Chương 19: Sức Phá Hoại Kinh Người.
“tốt ta đi họp với các vị tướng quân tìm cách kiềm chân lũ yêu vật lại tối nay cùng công tử xuất phát” Ngưng Nhi nói xong cười một cách tinh quái rồi đi ra khỏi tư viện.
“khí chất này thật đúng là …” Đế tử thầm nghĩ khi nhìn về phía Tiểu Cửu “khác Cửu Cửu sự yêu mị đến từ thiên phù nên dù tính cách rất nghe lời thì vẫn cảm thấy được, khí chất Ngưng Nhi lại mang một sự quyến rũ do chính nàng ấy sinh ra nhờ tính cách tinh nghịch của bản thân”.
“mọi người chuẩn bị đi tối nay chúng ta xuất phát, à nhớ mang chút “quà” cho nhóm người đó nhé” hắn quay ra phân phó Yên Nhi.
Trong thư phòng tướng quân phủ một nhóm người đang ngồi thảo luận sự việc đang diễn ra trong Thanh Ngưu Sơn Mạch.
“tiểu thư điều tra ra được rồi, số yêu thú cấp 7 nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ, đặc biệt hành quân rất là chỉnh tề không giống như chuẩn bị công thành” một lão giả mặc chiến phục nói.
“Chung lão ta đã biết, nhưng việc này liên quan an nguy của thành ta vạn sự không thể để vạn nhất cứ tăng cường phòng bị các nơi như lúc nãy đã bàn” Ngưng Nhi đứng lên đi về phía Võ Như Thần.
“ đệ cầm lấy cố thủ cho tới khi phụ thân về ta phải cùng tỷ phu đệ đi về di tích điều tra, phụ thân cũng đang cấp tốc trở về nên đừng lo lắng, ta lui trước đây” nói rồi đi nhanh về tư viện.
“tốt a tỷ tỷ hẹn hò vui vẻ…” Võ Như thần nói lớn còn tặng thêm cái vẫy tay “NHƯ THẦN NGƯƠI NGỨA DA RỒI THÌ PHẢI” vừa đi được vài bước Ngưng Nhi lập tức quay lại tác động vật lý vào khuôn mặt của tên đệ đệ ngứa da của nàng.
Tối đó tại cửa di tích Phía Nam “sao ta nhìn sắc mặt của tiểu tử kia lúc tiễn chúng ta có gì đó khác khác nàng thấy sao Ngưng Nhi” một bóng đen mặc đồ dạ hành nói với một bóng đen khác trong số năm bóng đen phía sau.
“hẳn hồi chiều trượt chân ngã đập mặt vào tường a, huynh không cần để ý đâu” “võ sư Trung Kỳ ngã mà cũng b·ị t·hương thật thì chả phải hồn uý đập đầu vào đậu hũ cũng c·hết à” Đế Tử cười nói.
“có người đến rồi hành động như kế hoạch đã định” nói rồi hắn nhảy lên cành cây gần đó mọi người cũng theo đó ẩn mình đi.
“SỘT SOẠT….” một nhóm đệ tử Hải Thiên tông và Chiến Vương Tông xuất hiện sau bụi cây gần đấy.
“hừ lần này thì Thành Thanh Ngưu Mơ tưởng thoát được kiếp nạn này” một tên Hải Thiên tông đệ tử cười lớn nói.
“Lão ngũ tiến tới làm việc đừng có nói nhảm các vị sư huynh Chiến Vương tông cười cho đấy” tên nói chuyện thoạt chừng nhìn là tên cầm đầu của nhóm đệ Tử Hải Thiên tông.
“Trần Cung huynh đệ thấy ta nói đúng không” tên lão đại Hải Thiên tông quay về phía một tên đệ tử khác của Chiến Vương tông nói.
“chỉ cần các ngươi đảm bảo giao cho ta Sở muội lành lặn ta sẽ hỗ trợ các ngươi âm mưu này” tên Trần Cung nhìn về phía tên đệ tử Hải thiên tông bằng ánh mắt khinh bỉ.
“ngươi là cái con *** gì chứ dám nhìn lão tử bằng ánh mắt ấy ngươi chán thở rồi phải không” tên Lão Đại gầm lên giận dữ.
“ta mà nói cho Trịnh Sở rằng tên sư huynh nàng ấy hâm mộ bấy lâu nay thực chất chỉ là tên tiểu nhân, mong muốn chiếm chức vụ tông chủ tông môn của cha nàng ta” tên lão đại nói trúng tim đen của Trần Cung khiến cho Trần Cung tức tối nhưng không dám ra tay.
“Trần Cung ngươi c·hết đi cho ta!” Trịnh Sở bất ngờ lao ra từ trên cây Yên Nhi cũng không kịp cản lại.
“Sở sư muội sao ngươi lại ở đây, ngươi nghe thấy gì rồi” Trần cung nâng kiếm đón đòn bất ngờ của Trịnh Sở hỏi lại.
“ta nghe thấy tất cả các ngươi nói, nên ngươi đi c·hết đi tên phản bội” Trịnh Sở giận dữ chém mạnh về phía Trần Cung.
(Lưu Ly Trảm) một luồng linh lực màu xanh ngọc phóng ra từ cây kiếm của Trịnh Sở ập về phía Trần cung nhưng bất ngờ bị chặn lại.
“KENGGG..”
(Chiến Vương thần Thể) cơ thể Trần cung toả ra một vòng sáng màu vàng khí huyết hắn sôi lên nhiệt khí tỏa ra bốn phía hai tay tụ thành quyên đấm mạnh vào kiếm khí.
“ẦM ẦM… RẮC RẮC”
Mắt thường có thể thấy kiếm khí đang bị nứt ra, chênh lệch thực lực hai bên rất cách biệt như vậy Trịnh Sở khó thắng được.
“Sở muội theo ta về giờ ta sẽ ban cho muội làm tông chủ phu nhân, ta cũng sẽ cứu cha muội chỉ cần muội nghe lời” Trần Cung liếc về phía nhóm đệ tử kia bao vây lấy Trịnh Sở.
Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên (Đại Lâm Khốn Tiên Trận)
“RẮC RẮC ẦM….” mặt đất nứt ra những chiếc rễ cây to lớn như có sinh mệnh trồi lên quấn chặt lấy nhoám đệ tử này.
(liên phát Diệt Thần Tiễn) mười mũi tên bay nhanh “v·út v·út…phập phập” mười tên đệ tử bỏ mình.
“tốt lắm Yên Nhi mọi người cũng lên đi” Ngưng Nhi chỉ huy mọi người tiến lên phá vòng vây của nhóm đệ tử kia lúc này năm tên chủ lực của Hải Thiên Tông quay lai.
“Trần Cung sao ngươi bảo có thể giải quyết lũ tạp nham ta mới đi bố trí mồi nhử yêu thôi mà cũng không xong” tên lão ngũ nói.
“thì ra là các ngươi gây ra sự việc này, các ngươi có biết điều này sẽ hại bao nhiêu bách tính không” Ngưng Nhi giận dữ chất vấn.
“thì ra là chó của Thanh Ngư Thành, huynh đệ g·iết không để nó đưa tin này về được, bố trận (Thiên Lang Chiến Trận)” lão đại của nhóm vừa phận phó thì cả năm tên lập tức chấp hành.
ừ trong trận năm đạo linh lực hoà vào nhau năng hình bóng của thiên lang thú hiện lên “năm tên võ sư trung kỳ chúng ta đủ sức cạo c·hết con nhóc võ sư thượng kỳ này”.
“Võ gia kiếm pháp (Chu Tước Vũ)” Ngưng Nhi biết khó có thể địch lại một lúc năm người bèn phóng một kiếm kích nhằm rút lui để có người hỗ trợ.
“là Võ Gia kiếm pháp đây là người võ gia nhanh (Thiên Lang Thôn Nhật)” năm tên đó lấy Thiên lang hư ảnh phụ thể lao nhanh về mục tiêu.
Kiếm ý hoá tinh hồn chu tước bay nhanh về phía hư ảnh thiên lang rồi hai bên lâm vào quần ẩu.
“Ngưng Nhi tỷ muội giúp tỷ đây, Mị Cửu cô nương phiền cô lo nhóm tạp nham này” Hoàng Như Thuỷ thấy năm tên kia đang chiếm thượng phong không chịu được nữa bèn lao lên trợ giúp Ngưng Nhi.
“Ăn ta một kích (Thiểm Kích)” một kích phóng ra uy lực chưa biết nhưng tốc độ kinh người đâm thẳng vào lão ngũ của nhóm người.
“PHỐC” một tiếng xuyên thấu tay trái của hắn.
“aaaaaaaaaaaaaaaaaaa con điếm c·hết tiệt” hắn gầm lên đau đớn biến chiêu đánh về phía Như Thuỷ.
“Sở muội muội vẫn không chịu theo ta về sao” Trần Cung vẫn cố gắng chiêu hàng Trịnh Sở.
“ngươi tên phản trắc đi c·hết đi” câu trả lời mà hắn nhận được lại là hai phát chém khiến hắn bắt đầu mất khống chế.
“hừ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta mới đầu chỉ định bắt lấy ngươi sau đó biến ngươi thành người phụ nữ của ta rồi ép lão già đó trao lại ta chức vị, không ngờ gặp ngươi ở đây” hắn thì thầm.
“sao ngươi lại phản bội cha ta, cha ta đã từng cứu ngươi ra khỏi ma thủ của tên ác ma tông chủ đời trước đây là cách ngươi trả ơn” Trịnh Sở b·ị đ·ánh lui lại chật vật, tức giận chất vấn.
“ta đằng nào cũng g·iết ngươi cho ngươi biết kế hoạch luôn cho ngươi thành con quỷ minh bạch, dẫu sao ta cũng là con trai nuôi của tông chủ đời trước cha ngươi g·iết hắn thì thôi đi lại còn tính đá ta khỏi tông môn đáng c·hết” Trần Cung Hắc hoá nói ra.
“khi ta là con tông chủ ta đâu bị đối xử như này, ta được yêu thương chiều chuộng muốn gì được nấy giờ ta lại chỉ là tên nội môn đệ tử sắp bị đá đi ta không phục”.
“đấy là do ngươi ảo tưởng thôi rõ ràng ngươi bị lão già biến thái đó mua về biến thành sủng nam ngày ngày làm công việc không nói lên lời đấy mà gọi là “yêu thương chiều chuộng” kinh tởm” Trịnh Sở không biết nói gì hơn.
“IM MỒM TA SẼ GIẾT NGƯƠI RỒI BIẾN NÓ THÀNH KHÔI LỖI DÙ SAO CHỈ CẦN NGƯƠI CHẾT LÀ ĐƯỢC” Trần Cung hắc hoá hoàn tất đang định vung quyền kết liễu Trịnh sở.
“ẦM ĐÙNG…….ẦM ẦM ĐÙNG…..” Ngay khi hắn vung quyền một tia sáng đánh mạnh xuống đất tạo ra v·ụ n·ổ rất lớn xung chất khiến cả mọi người bao gồm cả hắn ngã rạt như cây non gặp bão.
“SÚNG ĐÂY TẤT CẢ BỎ ĐAO KIẾM XUỐNG” Đế tử tay cầm súng xuất hiện trước mặt mọi người.