Quan Thần

Chương 1108: Thái quá cũng như bất cập, nóng vội




Hoàng Đắc Ích giới thiệu ông ta:

- Bí thư Hạ, vị này là Cát Tú, Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân.

Cái tên Cát Tú Hạ Tưởng cũng có nghe qua, nhưng chưa gặp bao giờ, Cát Tú là Phó chủ tịch thường trực Hội đồng nhân dân thành phố, Hoàng Đắc Ích giới thiệu ông ta làm quen với Hạ Tưởng, xem như một bước diệu kỳ.

Hạ Tưởng liền không khỏi dành cho Hoàng Đắc Ích ánh mắt tán thưởng.

Hạ Tưởng và Cát Tú hàn huyên mấy câu, bây giờ chỉ là bước làm quen ban đầu, là giai đoạn tiếp xúc, toàn là những lời khách sáo và chuyện tào lao, ai cũng sẽ không nói những chuyện liên quan đến công việc, bởi vậy đơn giản là nói chuyện suông.

Sau đó Hoàng Đắc Ích giới thiệu người đàn ông còn lại có thân hình cao gầy, chưa đến 50 tuổi làm quen với Hạ Tưởng:

- Bí thư Hạ, vị này là Lý Hữu Quốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty hữu hạn thực nghiệm đại địa Tần Đường.

Chỉ đơn giản nói qua, y không giới thiệu quá nhiều về quy mô nghiệp vụ của công ty thực nghiệm đại địa, bởi vì nếu Bí thư Hạ có hứng thú, khẳng định còn có đầu đề câu chuyện.

Lý Hữu Quốc? Hạ Tưởng cười, chú của Lý Niên, rất thú vị, tiệc chiêu đãi mà hôm nay Hoàng Đắc Ích tổ chức rất có nội hàm, cũng không phải là bữa cơm bình thường. Đương nhiên rồi, với cấp bậc của hắn, cũng không thể vì ăn cơm mà ăn cơm, ai mời hắn, đều có muôn vàn nhu cầu lợi ích.

Nếu mời Bí thư Thành ủy chỉ đơn giản là vì bữa cơm, vậy thì thật không biết nắm lấy cơ hội rồi.

Sau đó thì chén rượu giao thoa, Hạ Tưởng trước đó đã thanh minh, hắn chỉ uống ba chén, Hoàng Đắc Ích thịnh tình khuyên hai câu, thấy Hạ Tưởng vẫn kiền trì như thế, cũng không cố thêm. Trước mặt lãnh đạo nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng nhất định phải nắm chắc mức độ tốt nhất, biết đến điểm dừng, nếu không hảo tâm sẽ thành chuyện xấu, sẽ mất nhiều hơn được.

Rất lâu sau bầu không khí vẫn sôi nổi, chủ yếu là Đắc Ích và Lý Hữu Quốc nói chuyện, các mặt đều nghĩ rất chu toàn, lời nói ra cũng rất có chừng mực, vừa tô đậm cho bầu không khí, lại không đến mức có vẻ đột ngột, quả nhiên là một cao thủ hòa giải.

Khi bầu không khí cũng đã sắp sửa, Hạ Tưởng đưa ra yêu cầu kết thúc bữa tiệc, hôm nay chỉ là làm quen một chút, gặp mặt, trên bàn ăn sẽ không nói ra được chuyện quan trọng gì. Bí thư muốn đi, Hoàng Đắc Ích cũng không tiện giữ lại, cả đám người tiễn ra bên ngoài, Hạ Tưởng bắt tay Cát Tú nói:

- Ông Cát, về sau nhớ giúp đỡ nhiều cho công tác của Thành ủy nhé, ông là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tôi cũng phải nhận sự đốc thúc của nhân dân.

Cát Tú vội khiêm tốn vài câu:

- Tôi làm việc dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, bất cứ lúc nào cũng xin nhận tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.

Hạ Tưởng bắt tay Lý Hữu Quốc nói:

- Đồng chí Hữu Quốc, công ty thực nghiệm đại địa phạm vi nghiệp vụ rất rộng, về sau phải vì sự phát triển kinh tế của Tần Đường mà làm nhiều cống hiến nhé.

Lý Hữu Quốc vội gật đầu tán thưởng:

- Nhất định, nhất định sẽ làm theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Hạ.

Hạ Tưởng bắt tay với Hoàng Đắc Ích thì đơn giản nhiều rồi, thuận miệng nói một câu:

- Đắc Ích, lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe.

Hoàng Đắc Ích nghe ra sự thân thiết trong lời nói của Bí thư Hạ, vui như mở cờ trong bụng.



Sau khi Hạ Tưởng chào từ biệt đám người Hoàng Đắc Ích, thì lên xe mà đi, khiến họ không thể ngờ đó là, trong một căn phòng ở bên kia đường đối diện với lầu ba của khách sạn Thiên Ngoại Thiên, Chương Quốc Vĩ và Lưu kiệt Huy đứng trước cửa sổ, nhìn rõ mồn một khung cảnh Hạ Tưởng và đám người Hoàng Đắc Ích chào từ biệt nhau.



Chương Quốc Vĩ còn tạm, cười nhếch mép, hình như không cho là đúng đối với cuộc gặp mặt của đám người Hạ Tưởng và Hoàng Đắc Ích, Cát Tú. Lưu Kiệt Huy lại mang vẻ mặt u ám, trong ánh mắt lóe lên sự phẫn nộ.

- Quốc Vĩ, Bí thư Hạ hình như được ngưỡng mộ hơn cả Ngả Thành Văn và Phương Tiến Giang nhỉ?

Lưu Kiệt Huy quay lại ngồi vào chỗ của mình, trừng mắt nhìn Mã Quân đang uống rượu giải sầu,

- Chẳng có triển vọng gì, không phải là Phó cục trưởng phân cục, thì làm được gì? Cậu không thể thay đổi được suy nghĩ, tôi thấy cậu làm kinh doanh cho xong đi, quan trường không phải là nơi để cậu ngồi không.



Chương Quốc Vĩ ha hả cười:

- Ông Lưu, ông cũng đừng phê bình Mã Quân nữa, cậu ta cũng đủ xui xẻo rồi, còn không phải nói nghĩa khí ra mặt thay bạn nên đã hại cậu ta sao? Mã Quân là một người trẻ tuổi rất khá, chỉ là có một điểm, thích uống rượu, một khi rượu là say, một khi say là phạm sai lầm. Cậu ta không làm Phó cục trưởng thật ra lại tốt, ra khỏi quan trường, bầu trời trên đầu càng rộng lớn.

An ủi Mã Quân xong, Chương Quốc Vĩ lại tiếp lời Lưu Kiệt Huy nói:

- Bí thư Hạ quả thực có dự tính, chủ yếu là hắn ta trẻ, trẻ là cái quý giá, không nói cái khác, chỉ nói về niên hạn chịu đựng, hắn cũng có thể chịu đựng đến mức tôi không còn cáu gắt nữa. Nhưng mà mà hắn kém tôi 11 tuổi, sự cách biệt 11 tuổi, trong quan trường cũng là mấy tầng trời cao rồi…

- Tôi không làm kinh doanh, tôi nuốt không nổi cục giận này.

Mã Quân một hơi uống cạn ly rượu, rồi lại rót tiếp ly khác,

- Bí thư Hạ ngọn lửa đầu tiên đã lấy tôi làm mồi nhóm, tôi không phục, tôi đâu có đắc tội với anh ta, anh ta dựa vào cái gì mà cắt chức tôi? Tôi không để yên cho anh ta đâu.

- Trách ai? Chi bằng trách cậu đã quá lỗ mãng đụng vào thư ký Bí thư, miễn chức là còn nhẹ, đừng cho rằng Thi trưởng Hạ vừa mới đến mà không dám làm gì, hắn là Bí thư, là nhân vật số một của Thành ủy Tần Đường.

Lưu Kiệt Huy thở phì phì mắng Mã Quân mấy câu,

- Cậu nói cậu là người sắp 30 tuổi rồi, vậy mà vẫn mang tính con lừa, một chút là ầm lên. Cậu tự mình lao đầu vào tấm sắt, đến mức đầu rơi máu chảy, còn có thể trách người khác không kéo cậu lại sao? Đừng có gây thêm chuyện nữa.

- Không được, tôi sẽ gây phiền phức cho anh ta, tôi không tin trên người anh ta sạch không có một chút cứt nào. Tôi liều mạng với anh ta, ngày ngày điều tra vấn đề của anh ta, khiến anh ta ngủ không yên giấc. Chuyện đàn bà, chuyện kinh tế, không tin anh ta không có vấn đề gì.

Mã Quân nghiến răng nghiến lợi nói, mắt lộ ra sự hung hãn,

- Khiến tôi không còn đường sống, tôi cũng cho anh ta đi vào đường cùng.

Lưu Kiệt Huy còn muốn nói gì đó, Chương Quốc Vĩ mắt lại chợt sáng lên:

- Hạ Tưởng một mình đến Tần Đường, bên cạnh không có đàn bà thật quá không bình thường, hắn mới 32 tuổi, đang độ sung nhất.

- Đúng, trước hết điều tra tác phong sinh hoạt của anh ta.

Mã Quân đập bàn.

Lưu Kiệt Huy lắc đầu:

- Vấn đề tác phong sinh hoạt của Bí thư Thành ủy? Đừng gây náo loạn nữa, tưởng dễ hay sao chứ? Đến Tỉnh ủy sẽ bị khống chế lại thôi. Muốn lấy vấn đề tác phong sinh hoạt để vật ngã một Bí thư Thành ủy, thật viển vông.

- Vấn đề tác phong sinh hoạt không làm được gì, nhưng nếu trở thành sự kiện xôn xao thì cũng không có cách mà thu dọn đâu.

Bản lĩnh khác của Mã Quân thì không có, nhưng chủ ý xấu xa thì lại rất nhiều,

- Vụ án nổ mìn hại chết tình phụ ở tỉnh Tề vào một thời gian trước, cũng không làm cho một quan lớn cấp phó tỉnh ngã ngựa sao?



Chương Quốc Vĩ thấy độ lửa đã đến, liền ha hả cười:

- Cậu càng nói càng không ra thể thống gì cả, uống rượu, uống rượu.

Lưu Kiệt Huy ít nhiều hiểu được cách đối nhân xử thế của Chương Quốc Vĩ, biết Chương Quốc Vĩ rất giỏi mượn đao giết người, đồng thời bản lĩnh mượn gió nhóm lửa cũng hạng nhất, liền nghi ngờ Chương Quốc Vĩ có ý muốn thêm gió cho sóng, lại thấy Chương Quốc Vĩ có chuyển biến tốt lại thôi, rõ ràng là muốn đứng ngoài cuộc, cũng tính bỏ qua không đề cập đến:

- Được rồi, Mã Quân, cậu cứ chịu khó một thời gian, bản thân nghĩ phương pháp trước đi, đừng suốt ngày suy nghĩ đương ngang ngõ tắt nữa.

Khắp đầu Mã Quân chỉ có những suy nghĩ trả thù, làm gì còn để ý đến những lời của Chương Quốc Vĩ, y lại uống thêm hai hớp rượu, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó:

- Đúng rồi, người tình quan lớn của vụ án nổ mìn ở tỉnh Tề, chính là bắt nguồn từ chuyện bảo mẫu của quan lớn, sau đó là lên giường, nghe nói bây giờ nhà Bí thư Hạ cũng có một tiểu bảo mẫu, ha ha, đúng lúc lắm…



Chương Quốc Vĩ không tiếp lời của Mã Quân, chuyển hướng đề tài:

- Nói ra công ty của Kim Cương quy mô không nhỏ, Mã Quân, cậu xem ra làm kinh doanh cùng cậu ta, khẳng định kiếm được tiền.

Mã quân ngoài miệng ứng phó, tâm tư lại sớm đã chạy rất xa rồi, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào chai rượu, dường như trong rượu không phải là rượu mà giống như là thuốc độc, có thể một ngụm giết chết Hạ Tưởng…



Chương Quốc Vĩ không hề để ý tới Mã Quân, quay sang nói với Lưu Kiệt Huy:

- Ông Lưu, Hạ Tưởng để cho Hoàng Đắc Ích cắt chức Mã Quân, rồi lại khống chế sự đề danh của Tương Huy, hắn chỗ nào cũng nhằm vào ông, ông phải cho ra một điều lệ chứ.

- Tôi có thể có cách gì đây? Tôi là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, anh ta là Bí thư Thành ủy, tôi có thể quản được anh ta sao?

Lưu Kiệt Huy ngoài miệng nói không còn cách nào, kỳ thực trong lòng sớm đã có kế sách.



Chương Quốc Vĩ cười ha hả, gã cũng nhìn ra Lưu Kiệt Huy đã bị gã làm thay đổi hoàn toàn cảm xúc, cũng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sắc đêm đen như mực.

Tần Đường tuy không khí rét lạnh không như Thiên Trạch, nhưng mùa thu đến rất sớm, sắp đến Quốc khánh, bóng đêm đã mát như nước.

… Hạ Tưởng và Từ Tử Kỳ đã về đến Thành ủy, Từ Tử Kỳ lấy ra một tấm thẻ, ái ngại nói:

- Bí thư Hạ, khi bắt tay, Lý Hữu Quốc kín đáo đưa cho tôi một tấm thẻ.

Hạ Tưởng không nhận:

- Ông cầm lấy, tự trong lòng biết là được rồi.

Từ Tử Kỳ biết bình thường Bí thư Hạ đối với y yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bởi vì Bí thư Hạ luôn lấy mình làm gương, chưa bao giờ nhận quà tặng, càng không thấy hắn nhận tiền. Nói thật, người làm quan có mấy ai không hám tài? Bí thư Hạ có tổ chức kinh tế của riêng mình thì không nói, nhưng con người đều không chê tiền nhiều, quả thực Bí thư Hạ vô cùng biết tự hạn chế, cũng khiến y không dám tùy tiện nhận đồ này nọ của người khác.

Nhận tiền của người thì phải thay người giải trừ tai họa, thái độ làm người của Bí thư Hạ rất có nguyên tắc, hắn muốn làm giúp người khác thì cũng phải có thể nói được mới được.

Lý Hữu Quốc mặt ngoài là tặng thẻ cho y, kỳ thật dụng ý rất rõ ràng, là muốn y chuyển giao cho Bí thư Hạ. Bí thư Hạ lại không cần, bảo y cầm lấy, trong lòng y vô cùng cảm động. Xưa nay lãnh đạo ăn thịt, lính gặm xương, không ngờ Bí thư Hạ đến nhìn cũng không thèm nhìn mà để toàn bộ thẻ lại trong tay y, phải biết rằng, với thực lực của Lý Hữu Quốc, xuất hàng ít nhất cũng phải trên 100 nghìn tệ.

Trên quan trường, còn có chuyện lãnh đạo không nhận tiền mà để lại cho thư ký sao? Từ Tử Kỳ đến nghe cũng chưa nghe qua, bây giờ lại đích thân trải nghiệm, nhất thời không dám tin, cũng không biết nói gì thì tốt.

Hạ Tưởng thấy Từ Tử Kỳ ngây ra, liền mắng y một câu:

- Giờ tạm giữ lấy, đừng đụng đến tiền bên trong, sau này ra sao, sau này tính.

Từ tử Kỳ nhìn bóng Bí thư Hạ tan dần trong bóng đêm, mới cầm tấm thẻ cất cẩn thận. Sự tín nhiệm của lãnh đạo là của cải lớn nhất, trong lòng y đã rõ.

Ngày hôm sau, buổi chiều sau khi tan ca, Hạ tưởng đích thân đến bến xe đón Vệ Tân. Vệ Tân lái xe đến, lại cố phải vòng qua bến xe, nói là chỉ có ở bến xe đón đưa mới có cảm giác đang hành trình, Hạ Tưởng chỉ đành nghe theo cô.

Vệ Tân đã gầy đi.

Vệ Tân mặc chiếc áo gió màu đen đứng cạnh chiếc xe Audi màu xanh da trời, giống như chim nhạn bay về nam trên bầu trời xanh, xa xăm mà tịch liêu, chỉ liếc qua đã khiến Hạ Tưởng không hiểu vì sao mà đau lòng. Khuôn mặt cô hơi tiều tụy, đôi môi trắng bệch, lúc này khí thu khoan khoái, là mùa khiến người ta thoải mái nhất, cô đứng dưới ánh mặt trời tươi đẹp, nhưng lại có chút cảm giác hư lãnh.

Những ngón tay của mềm mại nhưng yếu ớt, hơi lạnh cóng, Hạ Tưởng không khỏi thầm than, Vệ Tân là một người phụ nữ tâm tư kín đáo, cũng chính bởi vì thế, cô mới hao tổn tinh thần quá mức, mới quá mệt mỏi.

Lên xe, Hạ Tưởng đích thân lái xe, hỏi cô:

- Có phải chỗ nào không khỏe phải không? Trông em mệt mỏi lắm, nên chú ý nghỉ ngơi, đừng làm khó cho mình.

Vệ Tân miễn cưỡng cười:

- Anh đừng quan tâm em, em bao nhiêu tuổi rồi chứ, đâu còn là con nít nữa. Chỉ là lái xe liên tục, nên có chút mệt thôi.

- Đến khi nào có thời gian thì quay lại Mĩ kiểm tra lại bệnh tình một chút? Anh thấy lo cho em.

Hạ Tưởng nắm chặt tay Vệ Tân, cảm thấy lòng bàn tay của cô đã mất đi hơi ấm quen thuộc ngày xưa, càng thêm đau lòng.

Hơi ấm trong lòng bàn tay Vệ Tân là hương phụ nữ mà Hạ Tưởng say đắm nhất, ít nhiều lần trong những lúc hắn mệt mỏi nhất, Vệ Tân dùng sự ấm áp trong lòng bàn tay ấn thái dương cho hắn, xoa bóp cho hắn, rồi hà hơi ấm ra làm ấm tai cho hắn, chuyện cũ không nhớ lại thì thôi, nhưng khi nhớ lại, lại khiến người ta yêu thương đến ghi lòng tạc dạ.

Hắn nợ Vệ Tân rất nhiều, chỉ là hai thế giới không có cách nào để bù đắp tất cả, khiến người ta đau lòng khi phải nói đành vậy với thế sự.

Trong lòng Hạ Tưởng chợt hiện lên một dự cảm chẳng lành, căn bệnh lạ của Vệ Tân, lẽ nào đã phát lại rồi sao?

- Thị trường thương vụ điện tử ở Tần Đường rất có triển vọng, em cứ yên tâm, cứ yên tâm ở lại, trước mắt nghỉ ngơi một thời gian, công tác tiền kỳ anh đã phái chuyên gia phụ trách.

Hạ Tưởng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Vệ Tân,

- Em nhất định phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, anh muốn đợi sau khi em khỏe lại, làm cơm quê nhà của thành phố Yến cho anh ăn.

Vệ Tân vui vẻ mỉm cười:

- Nói dối, anh thật ra đâu muốn em tới đây, đối với anh mà nói em sớm đã không còn cảm giác mới lạ rồi, đàn ông toàn là những mặt hàng có mới nới cũ.

Hạ Tưởng thầm nghĩ kiếp trước và đời này, hắn sớm đã quen thuộc với cơ thể của cô đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, nhưng hắn đối với cô, ngoài tình yêu ra, nhiều hơn chính là thân tình rất đậm, xem cô là một người thân quan trọng nhất trong sinh mạng hắn.

Có mới nới cũ là bệnh chung của đàn ông, nhưng đối với Hạ Tưởng luôn khác với người bình thường mà nói, có mới không nới cũ mới là bản sắc thật.

Vệ Tân đến Tần Đường chậm một ngày, hóa ra là đến Thiên Trạch gặp Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm muốn Vệ Tân giúp cô cùng vơ vét của cải của dân Mĩ, cũng muốn sang Mĩ một chuyến, đích thân xử lý một số công việc, muốn Vệ Tân làm bạn đồng hành, đồng thời muốn kiểm tra lại bệnh tình cho Vệ Tân, Vệ Tân không trả lời ngay, nói là muốn suy nghĩ thêm.

Kỳ thật là cô muốn trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, cũng sợ một khi sang Mĩ không thể quay lại trong thời gian ngắn, cô quá nhớ Hạ Tưởng, không gặp Hạ Tưởng một lần, cô khó mà yên tâm.

Thu xếp xong chỗ ở cho Vệ Tân, lại cùng cô ăn cơm trưa. Cũng may, khí sắc của Vệ Tân đã khá hơn nhiều, Hạ Tưởng muốn cô nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ đến thăm cô. Vệ Tân đồng ý, đợi Hạ Tưởng đi ra đến cửa, cô bỗng nhiên gọi to:

- Này, em còn muốn nói với anh một câu.

Hạ Tưởng gật đầu:

- Anh nghe đây.

- Nếu có một ngày em không còn nữa, anh không cần ngày ngày phải nhớ em, chỉ cần chôn em ở một nơi sâu nhất trong lòng anh, có một không gian nho nhỏ là được rồi.

Hạ Tưởng chỉ đành phải cười an ủi:

- Được rồi, cô bé ngốc, em lúc nào cũng nghĩ lung tung, giống Lâm Đại Ngọc (tên nữ nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng).

Sau khi Hạ Tưởng đi, Vệ Tân ngơ ngác đứng bên cửa sổ, nhìn Hạ Tưởng lái xe rời đi, không biết vì sao trong lòng vô cùng lạnh lẽo, nước mắt tràn mi.

Buổi chiều vừa vào làm, Nam Hân Vũ liền đến báo cáo công việc.

Hạ Tưởng hơi có chút phiền chán, Nam Hân Vũ nóng vội rõ ràng là thái quá cũng như bất cập, không ngờ Nam Hân Vũ vừa mở miệng liền nói ra một việc khiến hắn vô cùng hứng thú.

- Bí thư Hạ, có một việc tôi muốn báo cáo với ngài một chút. Đó là vấn đề ứng cử viên Phó cục trưởng cục xây dựng đô thị, tôi muốn đề cử đồng chí Chiến Nhâm.

Mặc dù Nam Vũ Hân có đôi lúc nói thẳng, nhưng cô cũng không vượt quá giới hạn. Cô là Ủy viên thường vụ Thành ủy, lại là Phó thị trưởng phân công quản lý hệ thống xây dựng đô thị. Ở Cục xây dựng đô thị, Phó cục trưởng Cục xây dựng đô thị có quyền phát ngôn nhất định.

- Đồng chí Chiến Nhâm đã công tác ở hệ thống xây dựng đô thị nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực tốt. Cá nhân tôi cho rằng, để cho đồng chí Chiến Nhâm đảm nhiệm chức vụ Phó cục trưởng là nguyện vọng chung của mọi người.

Lý lịch của Chiến Nhâm, Hạ Tưởng cũng không biết rõ, Nam Vũ Hân lại sớm có chuẩn bị, chuyển tư liệu của Chiến Nhâm lên.

Chiến Nhâm năm nay 38 tuổi, tốt nghiệp khoa công trình thổ mộc đại học Đồng Tế, học vị Thạc sỹ, đang đảm nhiệm chức vụ Chánh văn phòng cục xây dựng đô thị thành phố Tần Đường. Xem xét kỹ một chút, Chiến Nhâm không những là cán bộ có học thức, những thiết kế của Chiến Nhâm còn đạt được không ít giải thưởng, là một nhân tài hiếm có.

So sánh với lý lịch kém cỏi của Lưu Kiệt Huy, thì phân rõ cao thấp, Hạ Tưởng không thay đổi sắc mặt đặt lý lịch của Chiến Nhâm xuống, không nhanh không chậm nói:

- Đồng chí Chiến Nhâm quả thật là một đồng chí tốt về mọi mặt... Để tôi suy xét một chút."

Nam Vũ Hân đoán không ra ý tưởng thực sự của Hạ Tưởng, định hỏi lại nhưng lại cảm thấy hơi đột ngột. Tuy nhiên tính cách của côrất ngay thẳng, liền nói:

- Tôi vừa mới gặp Trưởng ban bí thư, ấn tượng của ông ấy với Chiến Nhâm không tồi.

- Nếu như vậy, thì dành sắp xếp thời gian mở cuộc họp nghiên cứu một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hạ Tưởng khẽ gật đầu, không chút để ý hỏi:

-Vũ Hân, gần đây liên quan đến ý kiến phản hồi của Ủy ban Kế Hoạch và Phát Triển về khu công nghiệp kỹ thuật cao, có tin tức gì không?"

Nam Vũ Hân lắc đầu:

- Không có tin tức cụ thể gì. Đến đó hỏi người ta luôn trả lời vẫn đang nghiên cứu. Bảo chúng ta chờ trả lời, không biết phải chờ tới lúc nào. Đó đều là quan chức cấp cao của Ủy ban Kế hoạch và Phát Triển, tôi chỉ là một Phó thị trưởng qua đấy, người ta không thèm ngước mắt nhìn.

- Không được nói những lời giận dữ, công việc phải làm như thế nào thì cứ thế mà làm.

Hạ Tưởng không nặng không nhẹ nhắc nhở Nam Hân Vũ một câu. Hắn phát hiện Nam Vũ Hân mặc dù cũng có ý đồ, nhưng vẫn nhanh mồm nhanh miệng. Phỏng chừng cô cũng đã chịu không ít thiệt thòi vì tính cách của mình. Chỉ có giữ mồm giữ miệng mới có thể tồn tại trong môi trường này.

- Tiếp tục nắm chắc công tác phê duyệt, không được nới lỏng. Đề danh chức Phó cục trưởng Cục Xây dựng đô thị, sớm nhất sẽ được họp nghiên cứu.