Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Huy Thần Đế

Chương 9: kỳ hoa tiểu tổ! ký vận đại bạo phát.




Chương 9: kỳ hoa tiểu tổ! ký vận đại bạo phát.

Sau khi nghe phân phó của Thanh Tửu Chân Nhân Nguyệt Nhi nhanh nhảu kéo tay Đế Tử lôi hắn chạy như bay xuống thị trấn, tới một tửu quán cô bé hỏi mua rất nhiều đồ ăn vặt lúc này Đế Tử mới gặng hỏi “đồ ăn vặt có thể trừ tà sao?” cô bé vỗ tay sau khi ăn xong miếng bánh vỗ ngực nói “ yên tâm tin ở ta việc này ta chuyên nghiệp” xong rồi kéo hắn chạy một vòng ẩm thực Phường.

Mất tầm hơn mười phút sau cô bé mới dẫn hắn đi mua gà đen, trứng, gạo nếp, cây trúc,… rồi mới theo hắn về lại nơi tập kết, trên đường đi Thanh Nguyệt bộc bạch “ta chỉ nhớ trên sách nói thế còn xử lý thế nào ta không rõ” thấy vậy hắn nói “khả năng lão đầu tử sử dụng tinh lực nên suy kiệt đói cần bồi bổ thể lực thôi ngươi đi vo gạo đi để đấy ta sử lý còn lại".

“được! “ Thanh Nguyệt đáp lại, nhanh chóng liền cầm một nửa số gạo nếp đi vo, lúc này chỉ còn lại hắn nên hắn gỡ mặt nạ dịch dung xuống và xắn tay vào làm thịt con gà sau đó hắn chuẩn bị củi lửa và bắt đầu quay, đúng lúc này hắn phát hiện ra dưới hòn đá hắn để con gà có một cái túi chữ vật được chôn vội hắn bèn lấy lên kiểm tra bên trong.

Bên trong túi trữ vật có một bức thư, rất nhiều thảo dược, một cái đan lô, một quyển bách thảo toàn giải và một quyển luyện đan quyết chưa nhiều đan phổ hai loại đều là địa cấp trung phẩm, sau khi đọc bức thư hắn biết rõ một truyện khá là rắc rối cho hắn.

Đó là chủ nhân của túi chữ vật này là một người tên Ân Chính Lương trưởng lão luyện dược đường của Dược Cốc phía tây Cảnh dương vương triều, bị Trấn Tây vương gia Ân Thiên Thủ, anh trai của hắn t·ruy s·át tên kia thông đồng với thi binh của vương triều cảnh dương ý đồ lợi dụng tây cảnh rộng lớn giàu tài nguyên làm bàn đạp lật đổ hoàng tộc, thi binh tuy là một nhóm binh danh dưới quyền hoàng gia nhưng giờ lại rơi vào tay của lũ thái giám đặc biệt là tên thái giám tổng quản cầm đầu.

Truyện nếu chỉ có vậy thì không là gì, nhưng bọn thi binh khi c·hết có một thủ đoạn đó là tử sĩ truyền tin giản, đây là món đồ lấy mạng sống của chủ sở hữu kích hoạt khi tử sĩ c·hết thì lập tức ghi lại toàn bộ hình ảnh truyền về cho tổng bộ, thời gian hoạt động của cái này là một canh giờ tức là lúc hắn xưng tên ra cũng bị ghi lại, hên cho hắn là hắn dùng là tên giả cũng như dịch dung nên không bị lộ sau này hắn phải cẩn thận hơn mới được còn về có ai trùng tên không “haha… nếu có thì đúng là mặc niệm cho tên đó thật rồi”.

Lại là căn phòng quen thuộc ở thanh sơn môn tên thiếu niên lúc nãy lạy bừng tỉnh dậy mũi hắn nhảy không ngừng hắn lại thầm nghĩ “ mới chín giờ tối mà có vị sư tỷ, sư muội nào nhớ ta tới nỗi không ngủ được sao ta quả là thật anh tuấn nhưng chắc chắn không dễ dãi nha a”.

Quay lại với Đế Tử, trong lúc hắn vừa hồi thần lại bỗng giật mình trông thấy Thanh Nguyệt lúc nào đã đứng trước mặt hắn rồi đang tỉ mỉ quan sát hắn, rồi cô nói “ha a thì ra ngươi dịch dung chả trách ta cứ thấy là lạ một đệ tử của Thanh Sơn Môn tuy có ngạo kiều tới mấy thì nghe tới sư thúc tổ tất nhiên sẽ phải run sợ, còn ngươi thì không nói ta biết ngươi là ai a”.

“việc này ngươi đừng quan tâm” nói rồi hắn vén tay áo lên, nhận lấy số gạo nếp trong giỏ trúc của Thanh Nguyệt vội vàng quay lại nấu nướng nhưng khi hắn không để ý lại rơi lại một tấm thẻ ngọc nó lại vô tình được Thanh Nguyệt chú ý tới cô cầm lên và lập tức nhận ra tấm thẻ này.

“là hắn” cô thì thào tấm thẻ này là ba năm trước cha cô chuẩn bị cho vị hôn phu tương lai của cô, trên đó khắc một chữ Nguyễn to chính giữa mặt sau có một chữ Vũ làm bằng (Thanh Tinh Ngọc) có công dụng dưỡng nhan và an thần, lúc đầu cô còn mượn của cha để dùng và thích nó tới nỗi khi cha cô tính đem đi tặng cho hắn thì cô khóc lóc bỏ ăn ba ngày ba đêm để rồi cha cô phải làm một chiếc nữa cùng đôi cô mới chịu ăn cơm trở lại.

“hừ ta không trả lại cho ngươi nữa cho ngươi thương tâm c·hết rồi” cô vui vẻ cất nó vào túi càn khôn của mình miệng lẩm bẩm đầy ngạo kiều nhưng lòng vẫn âm thầm thích thú.

Một lúc sau khi mọi thứ hoàn tất dưới tay nghề kỹ năng nấu nướng 10 của hắn, mọi thứ trở nên hấp dẫn kinh người chỉ ngửi thôi cũng đủ làm tâm hồn xao xuyến rồi, nhưng đúng lúc này một cánh tay nhanh nhẹn như một chú khỉ con vội vàng lấy đi hai trong số tám ống trúc tiện đó lấy thêm vài quả trứng cùng một chiếc đùi gà nhảy tót vào một tảng đá ngấu nghiến vâng không ai khác ngoài cô gái đấy Thanh Nguyệt.

“hình tượng của ngươi sụp đổ rồi đây tiểu thư à giờ ta chỉ thấy một con ma đói thôi” hắn lầm bầm đeo lại mặt nạ, “hừ chỉ cho ngươi biết thì ta sợ gì” cô cũng không chịu thua trả lời lại.

“tốt tốt vậy ta giữ bí mật này cô không được tiếp lộ ta đang dịch dung được chưa, nếu không ta tung tin cho toàn thanh sơn tông viết về con người thật của cô” hắn thoả thuận với cô “hừ….” cô hừ nhẹ không đáp.

Trở lại với thanh tử chân nhân và tiểu tổ kỳ hoa sau khi than thở lão giả cũng chú ý tới mùi hương và hình dạng của ống trúc lão giả thầm nghĩ “tiểu tử kia quả đúng là có tay nghề mới ngửi thôi lão tử đã không chịu được rồi” nói rồi lão lấy tay tách vỏ trúc và nếm thử, không nếm thì không sao một khi nếm thì cứ được một miếng lão lại phải tán thưởng một câu mà tán thưởng lại là rất đúng với biểu cảm khiến cho người xung quanh rục rịch không chịu được, không đúng thi khác mới đúng chứ.

Sau khi ăn đến ống thứ ba hai con cương thi cũng không chịu nổi rồi vậy là chúng thoát khỏi khống chế liều mình đánh về phía lão giả . lão giả giật mình bèn hô to “trời đánh còn tránh miếng cơm hai người các ngươi cũng quá quắt rồi” nhưng một việc không lường được xảy ra một con cương thi đáp lại “lão già ông mới quá quăt muốn siêu độ thì làm nhanh đi, ngươi lại còn đứng trước hai con quỷ đói ăn uống lại còn luôn miệng khen ngon thế thì ai mà chịu nổi, thức thời chia sẻ ta còn dừng tay”.

“các ngươi mơ tưởng tất cả là của lão phu hai tên các ngươi về chỗ nào về chỗ đó đi” nói rồi ném hộp gỗ cho Thanh Nguyệt, nhưng lại không ngờ tới hai con cương chỉ dương đông kích tây mục tiêu của chúng không phải lão mà là hộp gỗ đang toả ra mùi hương mê hoặc kia, hai con cương kịp thời bắt được nhưng trong hộp giờ chỉ còn ba ống trúc vậy là hai con cương cũng lâm vào đấu tranh nội bộ lúc này lão giả cũng tham gia tạo thành thế chân vạc.

“hay là ta đốt nó đi nhỉ chứ ở đây xem diễn trò con bò này chắc tới mùa xuân mất” Đế Tử quay sang hỏi Thanh Nguyệt ba người kia lại đồng thanh đáp “không được” vậy là ba người ngừng tranh giành và chia nhau mỗi người một ống, nhưng điều kỳ hoa hơn lúc này mới thấy đó là sau khi ăn cả ba người cùng nhau lăn ra đất không ngừng kêu khổ.

Hai con cương thì dễ hiểu vì ăn gạo nếp toàn thứ khu tà nhưng lão giả thì sao, thực ra là do hắn cố ý nhắm và lão đầu tử vì khi nãy lão có lừa mất của hắn một tấm phù trấn quỷ nên giờ hắn bỏ thuốc xổ vô một ống ai ngờ khí vận đại bạo phát lão bốc đúng cái hắn bỏ.

“tiểu tử ngươi không xong với ta đâu!” lão giả bi thống ôm bụng chạy vào sâu trong rừng còn Thanh Nguyệt cười như điên hai con thi thì ra đi một cách vừa mãn nguyện vừa khổ sở.

“tinh hiệu lực vé dùng thử sắp hết ký chủ sẽ lâm vào thời gian suy yếu một ngày” hệ thống thông báo, thấy vậy hắn bèn cáo từ Thanh Nguyệt rồi lao nhanh về nhà còn không biết sau lưng một người luôn dõi theo hắn cho tới khi bóng hắn mất hút, “hắn đi rồi tiểu nha đầu chúng ta cùng về thôi, ta thề sẽ bảo bọn tiểu tử lên Vô Tử phong “thăm hỏi” tiểu tử thối đó đàng hoàng, ai da ta lại phải đi nữa không nói nữa không nói nữa” lão giả nói rồi lại chạy vào rừng, Thanh Nguyệt giờ biết thân phận của hắn nên cũng mặc niệm cho người xấu số bị hắn đóng giả kia.

Một lâu sau truyền tin của tử sĩ đến tây cảnh Thao Thiết đã biết tin hắn chỉ nói một câu “bắt đầu thực hiện kế hoạch đó đi”.