Editor: i’mheo
Beta-er: Song Nhã
Sáng sớm hôm sau, các kênh tin tức đều bùng nổ.
Chỉ trong một đêm, tin con gái của thủ trưởng Triệu, Triệu tiểu thư bị hơn mười người đàn ông cưỡng bức trong câu lạc bộ Đào Nguyên bùng nổ giống như một dòng nước lũ, không thể nào ngăn chặn, huyên náo đến mức tất cả mọi người trong thành phố L đều biết.
Trời vừa sáng, câu lạc bộ Đào Nguyên đã bị niêm phong để tiến hành điều tra, cấm chỉ kinh doanh.
A Long và hơn mười người đàn ông kia vẫn đang bị giam giữ trong cục cảnh sát, thủ trưởng Triệu đã lên tiếng, muốn đích thân thẩm vấn mấy người này, ai cũng không được tùy tiện gặp mặt, cũng không được phép thả họ ra.
Về phần hai cô gái bị hại, hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh, sốt cao không ngừng, đặc biệt là cô nhóc Triệu Nhược Nhiên chưa hiểu sự đời, tình huống lúc này đang cực kỳ nguy cấp, khiến tóc thủ trưởng Triệu chỉ qua một đêm mà bạc trắng không ít.
Lúc này, thủ trưởng Triệu đang ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt thâm trầm nhìn những phụ tá phía dưới.
Những người này đều là người bên cạnh thủ trưởng Triệu, vẫn luôn ra sức làm việc cho ông ta, là những người mà ông ta tin tưởng nhất, việc của Triệu Nhược Nhiên vốn là chuyện riêng, không nên nói đến ở đây, nhưng thủ trưởng Triệu cũng hiểu được, Triệu Nhược Nhiên vừa trở lại đã xảy ra chuyện, điều này chắc chắn không phải là trùng hợp, nhất định có liên quan đến Thượng Quan Triệt và Vân Sở.
Hơn nữa chuyện này còn dính dáng đến A Long, cho nên thủ trưởng Triệu không thể không tìm đến những thuộc hạ đáng tin để cùng thương lượng phương án xử lý.
Ban đầu, ông ta vì danh dự của con gái mà cố gắng áp chế chuyện này, không cho tin tức được truyền ra, nhưng không ngờ mấy thứ truyền thông kia dám ăn gan hùm mật gấu, không để ý đến cảnh cáo của ông ta, dám làm càn làm bậy gây ra động tĩnh lớn.
Nghĩ đến đứa con gái yêu mình đầy thương tích, đến giờ vẫn còn đang nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, trong lòng thủ trưởng Triệu lại hận không thể băm Thượng Quan Triệt thành trăm mảnh!
“Thủ trưởng, theo tôi thấy, chuyện lần này chắc chắn là do Thượng Quan Triệt.” Một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung tướng vừa đưa tay vuốt vuốt bộ ria mép vừa thản nhiên lên tiếng.
Thủ trượng Triệu siết tay thành nắm đấm, nói: “Đương nhiên tôi biết chuyện này có liên quan đến Thượng Quan Triệt, nhưng hiện giờ câu lạc bộ Đào Nguyên đã bị tên Cục trưởng An khốn kiếp phong tỏa, chúng ta không lấy được bằng chứng xác thực.”
“Hừ, nói vậy thì câu lạc bộ Đào Nguyên này hẳn là do người của Thượng Quan Triệt mở? Hắn dám để loại chuyện như thế này ra ánh sáng, không sợ bị bại lộ thân phận sao?” Một gã Trung tá trong mắt tràn đầy đố kỵ nói.
“Việc này khó nói, nếu câu lạc bộ này không phải do người của Thượng Quan Triệt mở, tại sao hắn lại có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra? Một khi vụ án này ra ánh sáng, còn ai dám đến Đào Nguyên nữa?” Một thượng tá khác phụ họa.
“Mặc kệ câu lạc bộ Đào Nguyên có phải của Thượng Quan Triệt hay không, chắc chắn hắn không tránh khỏi liên quan đến chuyện này. Thủ trưởng, chúng ta không thể nhẫn nhịn được nữa, nhất định phải sớm diệt trừ Thượng Quan Triệt.
Thủ trưởng Triệu nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Thượng Quan Triệt chắc chắn không thể giữ lại, nhưng xảy ra chuyện như vậy, tôi muốn hắn phải trả lại công bằng cho con gái tôi, sau đó mới xử lý hắn.”
Lúc này, có người nhíu mày, cười nói: “Thủ trưởng, tôi có một biện pháp, có thể đánh đổ Thượng Quan Triệt hoàn toàn mà không đến nỗi đắc tội với vị Bộ trưởng trên kia….” Vị Bộ trưởng được nhắc đến này chính là cha của A Long.
Thủ trưởng Triệu và tất cả mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt về phía người kia, nói: “Hả? Thử nói xem.”
Đáy mắt người nọ lóe lên ánh sáng lạnh, nói: “Nếu lần này Thượng Quan Triệt dám can đảm tính kế tiểu thư và A Long cùng một lượt, sao chúng ta không liên hợp, cắn ngược lại bọn họ?”
Mọi người nghe vậy chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, sau đó lộ ra nụ cười hả hê.
Người nọ lại nói tiếp: “Nghe nói Bộ trưởng đã chạy về thành phố I, tự xử lý chuyện này, chỉ cần chúng ta thể hiện cho ông ta thấy chuyện này là do Thượng Quan Triệt cố ý dàn xếp để đối phó với ngài ấy, ngài nói xem ông ta sẽ nhìn Thượng Quan Triệt như thế nào? Đối với người như vậy, ông ta sẽ xử lý ra sao?”
Thủ trưởng Triệu lập tức nở nụ cười đắc ý, lạnh lùng nheo mắt, cười nói: “Rất tốt. Hừ, lần này Thượng Quan Triệt chết chắc, ai bảo hắn dám xuống tay với con gái yêu của tôi.”
Dứt lời, bọn họ lại bàn bạc một phen, đợi sau khi mọi người đều tản đi hết, thủ trưởng Triệu mới quay lại nói với tham mưu trưởng đang ở sau lưng: “Nhớ lưu ý thời gian Bộ trưởng xuống máy bay, tôi muốn tự đi đón tiếp.”
"Rõ!"
......
Vân Sở ngồi trước tivi, hứng thú xem tin tức ngày hôm qua, có chút tiếc nuối mà nói: “A Triệt, họ vẫn còn sống này, aizzzz…”
Thượng Quan Triệt ngồi bên cạnh, ôm lấy hông cô nói: “Còn sống mới tốt, chết rồi rất vô vị.”
Chết rồi rất vô vị? Đúng là vô vị, nhưng mà cô cũng chán phải nhìn hai người họ lắm rồi….
“Anh nói xem, thủ trưởng Triệu sẽ làm gì?” Vân Sở vừa ăn điểm tâm vừa hỏi.
Thượng Quan Triệt lười nhác dựa vào ghế salon, nở lên nụ cười mê hoặc lòng người: “Còn làm gì nữa? Chuyện này liên lụy đến vị ở trên kia, đương nhiên ông ta không thể làm loạn, nếu ông ta đắc tội vị kia thì khác nào tự tìm đường chết.”
“Hả? Vậy ông ta có thể chịu đựng việc con gái mình bị người khác biến thành như vậy mà không truy cứu sao?” Vân Sở mở to hai mắt, khó hiểu nhìn Thượng Quan Triệt.
Đương nhiên cô biết nếu thủ trưởng Triệu đắc tội vị trên kia thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, cho nên mới bày ra bố cục này, để bọn họ tự chui đầu vào. Nhưng nếu thủ trưởng Triệu có thể chịu đựng việc con gái mình bị làm nhục mà không tức giận, không giận chó đánh mèo sang Bộ trưởng Mộc thì cô sẽ phải thay đổi kế hoạch một chút.
“À, dĩ nhiên là không thể rồi. Ông ta chỉ có một đứa con gái, giờ bị người khác làm nhục như vậy, nhất định sẽ nuốt không trôi cục tức này. Nhưng mà ông ta không dám đắc tội Bộ trưởng Mộc chẳng lẽ còn không dám làm gì anh sao? Ông ta vẫn luôn coi anh là cái đinh trong mắt, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn diệt trừ anh.” Thượng Quan Triệt nói xong, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng lạnh.
Vân Sở ngẩn người, nói: “Nói cũng phải, sao ban đầu em không nghĩ đến việc này nhỉ?” Ngộ nhỡ lúc này thủ trưởng Triệu cố nén giận, trước tiên hợp tác với Bộ trưởng Mộc, như vậy người chết chính là cô và Thượng Quan Triệt đấy.
Vân Sở nhớ tới tin tức vừa rồi có nói câu lạc bộ Đào Nguyên bị niêm phong, có chút uể oải nói: “Hình như em tính toán còn chưa đủ rồi, không những làm liên lụy đến anh còn kéo cả Đào Nguyên vào. Không biết ông chủ nơi đó biết việc này có liên quan đến em có thịt em không nữa.”
Thấy dáng vẻ ủ rũ của Vân Sở, Thượng Quang Triệt nhíu mày, cười nói: “Anh ta sẽ không làm thịt em, cùng lắm chỉ ăn sạch em thôi.”
“Hả? Anh nói vậy là ý gì?” Vân Sở còn chưa kịp phản ứng đã bị Thượng Quan Triệt đẩy ngã ra sofa.
Thượng Quan Triệt nhìn xuống từ trên cao, tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi kiều diễm đỏ mọng của cô: “Nhóc con, em nói xem em sẽ bồi thường anh như thế nào đây?”
“Anh… anh….” Vân Sở trợn to hai mắt sau đó chợt hiểu, không ngờ được nha, Thượng Quan Triệt lại chính là ông chủ của Đào Nguyên sao?
“Chú, chú chính là ông chủ của Đào Nguyên?” Vân Sở kinh ngạc hỏi.
Thượng Quan Triệt cười khẽ, cắn nhẹ lên vành tai của cô, cười nói: “Nếu không em cho rằng ai sẽ dung túng cho em vô điều kiện như vậy hả?”
Được rồi, Vân Sở bất đắc dĩ cúi đầu, chuyện ngày hôm nay, nếu không nhờ câu nói của Thượng Quan Triệt, chắc chắn cô không thể hoàn thành thuận lợi như vậy. Khó trách trước đó cô còn cảm thấy ông chủ của Đào Nguyên có hơi quen thuộc, không ngờ lại chính là vị này, aizzz….
Nhưng mà nếu Thượng Quan Triệt thực sự là ông chủ của Đào Nguyên, như vậy chuyện này có lẽ còn phiền toái hơn. Nếu để bọn người thủ trưởng Triệu biết được, chẳng phải xác định Thượng Quan Triệt chính là người sắp xếp vụ việc xảy ra với đám người Triệu Nhược Nghiên sao?
Thủ trưởng Triệu vốn đã muốn diệt trừ Thượng Quan Triệt, dù Thượng Quan Triệt không liên quan đến chuyện này thì với trình độ ngoan độc của ông ta, chắc chắn ông ta cũng sẽ nghĩ cách để Thượng Quan Triệt dính líu vào.
Vân Sở nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng còn chưa kịp nói chuyện đã bị Thượng Quan Triệt chặn miệng.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, mang theo mùi hương thơm ngát đặc trưng trên cơ thể anh cứ thế từ từ xâm nhập, từng chút từng chút một tiến vào, khiến cho Vân Sở không khỏi nhắm tịt hai mắt lại.
Cô vốn đang rất lo lắng, giờ thấy Thượng Quan Triệt không có vẻ gì là hoang mang lo lắng cả, trong lòng cũng dần dần ổn định lại.
Thượng Quan Triệt chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, lúc trước anh có thể dễ dàng tha thứ cho thủ trưởng Triệu chẳng qua là vì ông ta còn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của anh mà thôi. Nếu không thì sao anh có thể ngoan ngoãn làm cấp dưới của ông ta nhiều năm như vậy?
Lần này, thủ trưởng Triệu lại chạm đến ranh giới cuối cùng của anh một lần nữa, đương nhiên anh sẽ không tiếp tục dễ dàng bỏ qua. Nếu không có niềm tin tuyệt đối, tối hôm qua Thượng Quan Triệt đã ngăn cản Vân Sở ra tay với Triệu Nhược Nghiên, anh không ngăn cản nghĩa là đã có cách giải quyết những việc sau này rồi.
Vân Sở thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh nằm trên salon, tay ôm lấy cổ Thượng Quan Triệt, từ từ đáp lại nụ hôn mềm mại của anh.
Lén nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Thượng Quan Triệt, lông mi anh thật dài, phủ trên gương mặt trắng nõn, đẹp không gì sánh nổi. Lại thêm vẻ mặt xuất thần, động tác thâm tình làm cho Vân Sở cảm thấy thân thể có chút nhẹ nhàng, bất tri bất giác trầm mê vào đó.
Một lúc lâu sau Thượng Quan Triệt mới thỏa mãn buông Vân Sở ra, thấy áo cô xốc xếch, ánh mắt ướt át đưa tình, dáng vẻ kiều mỵ không thôi khiến cho tim anh lại đập nhanh hơn.
Nhưng nhìn đến đồng hồ, Thượng Quan Triệt chỉ có thể cố gắng kìm nén dục vọng trong lòng, ôm cô đứng dậy, cười nói: “Thời gian đã không còn sớm nữa, đứng dậy thay quần áo đi cùng anh nào.”
Vân Sở gật đầu, trở về phòng thay một bộ quần áo thoải mái, cột mái tóc dài lên, hình ảnh một cô gái xinh đẹp, khéo léo, giỏi giang được thay thế bằng bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Thượng Quan Triệt hài lòng nhìn bộ quần áo trên người Vân Sở, nắm tay cô rời khỏi biệt thự.
Đã đến giờ cơm trưa, Thượng Quan Triệt mang theo Vân Sở đặt một gian phòng sau đó hai người cùng tới phi trường.
Lúc này cuối cùng Vân Sở cũng đã hiểu Thượng Quan Triệt muốn dẫn cô đi làm gì, lập tức lên tinh thần, an tĩnh, ngoan ngoãn theo bên cạnh Thượng Quan Triệt, trong đầu lại suy nghĩ lát nữa nên biểu hiện như thế nào mới tốt.
Thượng Quan Triệt thấy dáng vẻ khẩn trương của cô bèn nựng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cười nói: “Có anh ở đây, lát nữa em chỉ cần yên lặng đứng bên cạnh là được.”
Vân Sở gật đầu, thấy dáng vẻ thoải mái của Thượng Quan Triệt, có chút khó hiểu hỏi: “Anh có quen biết với Bộ trưởng Mộc à?”
“Em nghĩ sao?” Thượng Quan Triệt không trả lời mà hỏi lại.
“Nếu anh quen ông ấy, không lẽ thủ trưởng Triệu lại không biết?” Mà nếu thủ trưởng Triệu biết Thượng Quan Triệt có quen biết với Bộ trưởng Mộc, vậy còn có thể lôi kéo làm quen với Bộ trưởng Mộc sao?
Thượng Quan Triệt nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, cười nói: “Đương nhiên là ông ta không biết rồi, nếu ông ta biết thì sẽ phiền phức to.”
Thấy dáng vẻ thần bí của Thượng Quan Triệt, Vân Sở lại hỏi: “Tại sao thủ trưởng Triệu lại không biết? Chú, chớ thừa nước đục thả câu, mau nói cho cháu biết đi.”
Nếu Thượng Quan Triệt là cấp dưới của thủ trưởng Triệu, vậy Thượng Quan Triệt quen biết với Bộ trưởng Mộc thì đương nhiên thủ trưởng Triệu cũng quen biết ông ta. Cũng lý do đó, Thượng Quan Triệt là một trong số những cấp dưới của thủ trưởng Triệu, sao thủ trưởng Triệu có thể không biết cấp dưới có quan hệ với Bộ trưởng Mộc hay không?
“Lát nữa sẽ biết, nhìn kìa, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi.” Thượng Quan Triệt cười một cách thần bí, nhướn mày, ánh mắt nhìn đến thủ trưởng Triệu mặc bộ quân trang cùng với mấy cấp dưới và hộ vệ đang sải bước đi tới.
Vân Sở cũng lên tinh thần, không ngừng nhìn về phía thủ trưởng Triệu đang đến gần, miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp.
Trong phút chốc nhìn thấy Thượng Quan Triệt, thủ trưởng Triệu cười lạnh một tiếng, mắt nheo lại, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Sở, ngay sau đó mang theo một đám người đi tới đối diện Thượng Quan Triệt, giễu cợt nói: “Không ngờ Thượng tá Thượng Quan không đến doanh trại làm việc, cũng tới phi trường đón người sao?”
Thượng Quan Triệt cười nhạt một tiếng, lười biếng nhìn thủ trưởng Triệu, ngay cả quân lễ cũng không làm, chỉ thản nhiên nói: “Không phải ngài cũng đến đón người sao?”
“Hừ, hình như tôi không hề bảo Thượng tá đến đây đón người thì phải?” Lời của thủ trưởng Triệu rất rõ ràng, Thượng Quan Triệt không có mệnh lệnh của hắn nhưng lại dám tới đây đón vị quan lớn kia.
Thượng Quan Triệt có chút kỳ quái nhìn thủ trưởng Triệu, cười nói: “Lời này của thủ trưởng tôi nghe mà không hiểu, chẳng lẽ tôi đi đón một người bạn lâu năm cũng phải cần ngài hạ lệnh sao?”
Bạn lâu năm?
Thủ trưởng Triệu vừa nhìn thấy Thượng Quan Triệt đã nghĩ rằng anh nhân cơ hội này đến làm quen với Bộ trưởng Mộc, sau đó bóp méo sự thật, cho nên vừa rồi mới nói vậy. Giờ nghe Thượng Quan Triệt nói là đến đón bạn, trong lòng thủ trưởng Triệu cảm thấy rất nghi ngờ.
Quân khu bọn họ và Bộ trưởng Mộc vốn không tiếp xúc nhiều, cho dù có, Bộ trưởng Mộc là lãnh đạo của bọn họ, nếu có tiếp xúc với Bộ trưởng Mộc thì cũng do ông ta tự phụ trách, cho nên thủ trưởng Triệu dám khẳng định, Thượng Quan Triệt và Bộ trưởng Mộc không có quen biết.
Mặc dù ông ta là thủ trưởng quân khu, nhưng so ra vẫn kém Bộ trưởng Mộc một chút, cũng chỉ mới gặp qua ông ta hai lần, chắc chắn Thượng Quan Triệt không có cơ hội tiếp xúc với ông ta. Nghĩ như vậy, thủ trưởng Triệu lại yên tâm hơn một chút, nặn ra một nụ cười, nói: “Hóa ra là như vậy, Thượng tá thật là có lòng.”
Thượng Quan Triệt nhướn mày nói: “Làm sao so được với thủ trưởng đây? Không biết hôm nay thủ trưởng đến đây là muốn đón tiếp ai vậy?”
Hừ, biết rõ còn hỏi! Trong lòng thủ trưởng Triệu tức giận nghĩ, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười thản nhiên: “Đương nhiên là tới đón tiếp lãnh đạo cấp trên rồi. Chẳng qua hôm nay Thượng tá đã muốn gặp lại bạn cũ lâu năm, tôi sẽ không mời cậu đi cùng nữa.”
Mặc dù Thượng Quan Triệt đã nói là đến đón bạn, nhưng vì sao lại trùng hợp vậy, không lẽ bạn của hắn và người mà mình muốn gặp lại đi cùng chuyến bay? Vì vậy, để tránh Thượng Quan Triệt muốn cùng đi đón vị kia, thủ trưởng Triệu vội vàng nói trước, quân hàm của hắn cao hơn Thượng Quan Triệt, đương nhiên lát nữa lãnh đạo sẽ muốn đi cùng hắn, hắn không thể để cho Thượng Quan Triệt có cơ hội đi theo.
“Điều đó là đương nhiên, thủ trưởng ngài quá khách khí rồi.” Thượng Quan Triệt lười biếng trả lời một câu, thấy bộ mặt cẩn thận của thủ trưởng Triệu chỉ cảm thấy buồn cười.
Vừa lúc đó, ở cửa ra của phi trường có một đám người đi ra, hiển nhiên, người bọn họ muốn đón đã tới.
Thủ trương Triệu ưỡn thẳng sống lưng, bộ quân trang trên người làm cho cơ thể mập mạp của ông ta trông có vẻ cao lớn hơn rất nhiều, đã vậy phía sau còn có một nhóm đông cấp dưới mặc quân trang khiến cho ông ta trông càng có vẻ uy nghiêm.
So sánh với Thượng Quan Triệt mặc một cây màu tím, áo sơ mi, quần tây, lười biếng đứng một bên trông có vẻ tùy ý hơn rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ tùy ý của Thượng Quan Triệt, thủ trưởng Triệu không khỏi cười thầm trong lòng, với cái bộ dạng côn đồ này của Thượng Quan Triệt, nếu là đi đón vị kia thì có vẻ quá mức tùy tiện, một lát nữa để Bộ trưởng Mộc thấy được, để ý tới hắn mới là quái lạ.
Lúc này ở cửa ra phi trường, một người đàn ông trung niên cao lớn, khoảng hơn 50 tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trên mặt đeo đôi kính gọng vàng, mang theo một người phụ nữ trung niên mặc quần dài màu xanh đậm, mái tóc xoăn hơi ngắn, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng ưu nhã cùng nhau đi tới. Sau lưng bọn họ còn có một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc quần sooc đỏ, tóc ngắn gọn gàng. Tiếp đó là mấy người vệ sĩ mặc tây trang, nhìn một cái là biết ngay không phải người thường.
Nhìn thấy người nọ đi đến, thủ trưởng Triệu lập tức ưỡn thẳng sống lưng, đang định giơ tay chào người đó theo quân lễ thì thấy Thượng Quan Triệt đã mang theo Vân Sở đi nghênh đón từ bao giờ.
“Bác Mộc, đã lâu không gặp, trông bác vẫn còn rất khỏe mạnh nha.” Thượng Quan Triệt mỉm cười nói, ở nơi phi trường ồn ào này, vời vừa nói ra rất nhanh đã bị các âm thanh xung quanh nhấn chìm nhưng vẫn kịp truyền đến tai người anh muốn gọi.
“Đây không phải là A Triệt sao? Ha ha, nhóc con, không ngờ cháu đã lớn vậy, nhiều năm không gặp, miệng cháu vẫn ngọt như xưa, ha ha….” Khi nhìn thấy Thượng Quan Triệt, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Bộ trưởng Mộc lập tức trở nên vui vẻ, sau đó đi tới bên cạnh Thượng Quan Triệt, nhìn anh từ trên xuống dưới.
“Khiến bác chê cười rồi.” Thượng Quan Triệt nói xong lại kéo Vân Sở đang núp sau lưng ra, nói: “Nhóc con, mau chào bác trai và bác gái đi.”
Trong nháy mắt, Vân Sở lập tức hiểu được vì sao trước đó Thượng Quan Triệt lại tỏ ra thần bí như vậy, thật không ngờ nha, thì ra anh lại thân quen với hai người này đến vậy? Hơn nữa còn không phải là quen biết qua công việc, thảo nào thủ trưởng Triệu không biết được mối quan hệ giữa anh và Bộ trưởng Mộc.
Vì vậy, cô lộ ra nụ cười vui vẻ sở trường, nói với Bộ trường Mộc và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông: “Cháu chào bác trai, cháu chào bác gái ạ.”
Lúc này hai người kia mới đưa ánh mắt nhìn đến Vân Sở, thấy cô môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, xinh xắn, hoạt bát, lại thêm má lúm đồng tiền, một bộ dáng khiến người yêu thích, lập tức cảm thấy vui mừng, cười nói: “Con bé chính là người vợ tương lai của cháu mà cha cháu đã nhắc tới sao? Quả nhiên là một đại mỹ nhân, cha cháu vẫn thường nhắc đến với chúng ta, còn bảo muốn tìm thời gian lại đây xem con dâu tương lai đấy.”
Người nói chính là phu nhân Bộ trưởng Mộc, Chung Tuyết Liên. Giọng nói của bà rất ấm áp, động tác lại ưu nhã, vừa nhìn đã biết xuất thân phú quý, sống lâu trong xã hội thương lưu, từng lời nói hành động đều mang theo khí chất sang quý.
Vân Sở khẽ cúi đầu, xấu hổ nói: “Khiến bác gái chê cười rồi, Sở Sở cũng muốn gặp bác Thượng Quan.”
“Ha ha... Thật là một đứa bé hiểu chuyện, nếu ông ta gặp cháu, nhất định cũng sẽ thích.” Bộ trưởng Mộc cười cười, ánh mắt nhìn Vân Sở mang theo vẻ tìm hiểu nhàn nhạt.
Thấy bộ dáng Thượng Quan Triệt và Bộ trưởng Mộc nói chuyện vui vẻ, quen thuộc như người nhà, sắc mặt thủ trưởng Triệu lập tức sa sầm, sau đó bước vội tới trước mặt Bộ trưởng Mộc, giơ tay chào theo quân lễ, nói to: “Triệu Hải, thủ trưởng quân khu thành phố I, biết được Bộ trưởng đến thành phố I kiểm tra, đặc biệt đến nghênh tiếp.”
Ngay sau đó, mấy người phía sau cũng hành lễ, hô to: “Hoan nghênh lãnh đạo đến thành phố I.”
Bộ trưởng Mộc nghe thủ trưởng Triệu nói vậy, cau mày, có chút không vui nhìn hắn, đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng kêu bất mãn của cô gái trẻ tóc ngắn mặc sooc đỏ: “Cha, mẹ, anh Triệt, sao không thấy tên nhóc Thượng Quan Duệ tới đây vậy?”
Âm thanh của cô không lớn, lại mang theo chút nũng nịu, đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ là vào thời điểm nghiêm túc này, âm thanh vang lên có chút không đúng lúc, khiến cho mấy người ở chỗ này biến sắc, nhất là thủ trưởng Triệu, tay còn đang giơ lên đầu duy trì tư thế hành lễ. Ông ta đang báo cáo lãnh đạo lại bị phá đám, khỏi nói cũng biết hiện giờ sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
May mà Bộ trưởng Mộc vẫn còn để ý đến thể diện của thủ trưởng Triệu, quay đầu trừng mắt nhìn cô gái phía sau rồi nói với thủ trưởng Triệu: “Thủ trưởng Triệu khách khí rồi, lần này tôi đến thành phố I không phải vì việc công, cũng ít người biết tôi tới đây, đã phiền thủ trưởng Triệu hao tâm rồi.”
Ý của Bộ trưởng Mộc rất rõ ràng, bọn họ đã không khoa trương mà lặng lẽ tới nơi này, ông ta muốn nhân cơ hội muốn thể hiện, lôi kéo làm quen cũng không cần phải làm rõ ràng như vậy chứ? Ngay cả hành tung của người khác cũng nghe lén, điều này rất không lịch sự.
Quả nhiên, nghe Bộ trưởng Mộc nói vậy, sắc mặt của thủ trưởng Triệu càng thêm khó coi, vốn là đã cố gắng hết sức mới giữ được vẻ mặt nghiêm túc, giờ cũng không giữ được nữa, lộ ra vẻ mặt lúng túng cùng tức giận.
Bộ trưởng Mộc cũng không để ý đến thủ trưởng Triệu nữa, chỉ thản nhiên nói: “Lần này tôi đến là để thăm người quen cũ, không làm phiền Thủ trưởng Triệu sắp xếp.”
Cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến cho mặt mũi thủ trưởng Triệu bị quét xuống đất trong nháy mắt, ông ta cắn chặt răng, cứng rắn kìm nén sự tức giận đang muốn bộc phát, nhỏ giọng nói: “Bộ trưởng đã đến thành phố này, đương nhiên tôi phải đến nghênh tiếp, không thể qua loa lấy lệ được.”
“Thủ trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi biết ngài nhất định là rất ngưỡng mộ bác Mộc, chỉ là, bác Mộc và cha tôi là bạn thâm giao, lần này bác Mộc đến đây cũng không muốn làm ầm ĩ gì, ngài hãy yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Giọng nói của Thượng Quan Triệt vẫn có chút lười nhác nhưng đã dẫm mặt mũi của thủ trưởng Triệu ở dưới chân.
“A Triệt nói không sai, ha ha, ông xem, tôi cũng quên mất ông hiện đang là thủ trưởng của A Triệt. Thủ trưởng Triệu cứ yên tâm, việc này có A Triệt sắp xếp là được rồi.” Giọng của Bộ trưởng Mộc đã có chút không kiên nhẫn, lại thêm mấy phần nghiêm túc khiến cho sắc mặt thủ trưởng Triệu khó coi đến cực điểm.
Mà Thượng Quan Triệt lại không thèm nhìn thủ trưởng Triệu, nói với cô gái đang bĩu môi bất mãn sau lưng Bộ trưởng Mộc: “Tiểu Nhiên vội vã tìm A Duệ như vậy, nó mà biết được chắc sẽ mừng lắm.”
Nghe được giọng nói của Thượng Quan Triệt, Mộc Nhiên lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, chạy đến bên cạnh Thượng Quan Triệt, lôi kéo cánh tay còn lại của anh, cười nói: “Có thật không? Tên đó ở đâu vậy? Trước thì nói hay lắm, bảo sẽ đến đón, vậy mà tên nhóc đó lại dám đùa giỡn em.”
Vân Sở cau mày, nhìn dáng vẻ thân thiết của Mộc Nhiên và Thượng Quan Triệt, trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không nói ra, bởi vì từ màn đối thoại của hai người có thể hiểu, người cô gái này thích là Thượng Quan Duệ chứ không phải Thượng Quan Triệt.
Thượng Quan Triệt bất đắc dĩ cười cười, nói: “Hả? Mấy ngày nay nó vẫn bị thầy nó dạy dỗ, đoán chừng là mệt muốn chết rồi, quên mất, lát nữa đến nhà anh, anh nhất định sẽ bắt nó cho em.”
Thượng Quan Triệt nói xong, mặt không biến sắc rút cánh tay đang bị Mộc Nhiên ôm ra.
Trong khi đó, Bộ trưởng Mộc và Chung Tuyết Liên lại lập tức nghiêm mặt nhìn Mộc Nhiên, nói: “Nhiên nhi, tại sao con lại không hiểu lễ phép như vậy, thấy anh Triệt và chị dâu sao không chào hỏi?”
Dứt lời, Chung Tuyết Liên lại quay sang nói với Thượng Quan Triệt: “Đều tại bác chiều hư con nhóc này rồi, năm nay cũng đã hai mươi tuổi, cứ tiếp tục như vậy, chắc chẳng ai thèm lấy mất.”
Mộc Nhiên nghe vậy lập tức bất mãn kháng nghị: “Mẹ, con vẫn luôn nghe lời mà. Là tên Thượng Quan Duệ kia đùa giỡn con, hừ. Mẹ cứ yên tâm đi, nếu tên Thượng Quan Duệ kia không dám cưới con… con sẽ không để yên cho tên đó đâu.”
Nghe con gái nói vậy, Bộ trưởng Mộc và Chung Tuyết Liên đều lắc đầu không thôi, cười cười mắng con nhóc này không biết lớn nhỏ, nói vậy cũng không biết xấu hổ.
Lúc này Mộc Nhiên mới nhìn đến Vân Sở, mở trừng hai mắt nhìn cô, tò mò hỏi: “Hả? Cô là bạn gái anh Triệt?”
Vân Sở có chút xấu hổ cười: “Ừm, xin chào Mộc tiểu thư.”
“Khụ khụ, cô đừng khách khí như vậy…. He he, tương lai cô còn là chị dâu tôi đấy.” Dứt lời, Mộc Nhiên trực tiếp lôi kéo tay Vân Sở, thấy người Vân Sở còn nhỏ hơn so với mình, lầu bầu nói: “Anh Triệt cố ý phải không? Thoạt nhìn chị dâu rất nhỏ nha, không lẽ còn ít tuổi hơn em?”
Thượng Quan Triệt lười biếng gõ một cái lên đầu Mộc Nhiên, nói: “Em và A Duệ quả là một đôi trời sinh, nói cũng giống nhau.”
Mộc Nhiên bị đau mà ôm lấy đầu, kinh ngạc nói: “Ít tuổi hơn em thật à? Vậy chẳng phải là cũng nhỏ hơn tên A Duệ kia sao, ha ha ha, ha ha, thật tốt quá. Tên đó nói em nhỏ hơn hắn, không được để ý đến chuyện của hắn, không được ra lệnh cho hắn, sau này chị dâu cũng nhỏ hơn hắn, xem hắn còn dám nói em nhỏ nữa hay không.”
Nghe vậy, mấy người đang ở đây đều cảm thấy hết cách, phá lên cười.
Vân Sở cũng cảm thấy Mộc Nhiên này thật đáng yêu, mặc dù có chút ngang ngược tùy hứng, cố tình gây sự, nhưng rất hoạt bát, rất sáng sủa, có cảm giác rất dễ sống chung. Đối với người em dâu tương lai này, trong lòng cũng có thiện cảm hơn.
Mấy người vừa nói vừa cười, từ từ rời khỏi phi trường, hoàn toàn không thấy vẻ mặt khó coi của thủ trưởng Triệu và những người đi theo ông ta. Nhìn bộ dạng người một nhà vui vẻ hòa thuận của bọn họ, thủ trưởng Triệu giận đến nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt tràn đầy ác độc.
Đáng chết, ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính đến việc cha của Thượng Quan Triệt lại có quen biết với Bộ trưởng Mộc. Bởi vì chuyện xảy ra với Triệu Nhược Nhiên ngày hôm qua quá đột ngột, ông ta không có thời gian đi tìm hiểu rõ ràng mối quan hệ giữa Thượng Quan Triệt và Bộ trưởng Mộc, hiện tại mới biết, bọn họ chẳng những quen biết, tương lai có khi còn trở thành người nhà.
Hôm nay, nhìn thái độ của Bộ trưởng Mộc rõ ràng không thèm để ý đến ông ta, hoặc là bởi vì chuyện của con gái mình mà còn giận chó đánh mèo sang ông ta. Điều này làm cho ông ta cảm thấy rất tức giận, ông ta còn chưa tính sổ với gã, vậy mà gã lại xem thường ông ta?
Rất tốt, nếu Bộ trưởng Mộc đã không nể mặt hắn, vậy cũng đừng trách ông ta không khách khí. Hừ! Thượng Quan Triệt, Bộ trưởng Mộc, các người chờ gặp nhau trên tòa đi!