Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Huy Thần Đế

Chương 20: Thôn Kim Thú cái beep!.




Chương 20: Thôn Kim Thú cái beep!.

Trong lúc hai bên đang giằng co kịch liệt Đế Tử lại truy cập hệ thống để kiểm tra di tích này, hắn đặc biệt nhận thấy nơi này có cảm giác khá quen thuộc.

“hệ thống kiểm tra cho ta di tích này” “tinh hệ thống tầm bảo khởi động”.

“đã quét hình hoàn tất đây là một di tích thuộc một tông môn viễn cổ có quan hệ đặc biệt với Thanh Đế đánh giá nguy hiểm cao đề nghị ký chủ chớ làm bừa” hệ thống hiện lên thông báo kèm theo cảnh báo.

“tức là ta phải từ bỏ nhiệm vụ sao ? không được càng tà dị ta càng phải điều tra rõ ràng, hệ thống ta còn 19 lần quay thưởng quay cho ta 4 lần trước đi” hắn phân phó ngay sau khi nghĩ kỹ không một chút do dự.

“tinh ký chủ nhận được lần lượt các phần thưởng (Bách Học Toàn Giải) địa cấp hạ phẩm, (Quyền Sử Dụng Kho Vũ Khí Nóng) không xếp loại,

(Thanh Tâm Ngự Thú Thuật) (Bách Thú Giới Chỉ) huyền cấp trung phẩm”.

“được rồi giờ kết thúc cuộc đấu vô vị này để nhanh chóng tìm hiểu cảm giác này là gì, hệ thống nạp đạn” hắn nói cùng lúc lấy ra khẩu súng mà hắn yêu thích nhưng chờ nửa ngày hệ thống không trả lời.

“hệ thống c·hết tiệt ngươi giả ngu với ta hả, nạp đạn nhanh ta vừa quay được (quyền sử dụng kho v·ũ k·hí nóng) nạp đạn cho ta để bổn thiếu lóe sáng đăng tràng” hắn hậm hực trách móc hệ thống.

“tinh ký chủ có sự hiểu nhầm nhất định theo giải thưởng ký chủ chỉ có quyền sử dụng tất cả laoij v·ũ k·hí nóng, chứ không hề đề cập có đạn trong kho muốn có đạn yêu cầu ký chủ nạp linh thạch xin cảm ơn” hệ thống khinh bỉ trả lời.

“……”

“mẹ kiếp gian thương ngươi chắc chắn sẽ ăn báo cáo từ ta ngươi……( lược bỏ từ ngữ thô tục)” hắn gầm lên trong khi thầm trách bản thân lại nghĩ tốt cho hệ thống quá quả thật hắn vẫn còn quá ngây thơ.

“mọi quyền giải thích đều thuộc về hệ thống ký chủ không có quyền lên tiếng” hệ thống trả lời kèm theo một biểu cảm thách thức.



“nạp cho ta 10 viên thượng phẩm linh thạch” hắn bất lực bèn chịu thua đúng là “người dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà”.

“1 viên thượng phẩm tương đương với sức mạnh của linh uý 10 viên thì tương đương linh tá ký chủ chắc chắn chứ” hệ thống yêu cầu xác nhận nhảy ra.

“đi đi đừng hỏi nhiều phiền quá” sau khi hắn vừa xác nhận lập tức băng đạn của khẩu súng trượt ra mười viên linh thạch phận tách hoán thành viên đạn chui vào băng, linh lực tỏa ra kinh người khiến hắn cũng hơi run tay một cái.

“Tốt tới giờ đang tràng” hắn nhảy lên bắn liên tiếp ba phát xuống đất.

Trở lại lúc này hắn đang chĩa khẩu súng về phía nhóm đệ tử hai tông.

“ tất cả bỏ v·ũ k·hí xuống xếp hàng, nam trái, nữ phải, không nam không nữ đứng giữa lập tức chấp hành” Đế Tử bá khí lộ ra không đúng phải là súng toả ra mùi c·hết chóc dọa sợ mấy tên kia khiến bọn chúng ngoan ngoãn nghe lời.

“tại hạ Trần Cung đại đệ tử của Chiến Vương tông dẫn các vị huynh đệ Hải Thiên Tông đi ngắm cảnh, không biết chỗ nào đắc tội đại nhân không biết quý danh đại nhân là gì để tiểu nhân thỉnh tội” Trần Cung hèn mọn tiến tới dò hỏi.

“bổn thiếu Võ Như Thần Tại Thượng…… khụ à không ta là ai ngươi cũng xứng biết còn hỏi nữa muốn c·hết sao” Đế Tử quen miệng đang giới thiệu vị “cõng nồi hiệp” bỗng cảm nhận được một ánh nhìn c·hết chóc sau lưng bèn sửa đổi câu trả lời nhưng tên kia cũng biết điều ngoan ngoãn lui về vị trí.

“ta cứ có cảm giác dạo đây tiểu Thần bị khi dễ do huynh là sao nhỉ” Ngưng Nhi nghi hoặc hỏi hắn khiến Đế Tử toát mồ hôi lạnh.

“làm gì có muội nghĩ nhiều rồi, thôi trói chúng lại trước chúng ta cùng tiến vào di tích thôi” hắn vội lái câu chuyện đi sợ Ngưng Nhi biết “việc tốt” hắn làm cho đệ đệ nàng sẽ nạo c·hết hắn.

“tốt mọi người trói chúng lại rồi chúng ta đi vào di tích, à mấy tên cầm đầu nhớ dẫn theo đó chúng ta dùng tạm “tầm bảo thử” bản siêu to cũng được ” hắn phân phó Tiểu Cửu bởi lẽ không ai giỏi khống chế người hơn nàng ta.

Tiến tới cánh cửa di tích, nhìn sơ qua là một cánh cửa lớn bằng (Hắc Diện Thạch) một loại đá ở núi lửa cực kỳ cứng cáp đặc biệt còn hấp thu tất cả linh khí tác động vào nó nên việc phá bỏ là một điều vô cùng khó khăn.

“Tên háo sắc cửa này quá kiên cố rồi mở kiểu gì? ta chỉ chạm vào thôi linh lực của ta cũng bị nó hút đi một phần rồi” Như Thuỷ Quay Sang hắn hỏi phải biết nàng là chiến, linh song tu vừa có thể phách vừa có linh lực một khi cả nàng cũng không mở được thì phải biết nó kiên cố mức nào.



“hay để ta mở cho” một giọng nói từ sâu trong rừng cây tiến tới khiến mọi người nâng cao cảnh giác rút sẵn v·ũ k·hí thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

“ngươi là ai tới đây làm gì?” Đế Tử dò xét tính kẻ lạ mặt vừa xuất hiện.

“ta tên Lâm Chiến là ai không quan trọng nếu ngươi tin tưởng có thể để ta mở cánh cửa này không” hắn bỏ chiếc mũ trùm màu đen xuống nở nụ cười tà dị khiến cho trực giác Đế Tử mách bảo tên này không bình thường cực kỳ nguy hiểm nhưng lại có thể tin lần này.

“Tốt thôi ta tin ngươi” Đế Tử hạ v·ũ k·hí xuống mọi người nhìn thấy vậy cũng làm theo, “ngươi mở đi ta sẽ theo dõi đừng làm gì ngu xuẩn” hắn đe doạ tính nói.

“ta cần mượn thanh đao mà ngươi đang đeo bên hông” tên kia đáp lại với lời đe dọa một cách thảm nhiên khiến cho Đế tử cảm thấy khá là khó chịu nhưng vẫn đưa cho hắn.

Lấy được thanh đao hắn chỉ nhẹ nhàng cầm nhìn ngắm một lúc rồi ném về phía cánh cổng động tác này kiến mọi người tập trung tay để sẵn trên v·ũ k·hí.

“NHẤT ĐAO TỊCH DIỆT VẠN CỔ TRƯỜNG DẠ” lưỡi đao cắm xuống đất ngay cánh cổng một tiếng nói vang lên.

“KẸTTTT…” cánh cổng kêu lên một tiếng đinh tai nhức óc rồi mở to ra.

“sao nào ta nói đúng chứ” tên áo đen lại nói vẻ mặt cười trở nên kỳ lạ khiến mọi người cũng cảm thấy bất an.

“được chúng ta vào thôi, Ngưng Nhi muội cầm tấm tàng bảo đồ này đi” hắn đưa cho Ngưng nhi tấm tàng bảo đồ và một chiếc giới chỉ, rồi để mấy người đi trước hắn vẫn phải để ý tên lạ mặt này.

“thôi nào dù sao ta cũng giúp đỡ rồi đừng làm vẻ mặt thận trọng thế chứ” hắn nói với giọng đùa cợt.



“đi vào đi đừng nói nhiều” nói rồi hai người dùng tiến vào vòng xoáy truyền tống của cánh cổng lúc này thanh đao cũng thoát ra bay trở về vỏ.

“XOẠCH….” Tiếng đao vào vẻ khiến Đế Tử thở phào nhưng lập tức lại thấy chóng mặt mất cân bằng do truyền tống môn bắt đầu hoạt động.

Không biết bao lâu hắn lúc này tỉnh lại trước mắt hắn là một hang động trên đề (thí luyện linh thú) “ngươi tỉnh rồi à lần đầu dùng (đại truyền tống) sao nhanh chân lên không là lỡ mất vận may đấy”.

“tinh một luồng ký ức của thân thể đang tiến vào thức hải đánh giá an toàn bắt đầu hấp thụ” hệ thống vừa nói xong thì cơn đau đầu truyền tới nhưng cũng nhanh trôi qua hắn nhớ được nhiều thứ mà hắn chưa từng tải qua.

“thú vị” Đế tử nhìn về phía Lâm Chiến Nhếch miệng cười “Sao mặt ta có gì à? Thôi nhanh lên” tên kia vẫn chưa biết ra gì chỉ thấy tên tiểu tử tự nhiên nhếch miệng cười làm hắn nổi da gà cảm tưởng như bị con thú săn mồi để mắt đến.

“tốt” hắn nói rồi đứng dậy phủi bụi trên quần áo tiến về phía cửa động.

Một lúc lâu sau “đi từ nãy tới giờ chưa thấy con linh thú nào thật quỷ dị” Lâm chiến hoài nghi nói nhưng lúc này từ sau lưng truyền ra một tiếng động to lớn.

“SỘT SOẠT …..” tiếng một vật to lớn kéo lê thân mình tiến tới từ sau lưng cả hai.

Một hinh bóng to lớn nó đang ăn một mẫu khoáng thạch nhìn sơ qua kha là to lớn với hàm răng sắc bén.

“a vận khí tốt có thể qua cửa này rồi, cửa này yêu cầu bắt được một con linh thú chúng ta gặp may khi gặp con Thôn Kim Thú này, nó khá hiền chỉ ăn tinh khoáng, kim loại mau theo ta” Lâm Chiến Vui vẻ lao lên.

“tiểu bảo bối ta tới” hắn vẫn hồn nhiên lại còn nhảy chân sáo.

“tinh ký chủ nê chạy đi” hệ thống nhắc nhở “?????? sao phải chạy” hắn hỏi “hệ thống tầm bảo phát hiện con vật kia khá thú vị ký chủ muốn chơi với nó để mạng lại đi” hệ thống lại trả lời kèm theo biểu cảm nụ cười “thân thiện”.

Hắn hoài nghi nhìn kỹ lại thấy rõ ràng hình dáng con Thôn Kim Thú này sai sai mình dê mặt người, mắt ở dưới nách, răng như hổ.

“vãi beep, đậu moá, đây là Thôn Kim Thú cái beep chạy lẹ” sau một lúc xác nhận và nhận ra tên Thần Kinh Lâm Chiến kia đang cách con thú còn ba chục bước hắn vội vàng xoay người chạy hết sức.

“Lâm Chiến huynh đệ bảo trọng” hắn vọt đi không để lại hình bóng.

“hừ ngươi sợ cái gì con thôn thiên thú này có gì sợ chứ, mà khoa sao thấy sai sai VÃI BEEP” lúc này hắn thấy con “Thôn Kim Thú” quay lại nhìn hắn thì hắn cũng nhận ra.