kịp nói hết “VÚTTT…PHẬP…” một tiếng xé gió tiếp đến là tiếng đâm đã tước đi sinh cơ của hắn lúc này tên cầm kiếm lại bình thản nói.
“XÀ BÌ CA, MÃN PHU TA KHÔNG GIẾT ĐƯỢC LÃO GIÀ NÀY, NHƯNG TA SẼ ĐEM MỘT TIỂU NHA ĐẦU XUỐNG ANH EM TA KHOÁI HOẠT HAHAHAHA” rồi hắn chém về phía Vũ Thanh Nguyệt đang đứng, “MA PHỆ HUYẾT HẢI…” đường kiếm tạo ra hư ảnh một biển máu nơi đâu trông kinh khủng không thể tả kèm theo đó là sóng linh lực khổng lồ vợt trên mức linh tướng có thể chịu đựng được, cơ thể tên Huyết Nhận đang dần tan biến.
“TÊN ĐIÊN NÀY NGƯƠI CÒN DÙNG HUYẾT TẾ TRƯỚC KHI CHẾT NỮA ĐÁNG CHẾTTT!…” nói xong lão giả tế ra toàn bộ số kiếm và số phù của mình rồi chắn trước mặt hòng chống đỡ lại cái lực lượng kinh khủng kia.
ở một góc khi thấy lão giả tế ra nhiều đồ như thế Đế Tử thầm thán phục “mẹ toàn bộ là địa cấp hạ phẩm thanh sơn ông này đúng là tài đại khí thô” nói rồi lấy xấp phù của mình ra chờ đợi thời cơ giúp đỡ.
“ẦM… ẦM…ẦM” toàn bộ số đồ được lão giả tế ra chẳng mấy chốc vỡ nát hết còn bản thân lão bị phản phệ miệng thổ huyết liên tục lui lại, nhưng cũng nhờ vậy lực lượng của đường kiếm giờ chỉ còn một phần mười lúc này thấy thời cơ tới Đế Tử chớp thời cơ phất tay kết trận toàn bộ số phù còn lại của hắn kết thành (Trấn Tà Đại Trận) hoành không ép từ trên trời xuống vừa hay cũng làm cho hai con thi kia nằm bẹp dí dưới đất còn đường kiếm tan biến dần dần tới lúc còn một phân là chạm vào kim cương hộ thân trận của Thanh Nguyệt thì tan biến hoàn toàn.
“CHỈ…CHỈ… TAY THÀNH TRẬN” lão giả lúc này kiếp sợ thốt lên “tiểu hữu ngươi tên là gì trực thuộc phong nào? sao có thể có năng lực kinh khủng nhường này” lão giả hỏi một cách chân thành khi nhìn rõ hắn mặc đạo bào của thanh sơn tông.
“VÕ NHƯ THẦN, VÔ TỬ PHONG” hắn cố ra vẻ ngạo mạng trả lời lão giả hòng đánh lừa hắn, lúc này thanh nhi lên tiếng “ngươi vô lễ có biết sư thúc tổ là thái thượng trưởng lão của thanh sơn tông còn không khấu kiến” “được rồi Nguyệt Nhi hắn tuổi này có thực lực như vậy ngạo cũng phải” ngoài miệng Thanh Tửu Chân Nhân nói vậy nhưng trong lòng thầm mắng Vô Tử phong chủ, đồng thời thầm hứa về thanh sơn tông hắn sẽ để bọn tiểu tử dạy cho tên tiểu tử này một bài học.
Lúc này tại Vô Tử phong ngoại viện, một thanh niên đang ngủ bỗng rùng mình vùng dậy hắn thầm nghĩ “tại sao ta lại cảm thấy sát khí cảm giác lạnh gáy vừa rồi là gì ?” sau khi hắn kiểm tra kỹ càng không thấy gì lạ hắn tự nhủ chắc là ảo giác nên nằm xuống ngủ ai biết đâu ngày mai cuộc sống ác mộng của hắn bắt đẩu rồi.
Trở về với Đế Tử giờ này hắn đã tạm thời sơ cứu cho lão giả thanh tửu lúc này lão giả nói “ngươi rút đại trận đi ta sẽ khống chế hai con cương này ngươi với Thanh Nguyệt đi xử lý cây trúc cùng gạo nếp đi làm xong đem lại cho ta”.
Thanh Nguyệt nhanh nhảu hỏi “sư thúc tổ xử lý như thế sao? Như mọi khi à” lão giả lúc này nghe Thanh Nguyệt lại đinh ninh cô bé hiểu rồi bèn đuổi cô và hắn đi.
Thanh Tửu Chân Nhân đã khống chế hai con thi này được một canh giờ hơn rồi lúc này cũng gần như hết kiên nhẫn lòng thầm mắng “con bé với tên tiểu tử kia đi được hơn tiếng rồi chuẩn bị gạo nếp với cây trúc có cần lâu thế sao, hay hai đứa nó trộm lười, hoặc có lẽ con bé bị tiểu tử kia hốt du chạy rồi” lòng Thanh Tửu Chân Nhân giờ rối như tơ vò vừa lo vừa cảm thấy buồn cười.
“sư thúc tổ chúng ta về rồi” Thanh Nguyệt chạy tới tay cầm giỏ trúc, lão giả giờ mới thở phào nhẹ nhõm trách “hai ngươi đi ấp trứng hay sao mà lâu thế” Thanh Nguyệt câu trước nghe câu sau không trả lời “sư tổ ngài muốn ăn trứng a” rồi đưa ra một quả trứng luộc.
“ăn cái đầu ngươi ấy đưa đồ cho ta” lão giả quát, Thanh Nguyệt uỷ khuất lấy trong giỏ chúc một hộp gỗ đưa lão giả, “ta trời ạ! Các ngươi mất hơn một canh giờ chỉ để làm thứ màu mè này” lão giả lúc này cũng giở khóc giở cười mở hộp gỗ ra, thấy trong đó có sáu ống trúc được xếp ngay ngắn cũng bấm bụng khen hai đứa hiểu chuyện tuy có chăm chút vẻ ngoài nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được và còn tái sử dụng được.
Nhưng lúc này một mùi thơm thoang thoảng toát lên từ ống trúc lão giả giật mình thầm nghĩ “sao ta lại thấy mùi thơm hay là ảo giác, không thậm chí ta còn cảm nhận được một cỗ nhiệt khí toát ra từ ống trúc truyền tới tay" lão lập tức quan sát kỹ lại, lúc này sau lão giả đứng hình mất vài khắc rồi bật thốt lên “TA…TA CON MẸ NÓ TẠO GÌ NGHIỆT SAO TA LẠI CÓ ĐỨA ĐỒ TÔN KỲ HOA THẾ NÀY”.