Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Quang Huy Thần Đế

Chương 21: mượn gió bẻ măng…sự thật đau đớn




Chương 21: mượn gió bẻ măng…sự thật đau đớn

“hệ thống con hung thú kia có thực sự là Thao Thiết?” Đế Tử vừa chạy vừa xác nhận lại với hệ thống.

“phải cũng không phải” hệ thống thông báo hiện lên một đoạn phân tích.

Chủng loại: Thao Thiết. Tu vi: chuyển sinh 9.

Huyết mạnh: Viễn Cổ Ma Long (do hấp thụ quá nhiều tử khí huyết mạch thoái hoá thành Thao Thiết).

Nhận thấy hắn còn thắc mắc hệ thống tiếp tục nói “về cơ bản đáng lẽ khi nở ra từ trứng thì nó là một con Viễn Cổ Ma Long, nhưng trong thời gian ấp nở nó bị tiếp xúc với một lượng “Tử Khí” khiến cho huyết mạch thần thú bị thoái hoá và ăn mòn th·ành h·ung thú”.

“có cách nào hạ nó không” Đế tử khẩn trương hỏi bởi lẽ hiện tại hai con hung thú “chiến hữu” của hắn đang dần tiếp cận gần hắn hơn.

“với thực lực của ngươi bây giờ điều đó là hoàn toàn không có khả năng” hệ thống thản nhiên trả lời “tuy nhiên ngươi còn có món đồ đã quay được lúc trước mà” rồi chỉ về phía giới chỉ của hắn ngầm ám hiệu.

“đúng ta có cách rồi” hắn vừa nói xong Lâm Chiến đã đuổi kịp hắn.

“hảo hữu, huynh đệ tốt, đại ca, chúa cứu thế ta vừa nghe được ngươi nói có cách đối phó hai con “Thôn Kim Thú” này đúng không mau chỉ ta hai ta cùng công lược thí luyện này” Lâm chiến cừa nói vừa lách mình né tránh một cú cào của Thao thiết.

“ẦMM ….” Hai cái móng Thao Thiết sắc nhọn cào xuống mặt đất tạo thành vết móng vừa sâu, dài nhưng không chúng mục tiêu chúng tức giận mắt đổi sang xích hồng gầm lên kinh người phát lực vào tốc độ cũng tăng cao.

“GÀOOOOOOOO….!” Nhận thấy tình hình nguy cấp Lâm Chiến vội vã nói “không ổn nó sắp dùng thiên phú của bản thân” rồi tay hắn lật tấm áo choàng đen ra lộ ra một thanh kiếm màu bạc thân kiếm tuy được giấu trong lớp vỏ nhưng khí tức của thiên địa quy tắc vẫn quấn quanh.

“tên này quả nhiên là “hắn”” Đế tử thầm nghĩ nhưng cũng vội vàng ngăn tên kia lại “Lâm Chiến huynh đệ khoa đã ta có cách” vừa nói hắn lấy trong giới chỉ ra một vật hình trụ có nhiều lỗ trên thân có một cái chốt ở đầu.

“đây là một v·ũ k·hí t·ấn c·ông trực diện tên là “flash bang” huynh đệ chỉ cần đợi khi nó dùng (Thiên Phú bổn mệnh) kéo chốt ở đầu rồi ném xuống chân là được” Đế tử vừa vận lực né tránh cú cào tiếp theo của Thao Thiết vừa ném cho hắn vật đó.



“phờ lát gì cơ? Thôi được ta tin ngươi một lần” hắn thu kiếm lại ngay sau khi nhận được vất đó dường như thanh kiếm này có một thứ bí mật nào mà hắn muốn giấu nhưng động tác đấy chỉ nhận được một cái nụ cười thần bí của Đế Tử.

“GẦMMMMMM….” Thao Thiết bắt đầu sử dụng bổn mệnh thiên phú của nó.

Hình dạng của nó dần trở nên quỷ dị toàn thân nó đứng vững như bám rẽ xuống đất cơ bắp phình to miệng mở rộng, con mắt đỏ trợn lên khí tức tang tưởi đầy ma tính từ trong miệng nó toát ra, một cỗ sức hút mạnh mẽ theo đó tiến vào cái miệng đó.

“RẮC RẮC …..RẮC” linh khí xung quanh bán kính hai trăm mét bị bóp méo thuận theo lực hút đó chui vào miệng con hung thú, tình cảnh hai người giờ đây cực kỳ nguy cấp vừa phải chật vật chống lại cái lực hút kinh người vừa phải định thần tránh ma tính xâm lấn thần hồn.

“tinh bổn mệnh thiên phù Thao Thiết (Thôn Thiên Phệ Địa) đã tới giai đoạn khởi động cuối nhanh chớp thời cơ” hệ thống gấp rút nhanh chóng thông báo.

“NGAY LÚC NÀY NÉM ĐI!” Hắn nhận được thông báo từ hệ thống không chút chần chừ lập tức gầm lên gia hiệu cho Lâm Chiến.

“MẸ NÓ NGẬM MỒM LẠI CHO LÃO TỬ” tên kia nghe thấy hiệu lệnh cũng gầm lên làm theo chỉ dẫn trước đó của ném vật kia ra.

“XOẸTTTTTTTTT….BỤP” không có nổ to, không có sức p·há h·oại kinh người, chỉ có một cảm giác ánh sáng mạnh khủng kh·iếp loé lên lập tức làm cho hai bên mất hoàn toàn thị lực tuy rất nhanh nhưng hậu quả để lại cũng kinh người.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! MẮT TA.”

“GÀOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”.

Nhưng giữa tình cảnh có phần hơi thảm khốc lại có một giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang thêm cực kỳ nồng sát ý cất lên “(Thanh Tâm Ngự Thú Thuật)” đó không ai khác ngoài Đế Tử hắn đã kịp thời che mắt trước cú sốc ánh sáng của thứ v·ũ k·hí đó giờ đây việc cần làm chỉ là thu phục hai con thú đang bị choáng khá là nhẹ nhàng.

“GÀOOO…GỪ…” hai con hung thú mất đi sự dữ tợn trước đó chấp nhận bị thuần phục và được hắn thu vào (Bách Thú Giới Chỉ).

Sau khi thu phục xong hắn quay lại phía người “chiến hữu” đang nằm trên mặt đất kêu khóc thảm thiết kia từ từ ngồi xuống không khí xung quanh cũng dần ngưng kết lại khí lạnh cùng với sát khí kinh khủng làm cho môi trường lập tức giảm đi nhiệt độ.

“AAAAA TÊN CHÓ CHẾT SAO NGƯƠI DÁM LỪA TA” dường như vẫn chưa nhận biết được tình hình tên kia vẫn trách cứ một cách giận dữ.



“ thanh long thổ tức” lời vừa xong một lưỡi kiếm đâm mạnh vào ngực “Phập…” khiến hắn im bặt một lúc rồi gầm lên toan rút kiếm chém.

“AAA MẸ KIẾP DÁM RA TAY VỚI LÃO TỬ NGƯƠI CHÁN SỐNG RỒI” hắn giận dữ nhưng chưa kịp làm gì bốn tiếng chém làm cho hắn ngừng lại “XOẸT… XOẸT… XOẸT… XOẸT!” toàn bộ tứ chi của hắn giờ đa đứt hết gân không cựa quậy được nữa.

Nhưng khác với vẻ hoảng loạn khi nãy lúc này hắn trở nên yên tính âm trầm một cách lạ thường hắn hỏi “ngươi tại sao phản bội ta?”.

“phản bội? câu này nên hỏi ngươi thì đúng hơn, tại sao ngươi phản bội tông môn?” Đế Tử càng ngày càng toả ra sát cơ mạnh mẽ.

“SAO NGƯƠI LẠI BIẾT VIỆC ĐÓ!” Lâm Chiến sau khi nghe câu này cơ thể không tự chủ được run lên hoài nghi nhìn lại phía Đế Tử.

“khi đó ta nhận ngươi làm đồ, những tưởng ngươi trở nên tốt đẹp ai ngờ khi lớn lại làm truyện táng tận thiên lương như vậy, lại dám phản bội kết hợp ngoài nhân đồ sát tông môn, làm nhiều như vậy chỉ vì thanh kiếm này thôi sao” câu nói vừa dứt sát khí trong cơ thể hắn không khống chế nổi nữa bạo phát hoàn toàn.

“ẦM ĐÙNG….ĐOÀNGGG…” sắc trời cũng chợt tối sấm chớp vang dội, tuyết bắt đầu đổ xuống ngày càng nhiều.

“tinh phát hiện tinh thần ký chủ sau khi dung hợp với ký ức bản năng của cơ thể hoàn tất bắt đầu mất khống chế, tiến hành cưỡng chế tính phòng vệ” hệ thống nảy ra cảnh báo khẩn cấp.

“người là Sư Phụ, hahahahahahahaaaa… trớ trêu thay ngươi đã biết thì quá muộn rồi ta đã có thanh kiếm này, cũng chính ta ta đồ tông môn của mình hahahahaha ngươi giờ đây chỉ là kẻ thất bại không hơn không kém”.

“gì mà đi tìm Quang Huy để thắp sáng nhân loại chỉ bởi lẽ ngươi quá bảo vệ “bọn chúng” mới trở thành cộng địch của lũ tông môn cổ, cũng bởi lẽ động đến bát cơm của chúng nên chúng mới liên thủ tiêu diệt ngươi đồ cái “tông môn” mà ngươi bảo vệ, ta chỉ là kẻ thức thời làm việc nên làm….”.

Chưa nói hết câu một mũi kiếm lại đâm mạnh vào tim hắn “PHẬP”.

“KHỤ KHỤ HAHAHAHAHA ngươi g·iết ta thì có là được gì, chừng nào ngươi vẫn là “Thanh Đế” vẫn mải mê tìm kiếm cái gọi là “Quang Huy” cho bọn thường nhân vẫn bảo vệ bọn kém cỏi thì mãi mãi vẫn thua…cuộc…khục… khục”.



Lâm Chiến cố gắng dùng chút sinh cơ cuối cùng của mình để châm chọc hắn nhưng hắn mảy may không giao động.

“ “Quang Huy” không làm được thì ta làm”Dạ Quang” ngươi nghĩ ta sẽ vì vậy mà bỏ cuộc sao không bao giờ có hai từ đó trong từ điển của ta, cứ chờ xem đi” hắn vừa nói vừa gỡ thanh kiếm bạc trên người Lâm Chiến Xuống.

“trả lại kiếm cho ta…khục….ta mới là chủ của nó tại sao…khục tại sao ta không cảm nhận được (TRẢM TIÊN KIẾM) ngươi đã là gì”Lâm Chiến hốt hoảng kêu gào.

“tinh linh hồn ký chủ hoàn toàn dung hợp ký ức thân thể, tinh thần không ổn định phòng thủ thất bại yêu cầu ký chủ tỉnh táo” hệ thống lo lắng thông báo.

“không sao ta vẫn là ta chỉ là nếu đã là người thừa hưởng lại cỗ thân thể này, ta cũng sẽ hoàn thành nốt công việc của nó nhưng giờ đây ta sẽ là “Dạ Quang” không cố kỵ điều gì nữa, có cách nào để ta có thể cứu lấy những “người đó” không”

“tinh xét thấy ký chủ đang sở hữu một vật phẩm và bộ kỹ năng đó thì vẫn có khả năng làm được ước muốn của ký chủ nhưng sẽ không lường trước được điều gì, tất cả tuỳ quyết định của ký chủ thôi ta theo tới cùng” hệ thống tỏ ra đồng tình và ủng hộ khiến tâm trạng hắn tốt hơn.

“vậy cũng được, cảm ơn ngươi Bảo Bảo” hắn đáp lại một cách lạnh nhạt.

“tốt kết hợp thanh kiếm kia và phát động siêu trọng kích của (Thiên Kiêu Đao) có thể làm được tuy nhiên nó là kiếm nên có thành công hay không thì không biết, chỉ biết với sức mạnh bây giờ tinh thần ký chủ có thể chịu phụ tải nghiêm trọng”.

“(Thiên Kiêu Bát Đao) siêu trọng kích thức thứ nhất (Phá Không)” lợi dụng phẩm chất của thanh kiếm và kỹ năng nhát chém đó tạo thành một hư không thông đạo kết nối với dòng thời gian, nhưng sức ép của nó tỏa ra chỉ qua lỗ hỏng này cũng ép cho tinh thần của hắn không chịu nổi.

“ẦMMMM…. ĐÙNGGGGG….” Sắc trời càng lúc càng sấu cảm tưởng như tận thế hàng lâm cánh xa tận thủ đô Quang Dương của đế quốc Thần Quang cũng có thể trông thấy cảnh tượng kinh khủng này.

“liều thôi” nói rồi hắn lao nhanh vào đó rồi biến mất trong dòng sông thời gian.

Lúc này tại thủ đô Quang Dương của Đế Quốc Thần Quang trong đông cung đang có hai bóng người nói chuyện với nhau.

“ngươi sao vậy kế hoạch thất bại rồi sao” người ngồi chính tọa hỏi.

“không ta chỉ gặp một người mà cả đời này ta không muốn gặp lại, xem ra chúng ta phải đẩy nhanh kế hoạch rồi, tuy mất thanh kiếm ấy nhưng ta sẽ cố gắng nhanh nhất tìm món binh khí còn lại” người áo đen trả lời.

“rốt cuộc trở thành hoá thân của “hắn” có lợi gì cho ngươi mà để ngươi phải làm mức này giờ thân phận cũng lộ rồi nếu tên kia quay lại t·ruy s·át thì cũng mệt đó” người chủ tọa nói.

“giờ hắn còn rất yếu khả năng hắn t·ruy s·át là khá thấp cái chính giờ là làm sao đối phó với kẻ mà ta đồng ý trở thành hoá thân” người áo đen trả lời.

“đúng là mệt mỏi, xem ra trận hạo kiếp này lại lớn hơn chúng ta tưởng đó” nói rồi hắn thở dài đứng dậy biến mất.