Vừa ra viện, Từ Tử Kỳ liền chuyển đến căn hộ mà Lương Thu Duệ cấp cho. Từ Tử Kỳ thân là thư ký của Bí thư, việc chuyển nhà của y không thể giấu diếm được người khác, rất nhanh đã huyên náo khắp trụ sở Thành ủy khiến ai ai cũng biết.
Nói gì cũng có, có người ngưỡng mộ, có người châm chọc khiêu khích, mỉa mai cái mông ngựa (chỉ lời tâng bốc, nịnh hót) của Lương Thu Duệ vỗ rất kêu, không chỉ theo sát sau mông Bí thư Hạ, đến cả mộng ngựa của thư ký của Bí thư cũng vỗ, thật là mất mặt.
Nhưng cũng có người nói Lương Thu Duệ mới là người thông minh, bởi vì trong giới chính trị trong nước những ví dụ về Trưởng ban thư ký cấp nhà ở cho thư ký cũng có, ví dụ điển hình nhất thuộc về thư ký của Tổng bí thứ năm đó là Mễ Kỷ Hỏa khi lần đầu tiên đảm nhiệm trọng trách đương đại là thư ký của Tổng bí thư của Bí thư Tỉnh ủy, bởi vì nhận được sự tán thưởng của Tổng bí thư, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lúc đấy đích thân đem căn hộ nhượng lại cho Mễ Kỷ Hỏa ở.
Hiện nay Mễ Kỷ Hỏa là Chánh văn phòng Tổng bí thư, nghe nói, đã rất chiếu cố đối với Trưởng ban thư ký năm đó có ân nghĩa nhượng căn hộ, luôn khắc ghi tình nghĩa của ông ta trong lòng.
Cho nên có người nói nhượng cho người ta một căn nhà ở, bảo đảm cả đời đi trên con đường tơ lụa.
Đương nhiên những điều ở trên chỉ là truyện cười, nhưng Lương Thu Duệ nhượng phòng cho Từ Tử Kỳ, cũng quả thực dẫn phát ra những ngờ vực vô căn cứ của không ít người, đều đang nghĩ, Lương Thu Duệ coi trọng Bí thư Hạ như vậy sao?
Buổi chiều, Chu Minh Hoành chính thức đệ trình văn bản kiểm điểm lên Thành ủy, là lấy xe công dùng vào việc riêng, sau khi say rượu đã lái xe và sau đó nhận sai với lãnh đạo Thành ủy, thừa nhận sai lầm, lãnh đạo Thành uy đương nhiên chính là Hạ Tưởng rồi, Thành ủy là một cách xưng hô rất không rõ ràng, cụ thể là ai, hiển nhiên chính là Bí thư Thành ủy.
Chu Minh Hoành vừa nhận sai với Hạ Tưởng, vừa thầm chế giễu trong lòng , nhận định rằng Hạ Tưởng vẫn còn ghi hận trong lòng đối với những việc mà y đã từng làm ở thành phố Thiên Trạch lần trước, cố ý trừng trị y. Nên trong lòng y đã hận Hạ Tưởng đến tận xương tủy, quyết định cùng Chương Quốc Vĩ đi chung đến cuối con đường, không cho Hạ Tưởng phát triển an toàn ở Tần Đường, tốt nhất là một năm nửa năm sẽ chán chường rời khỏi Tần Đường.
Hạ Tưởng nhìn ra sự bất mãn của Chu Minh Hoành, không giải thích, không nói nhiều, chỉ sau khi đi qua hết sân khấu, lại khuyên giải an ủi vài câu, và đưa mắt nhìn theo Chu Minh Hoành rời đi. Hắn cũng biết rõ, giữa hắn và Chu Minh Hoành, mâu thuẫn không thể chốc lát có thể hóa giải được. Dù sao hắn lần này là đối phó với công việc chứ không phải đối phó với người, sẽ không quản bất kỳ cảm tưởng gì của Chu Minh Hoành.
Trong việc xử lý vấn đề của Mã Quân, Lưu Kiệt Huy tuy cũng gây ra áp lực từ các phương diện, nhưng từ đầu đến cuối lại không đích thân gọi điện tới mở miệng với hắn, cũng không biết là tự cao với thân phận, hay là có những băn khoăn khác. Nếu Lưu Kiệt Huy gọi điện tới thì còn dễ nói một chút, y lại luôn nấp ở đằng sau, ngược lại khiến Hạ Tưởng có chút đề phòng trong lòng.
Ấn tượng mà Lưu Kiệt Huy mang đến cho hắn là không thành thật và mèo già hóa cáo, cũng không phải là hệ dễ đối phó.
Không cần phải nói, Lưu Kiệt Huy tất có chuẩn bị ở sau.
Cục diện của thành phố Tần Đường, so với cục diện của thành phố Thiên Trạch còn phức tạp hơn, còn khó mở ra hơn. Đừng nghĩ hắn là Bí thư ở Tần Đường, là nhân vật số một, nhưng ở Thiên Trạch hắn là Thị Trưởng, có thể dựa vào sự phát triển kinh tế, để lôi kéo đầu tư làm cơ hội, lấy đòn bẩy kinh tế để nậy lên lợi ích của các phương, nhưng ở Tần Đường với nền kinh tế phát đạt, hắn lại không nắm chắc được công việc về kinh tế, muốn mượn lợi ích kinh tế làm điểm đột phá, là phương pháp không khả thi.
Hơn nữa chẳng những phải đối đầu với sự bức bách của một Thị trưởng vô cùng cứng rắn mạnh mẽ, còn có một vị Chủ tịch Hội đồng nhân dân trốn ở phía sau, bốn bộ máy lớn thì có nhân vật số một của hai bộ máy là đoàn kết một lòng với nhau, hắn đúng thật là một kẻ đến không được hoan nghênh.
Nhưng chuyện trên chính trị lại không thuận theo con người, thế lực của Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường càng lớn, Tỉnh ủy lại càng lo lắng, lại càng tìm cách đánh vỡ cái độc đại của Chương Quốc Vĩ, cái chính trị muốn chính là cân bằng, không phải độc tài quyền thế.
Cho dù Phạm Duệ Hằng có tán thưởng Chương Quốc Vĩ đi chăng nữa, y cũng xuất phát từ đại cục, xem xét trên sự phát triển lâu dài của Tần Đường. Bởi thế mới hai lần khống chế sự thăng cấp của Chương Quốc Vĩ. Càng nghĩ càng rõ đó là, Bí thư Thành ủy Tần Đường không rơi xuống đầu y, cũng sẽ không rơi xuống đầu Chương Quốc Vĩ, tất nhiên vẫn sẽ phái người khác đến phá cục diện của Tần Đường.
Giống như năm đó sau khi Cao Thành Tùng dần dần phát triển an toàn ở tỉnh Yến, Trung ương cuối cùng không khỏi giống như gây khó khăn với y, ở bất kỳ một nơi nào đều không cho phép Bí thư hoặc Thị trưởng xuất hiện ở các cục diện hoàn toàn độc đại, nếu không, sức khống chế của Tỉnh ủy đối với địa phương sẽ giảm xuống.
Hạ Tưởng hoàn toàn rõ phương hướng con đường của hắn, cân bằng thế cục Tần Đường, phá giải cục diện một nhà độc đại của Chương Quốc Vĩ, đạt được sự vừa lòng của Tỉnh ủy hoặc là nói sự vừa lòng của nhân vật đằng sau luôn luôn chú ý hắn. Nhưng tình trạng bây giờ dùng một câu châm ngôn để hình dung chính là, tiền đồ là sáng sủa, nhưng đường đi thì khúc khuỷu, gập ghềnh.
Cục diện của Tần Đường, quả thật rất khó tháo gỡ.
… Khi còn chưa đến giờ tan ca, Hoàng Đắc Ích gọi điện thoại tới, nói là muốn hân hạnh được mời hắn một bữa cơm, có mấy người bạn cũng muốn đón tiếp về việc Bí thư Hạ đến Tần Đường nhậm chức. Dù sao lý do nói rất dễ nghe, Hạ Tưởng khách khí mấy câu, thịnh tình của Hoàng Đắc Ích dù sao cũng rất khó từ chối.
- Bí thư Hạ, phải cho quần chúng cơ hội gần gũi với lãnh đạo chứ. Không ít người đều rất tha thiết trông chờ việc ngài đến đây, ngài đã đến Tần Đường rồi, họ không thể hiện hết cái nghĩa của người chủ nhà, sợ sẽ khiến ngài cảm thấy người dân Tần Đường không đủ nhiệt tình hiếu khách.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Anh Hoàng, anh thật là khéo đấy, được rồi, cứ theo ý anh đi, nhưng chỉ một lần này thôi nhé.
Hoàng Đắc Ích buông điện thoại xuống, vui mừng đến rối cả miệng, lập tức phân phó một nhóm người đi chuẩn bị tốt trận thế, nghênh đón Bí thư Hạ đã đến Tần Đường. Sự vui mừng của y là có nguyên do, vì từ khi Hạ Tưởng nhậm chức ở Tần Đường, không nhận bất cứ một bữa cơm khách nào, y là người đầu tiên mời được Bí thư Hạ.
Thể diện cũng rất lớn, khiến hắn rạng rỡ như đón mùa xuân thứ hai, mặt mày hớn hở.
Nơi Hoàng Đắc Ích hẹn gặp vẫn là Thiên Ngoại Thiên, y và đám người đứng ở cửa đợi Bí thư Hạ đến. Qua gần nửa giờ đồng hồ, một chiếc xe Audi màu đen từ từ chạy tới, vừa nhìn biển số thì không quen, nên y không để ý tới, tiếp tục nghển cổ chờ đợi.
Không ngờ sau khi chiếc xe dừng lại, Hạ Tưởng lại bước từ trên xe xuống, Hoàng Đắc Ích vừa thấy thầm kêu thất lễ, vội chạy tới thay Hạ Tưởng mở cửa, nhưng Hạ Tưởng đã một chân chạm đất, liền vẻ mặt tươi cười mà đứng im tại chỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Sao lại không đi xe hạng nhất chứ? Hoàng Đắc Ích vừa nghĩ liền hiểu, đang ngăn chặn lối lấy xe công dùng vào việc riêng, Bí thư Hạ lấy mình làm gương, y vỗ đầu, lập tức phân phó cho thuộc hạ lái chiếc xe số một của Cục công an thành phố mà y lái đến đi chỗ khác, mới cùng mấy người tiến lên phía trước, nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư Hạ đã đến.
Hạ Tưởng không dẫn theo ai, chỉ có thư ký Từ Tử Kỳ đi cùng.
Khi lên đến trên lầu, Hạ Tưởng được dẫn vào ghế đầu, Từ Tử Kỳ cũng ngồi bên cạnh để tiếp.
Khách mà Hoàng Đắc Ích đưa tới cũng không nhiều, tất cả chỉ có hai người. Mời khách ăn cơm phải chú ý rất nhiều, nhất là quan lớn có cấp bậc như Hạ Tưởng, vì Hạ Tưởng đường đường là nhân vật số một của Thành ủy, việc chú ý lại càng nhiều.
Nếu khách đi cùng quá ít, thì có vẻ không đủ long trọng, quá nhiều thì có vẻ ồn ào, hơn nữa dễ làm cho lãnh đạo không vui.
Người tiếp khách cấp bậc quá cao, thì giọng khách sẽ át giọng chủ. Cấp bậc quá thấp, thì dễ nghi ngờ là khinh thị khách chính. Nếu tầng lớp quá cao, dễ khiến khách chính không vui. Tầng lớp quá thấp, khách chính cũng sẽ soi mói. Hơn nữa người tiếp khách vừa không thể nói quá nhiều, cũng không thể nói quá ít, càng không thể không biết nói chuyện, dù sao muốn làm đúng mức, vô cùng không dễ.
Hai người tiếp khách hôm nay, vừa nhìn thì không phải người bình thường, không phải nói cách ăn mặc của họ lộ ra vẻ giàu có, mà là lời nói cử chỉ hiện rõ là nhân vật thuộc tầng lớp nhất định. Hai người ở trước mặt Hạ Tưởng, cung kính mà khiêm tốn, không nói nhiều, mà đợi Hoàng Đắc Ích giới thiệu.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hoàng Đắc Ích trước tiên cáo tội với Hạ Tưởng, sau đó mới giới thiệu hai vị khách làm quen với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng biết chỉ cần dự tiệc khẳng định sẽ có người tiếp khách, bên ngoài là người tiếp khách nhưng thực tế là người trả tiền. Đương nhiên trả tiền là chuyện nhỏ, nhân cơ hội kết giao mới là chuyện lớn.
Một người hơn 50 tuổi, đỉnh đầu đã trọc hơn một nửa, mắt nhỏ, mũi tẹt, vừa cười thì hai mắt híp thành một khe hở nhỏ.