Edit: Loveyoumore3112
Beta: Tử Liên Hoa 1612
Bên trong phòng giám sát trên tầng cao nhất, ánh đèn lờ mờ, màn che lớn màu bạc đã được khép lại, chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng.
Vân Sở được Thượng Quan Triệt ôm vào lòng, không tránh được vòng tay của anh, đành phải ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn nóng cháy của Thượng Quan Triệt lưu luyến nơi ngực Vân Sở, lúc thì mân mê bờ môi cô, lúc lại cắn vành tai cô, liên tục trêu đùa, bàn tay di chuyển tùy tiện trên lưng cô.
Toàn thân Vân Sở mất hết sức lực tựa vào trên người anh, dần dần tâm tư cũng bắt đầu có chút phiền loạn*.
(*Nguyên văn: 心猿意马: Tâm viên ý mã: Tâm như con khỉ, ý như con ngựa. Chỉ những người có tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung, sớm nắng chiều mưa, thất thường, nghĩ đông nghĩ tây, tâm phiền ý loạn.)
Không thể không nói, lúc Thượng Quan Triệt chưa ra tay thì vẫn còn tốt, nhưng chỉ cần anh ra tay, đảm bảo mỗi một lần đều khiến cô muốn ngừng mà không được. Thân thể Vân Sở dần nóng lên dưới từng đợt tiến công của Thượng Quan Triệt, toàn thân đều mất hết sức lực.
"Sở Sở." Thượng Quan Triệt cắn vành tai cô, bàn tay đã vén quần áo của cô lên, giọng nói khàn khàn, có chút kiềm nén.
"A Triệt, đừng như vậy, không nên ở chỗ này." Tên vô lại này điên rồi sao? Cũng không nhìn xem đây là đâu đã muốn làm càn, anh không sợ nhưng cô sợ.
"Yên tâm đi, không có người khác vào đâu, ừm?" Thượng Quan Triệt đã dục hỏa đốt người, lúc này bảo anh dừng lại, chẳng phải là muốn mạng của anh sao?
Vân Sở xấu hổ, cố hết sức đẩy anh ra, "Được rồi, cho dù không ai vào cũng không được, em đã nói đêm nay đến nhà anh vẫn không được sao? Còn làm bậy nữa em sẽ khiến anh mất mặt đấy."
Thượng Quan Triệt nhìn cô, vẻ tủi thân, gục vào cô trên ghế sofa, không ngừng cọ cọ thân thể cô, "Cô bé, đừng vô tình như vậy mà, anh khó chịu..."
Anh khó chịu thì muốn người khác cũng phải chịu khổ sở đúng không? Hừ! Vân Sở buồn bực trừng mắt nhìn anh, còn đang suy nghĩ làm sao để từ chối ông chú quấn người này, liền nghe tiếng điện thoại trên bàn vang lên.
"Linh linh linh... Linh linh linh..." Tiếng chuông vang vọng kia ngập tràn trong căn phòng, khiến mặt Thượng Quan Triệt đen lại trong nháy mắt.
Anh đứng dậy, nhấc ống nghe lên, nổi giận đùng đùng, giọng nói lạnh lùng đến dọa người, "Nói!"
Người bên kia không rõ nguyên do vì sao, có chút sợ hãi trả lời, "Cậu chủ, cô Triệu Nhược Nghiên đã đi đến phòng 408 rồi. Không biết cậu có muốn dặn dò gì nữa không?"
"Không có việc gì nữa." Thượng Quan Triệt cúp điện thoại "Cạch" một tiếng, sắc mặt đã đen như đáy nồi, vô cùng khó coi.
Vân Sở đã nghe được nội dung cuộc điện thoại của Thượng Quan Triệt, nhìn thoáng qua, cúi đầu, Thượng Quan Triệt không ngừng thở dốc, cầm lấy điều khiển từ xa ở một bên, nói, "Em yêu, chúng ta xem kịch vui trước đi, có được không?"
Ban đầu Thượng Quan Triệt định đoạt lấy điều khiển từ xa, ăn cô trước đã rồi mới xem, có điều, nghĩ đến lúc bọn họ xem loại hình ảnh này, anh lại cười cười đen tối, ôm Vân Sở, nói bên tai cô, "Nào, chúng ta cùng quan sát tình hình chiến đấu của bọn họ, nhân tiện nhìn xem có thứ gì chơi được không, sau này anh cũng có thể lấy ra hầu hạ em."
Vân Sở nghe vậy, thiếu chút nữa hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt, nói, "Còn nói bậy nữa sau này anh cũng đừng hòng gặp mặt em." Tên vô lại đáng ghét, lại có thể nghĩ dùng cách đám đàn ông kia đối xử với Kim Lan Nhược để đối xử với cô? Không có cửa đâu.
Màn hình lại được bật lên, Thượng Quan Triệt nhận lấy điều khiển từ xa, thử điều chỉnh một chút, rất nhanh, Vân Sở liền thấy trên màn hình xuất hiện hai hình ảnh, một hình là Kim Lan Nhược đang bị hai người đàn ông kẹp trước và sau, dục sinh dục tử (muốn sống muốn chết). Một hình ảnh khác là Triệu Nhược Nghiên dẫn theo hai vệ sĩ, toàn thân mặc chiếc váy liền đỏ sẫm, khóe miệng mỉm cười đi về phía phòng 408.
Chỉ nghe Triệu Nhược Nghiên nói, "Lát nữa sau khi đi vào, hai người các người đã biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Hai người đàn ông sau lưng cô ta, một người trong đó rõ ràng là kẻ đã nổ súng với Vân Sở, đánh Thượng Quan Triệt trong ngõ nhỏ lần trước. Anh ta cười lạnh, "Yên tâm đi, cô chủ, nhất định sẽ khiến con bé đê tiện kia muốn sống cũng không được."
"Hừm, vậy thì tốt." Triệu Nhược Nghiên nói xong, đưa một chiếc camera nhỏ cho người đàn ông kia, nói, "Quay được những hình ảnh này xong, đưa đến cho Thượng Quan Triệt, tin là anh ta nhìn thấy nhất định sẽ rất thích."
Trên mặt Triệu Nhược Nghiên nở nụ cười âm ngoan, đôi mắt tà ác tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm.
Vân Sở, bây giờ cô chết chắc rồi, tôi cũng muốn xem xem, lúc Thượng Quan Triệt nhìn thấy những video này, sẽ nhìn cô như thế nào?
Triệu Nhược Nghiên nhanh chóng đi tới phòng 408, cô ta gõ cửa, không nghe thấy có bất kỳ phản ứng nào từ bên trong, không khỏi nhíu mày, lại gõ gõ.
Hai người đàn ông đang hoạt động bừa bãi trên người Kim Lan Nhược, nghe thấy tiếng động bên ngoài, có chút khó chịu, nhưng bọn họ nghĩ rằng là anh em bọn họ đến đây, cho nên, A Long đứng dậy, trên người không có lấy một mảnh vải, trực tiếp mở cửa phòng, không kiên nhẫn nói, "Vào mau."
Triệu Nhược Nghiên thoáng nhìn thấy người đàn ông trần trụi trước mặt, hai mắt trừng lớn, phát ra một tiếng thét chói tai, "A!"
Nghe thấy tiếng hét của cô ta, A Long nheo mắt lại, thầm kêu không ổn, đưa tay che miệng Triệu Nhược Nghiên, kéo cô ta vào trong phòng, vừa muốn đóng cửa lại, lại bị hai người đàn ông phía sau Triệu Nhược Nghiên lách qua tiến vào.
Thoáng chốc, trong căn phòng liền thừa ra ba người, hai nam một nữ.
Hai người đàn ông vào theo Triệu Nhược Nghiên cảnh giác nhìn người đàn ông trần trụi kia, tức giận nói, "Tên nào đây, mau buông cô ấy ra."
A Long nhìn Triệu Nhược Nghiên bị chính mình che miệng kéo vào trong ngực, cười nói, "Ồ, lại là một người đẹp tới? Nếu cô đã chủ động tới gõ cửa phòng bọn tôi, còn thẹn thùng gì nữa?"
Triệu Nhược Nghiên bị che miệng, chỉ có thể trừng hai mắt, kêu ưm ưm.
"Buông tôi ra, ưm ưm ưm..."
A Long không để ý tới Triệu Nhược Nghiên, nhìn chiếc váy bó sát người đỏ sẫm trên người Triệu Nhược Nghiên, trước lồi sau vểnh, dáng người nóng bỏng, hơn nữa khuôn mặt kia lại cực kỳ mê người, cho dù bây giờ cô ta đang trừng mắt nhìn mình, nhưng vẫn không ngăn cản được sự quyến rũ của cô ta.
"Mẹ kiếp, thật sự là một người đẹp, ha ha, cô đã tự mình đưa tới tận cửa như vậy, ông đây sẽ không khách khí nữa." A Long cười dâm đãng, nói xong, nâng mắt nhìn hai người đàn ông đang cảnh giác trước mặt, nhíu mày nói, "Sao đây, người đẹp sợ đại gia đây không thỏa mãn được cô sao, còn đặc biệt dẫn thêm hai người nữa tới cùng? Không tệ, ha ha, hai người chờ ông đây chơi đã sẽ đến lượt hai người."
Dứt lời, không đếm xỉa đến hai người đàn ông cao gầy phía sau kia nữa, ôm Triệu Nhược Nghiên ném lên chiếc giường lớn kia.
Lúc này hai người đàn ông phía sau mới nhìn đến chiếc giường lớn kia, và hai thân hình trần trụi đang dây dưa trên giường, nhất thời đáy mắt thoáng hiện lên ý dâm loạn.
Nhưng, lúc nhìn thấy Triệu Nhược Nghiên đã bị A Long trần truồng ấn ngã xuống giường, bọn họ lại có chút do dự, chẳng phải Triệu tiểu thư bảo bọn họ tới đối phó với Vân Sở sao? Người đàn ông kia là thế nào...
Người đàn ông kia, thực ra hai người vệ sĩ này đều đã nhận ra, là A Long, con trai của bộ trưởng nào đó, có thể nói là tội ác chồng chất, rất nhiều người biết anh ta. Mà kỳ thực Triệu Nhược Nghiên cũng biết, chỉ là chưa từng gặp anh ta mà thôi, hơn nữa lúc này thân thể A Long trần truồng, nhìn vô cùng dọa người, cho nên nhất thời Triệu Nhược Nghiên mới không nhận ra.
Hai người đàn ông Triệu Nhược Nghiên dẫn đến nhìn cảnh dây dưa giữa Triệu Nhược Nghiên và A Long, trong lòng có chút nghi hoặc, không biết là Triệu tiểu thư thật sự không biết người đàn ông này, hay là, người đàn ông đó vốn là... người đàn ông của Triệu Nhược Nghiên?
"Buông tôi ra, buông tôi ra, anh là ai? Anh làm gì vậy?" Triệu Nhược Nghiên giãy dụa không ngừng, vì tức giận, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên đỏ bừng, đôi mắt căm phẫn trợn trừng lên hung hăng nhìn A Long.
A Long cười lạnh lùng, "Buông cô ra? Đừng quên lúc nãy là ai gõ cửa phòng bọn tôi, đừng giả vờ thuần khiết trước mặt tôi."
A Long nói xong liền không chờ được nữa xé quần áo của Triệu Nhược Nghiên.
Triệu Nhược Nghiên không tránh né kịp, quần áo đã bị xé mất một nửa, cô ta tức giận mặt đỏ bừng, chân đạp đến thân dưới A Long.
"A!" Chỉ nghe A Long hét to một tiếng, đau đớn che thân dưới. Bởi vì anh ta không mặc quần áo, Triệu Nhược Nghiên lại từng luyện vài công phu phòng thân, cho nên cú đá kia rất nặng, thiếu chút nữa đã lấy mạng A Long.
Triệu Nhược Nghiên nhân cơ hội đó kéo quần áo bản thân lại cẩn thận, cuống quýt xuống giường, lúc này mới nhìn đến người phụ nữ đang bị một người đàn ông tùy ý xâm phạm trên chiếc giường lớn kia.
Ngay từ đầu, Triệu Nhược Nghiên vẫn tưởng rằng đó là Vân Sở, đáy mắt hiện lên chút hả hê, nhưng khi thấy gương mặt dữ tợn như bị hủy dung của Kim Lan Nhược, cô ta nheo mắt lại, cắn răng, trong mắt tràn đầy hận ý.
Được, được lắm, Vân Sở, không ngờ cô còn có chút bản lĩnh, lại có thể trừng phạt người đàn bà ngu xuẩn Kim Lan Nhược kia nhanh như vậy. Có điều, cô cho rằng Triệu Nhược Nghiên tôi giống Kim Lan Nhược sao? Hừ, không có Kim Lan Nhược, tôi vẫn có thể lấy mạng của cô, khiến cô sống không bằng chết!
Bàn tay Triệu Nhược Nghiên hung hăng nắm thành nắm đấm, cắn môi suýt nữa đã chảy máu.
Mà A Long chịu một đá của Triệu Nhược Nghiên, nhất thời liền nổi giận, hung hăng trừng mắt với Triệu Nhược Nghiên, bất chấp tất cả mà xông đến.
"Anh..." Triệu Nhược Nghiên không ngờ A Long sẽ khôi phục nhanh như vậy, thậm chí còn xông tới ngay, sợ tới mức lập tức giơ tay ngăn cản công kích của A Long, đồng thời lớn tiếng kêu lên, "A Vũ A Tam, các người còn ngây ngờ ra đó làm gì? Còn không mau giúp tôi tống cổ tên hung bạo điên cuồng này đi chỗ khác?"
A Vũ là người đàn ông lần trước nổ súng với Vân Sở, A Tam còn lại là thuộc hạ của Triệu Nhược Nghiên, lúc đầu cô ta dẫn bọn họ tới, vốn là muốn bọn họ hỗ trợ đối phó Vân Sở, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ hai người bọn họ cũng xem như có thể phát huy công dụng rồi.
Chỉ là, A Vũ và A Tam nhìn A Long đang liều mạng với Triệu Nhược Nghiên, nuốt nước bọt, do dự, không biết có nên đi tới hỗ trợ hay không.
Hiện giờ Triệu đại tiểu thư đúng là chủ của bọn họ, nhưng mà, mọi người đều biết A Long nổi tiếng lòng dạ độc ác, hơn nữa thế lực của A Long rất lớn, cho dù là Thủ trưởng Triệu thấy, chỉ sợ cũng không dám làm gì A Long. Hiện giờ bọn họ làm sao dám?
A Long bất chấp đau đớn nơi thân dưới, một lòng chỉ nghĩ đến việc xử lý xong Triệu Nhược Nghiên. Người đàn bà này, lại dám cả gan đá bảo bối của anh ta, nếu anh ta buông tha cô ta, vậy chính là đồ con rùa.
Vốn sức lực của A Long rất lớn, anh ta vừa xuống tay với Triệu Nhược Nghiên, một bên nhân cơ hội túm lấy mái tóc dài tung bay của cô ta, kêu lên, "Con khốn, dám đá bảo bối của đại gia đây, muốn chết!"
"A!" Triệu Nhược Nghiên bất ngờ không kịp đề phòng, tóc bị kéo lại, đau đớn đến mức cả người cô ta đều mất hết sức lực, gương mặt có chút vặn vẹo trừng mắt với A Long.
"Con điếm thối tha, ông đây chịu chơi cô đã là may mắn của cô rồi, con mẹ nó, nếu bảo bối của ông đây xảy ra chuyện không hay, cô cứ chờ xem cô chết thế nào đi." A Long hung hăng, đá lên ngực Triệu Nhược Nghiên, không chút thương hoa tiếc ngọc, đau đến mức Triệu Nhược Nghiên thét to một tiếng, phun ra một ngụm nước, gương mặt đau đớn cau có.
Bởi vì tóc bị túm lấy, cô ta hoàn toàn không có cách nào chống đối A Long, liền kêu lên với A Vũ và A Tam, "Hai tên ăn hại các người, còn không mau đến bắt tên lưu manh này lại cho tôi."
A Vũ và A Tam liếc nhau, cắn răng, đang chuẩn bị tiến lên.
A Long dùng lực túm lấy tóc Triệu Nhược Nghiên từ phía sau, ghé vào bên cạnh gương mặt xinh đẹp của cô ta, nói bên tai cô, "Muốn bắt tôi? Hừ, cô cho cô là ai?"
Dứt lời, A Long nhìn A Vũ và A Tam, cười lạnh, "Các người là thủ hạ của cô ta?"
A Vũ và A Tam gật đầu, vẻ mặt cẩn thận nhìn A Long, dù sợ hãi, nhưng vẫn nói, "Đúng vậy, thức thời mà nói, mau thả đại tiểu thư của chúng tôi ra."
"Ồ, thả cô ta ra?" A Long cúi đầu, nhìn bảo bối đã cúi đầu rũ rượi của mình, đáy mắt chợt lóe lên vẻ âm ngoan, "Bỏ qua cho cô ta, vậy ai bỏ qua cho bảo bối của tôi? Hả? Nếu sau này tôi không còn tính phúc*, đừng nói là bỏ qua cho cô ta, ngay cả giết cô ta, cũng cảm thấy quá hời cho cô ta rồi."
(*tính phúc: chỉ loại hạnh phúc khi cả sinh lý và tâm lý đều được thỏa mãn trong khi quan hệ.)
Nếu sau này không thể sung sướng với phụ nữ nữa, nhất định anh ta cũng sẽ khiến cho người đàn bà này phải giống mình, sống trong đau khổ vĩnh viễn, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Nhìn thấy vẻ âm ngoan trên mặt A Long, bỗng nhiên Triệu Nhược Nghiên cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lúc cô ta còn chưa kịp nghĩ ra, đã nghe thấy A Long mở miệng nói tiếp, "Nếu hôm nay hai người các người trừng phạt đại tiểu thư của các người thay bản đại gia, bản đại gia sẽ giữ lại các người, sau này cho các người đi theo bản đại gia, thế nào?"
Hai người đàn ông ngẩn người, đáy mắt hiện lên vẻ hạnh phúc.
Chẳng những có thể chơi đùa đại tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược của bọn họ, sau này còn có thể trở thành anh em của A Long? Đây chính là chuyện tốt trăm cái lợi không cái hại.
Phải biết rằng, đi theo A Long có nghĩa là sau này có thể đi tới nơi này mà không tốn một xu nào, cùng chia nhau hưởng thụ những người phụ nữ A Long đã chơi đùa, còn có thể ăn ngon, uống ngon với A Long, còn hơn khi ở bên Triệu Nhược Nghiên, cả ngày bị người ta quát tới quát lui.
Muốn nói không động lòng, là giả dối! Triệu Nhược Nghiên ngang ngược, lúc ở trước mặt người khác luôn tỏ ra dịu dàng thục nữ, nhưng gần đây vì Vân Sở và Thượng Quan Triệt, tính tình của cô ta càng ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên hở ra tí là lại đánh lại mắng bọn họ.
Nếu có thể đi theo bên cạnh A Long, nhất định là tốt hơn so với đi theo Triệu Nhược Nghiên.
Chỉ là, nhìn ánh mắt ngoan độc kia của Triệu Nhược Nghiên, rốt cuộc bọn họ vẫn có chút sợ hãi.
Hôm nay bọn họ chơi Triệu Nhược Nghiên, nếu Triệu Nhược Nghiên mà chết thì thôi, nếu còn sống, vậy, vậy chẳng phải kẻ phải chết là bọn họ sao?
A Long cũng không ngu ngốc, lúc này nhịn đau đớn, còn có thể tùy mặt gửi lời (thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt), nhận ra sự do dự của A Vũ và A Tam.
Anh ta cười nói, "Các người yên tâm, nếu hôm nay con khốn này bị chơi đùa đến chết, cứ tính vào tôi, nếu còn sống, có bản đại gia ở đây, cũng nhất định không để cô ta làm hại hai người. Là đàn ông thì đừng chần chừ, một tiếng thôi, có làm hay không, ông đây không rảnh dây dưa với các người, nếu bảo bối của ông đây không bị thương, các người cho rằng có thể đến lượt hai người sao?"
Nghe A Long nói như vậy, A Vũ và A Tam lập tức lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói, "Anh Long yên tâm, A Vũ và A Tam chúng tôi chính là người của anh Long."
Dứt lời, vẻ mặt hai người phóng đãng nhìn Triệu Nhược Nghiên, có chút nóng lòng muốn thử.
"Ha ha, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, nếu hai người đã hiểu rõ, vậy thì tốt rồi." Dứt lời, nhìn Triệu Nhược Nghiên bị mình túm tóc, nói, "Con đàn bà thối tha, lát nữa sẽ cho cô nếm thử kết cục của việc đá ông đây bị thương!"
A Long nói xong, gọi A Vũ và A Tam tới, đè Triệu Nhược Nghiên trên giường, sau đó không biết A Long ấn vào đâu, lập tức trên giường lộ ra hai vòng tay và vòng chân, trói tay Triệu Nhược Nghiên bên trong, khiến hai tay và hai chân cô ta đều mở ra, nằm trên giường hình chữ đại (大).
"A Vũ, A Tam, hai tên phản bội các người, các người làm gì? Khốn nạn!"
"Tôi nói cho các người biết, nếu cha tôi biết chuyện này, dù là ai che chở cho các người, các người đều phải chết!"
"Buông tôi ra, biến thái, thần kinh!"
Triệu Nhược Nghiên không ngừng quát to, gương mặt xinh đẹp kia cũng trở nên vô cùng hung dữ.
A Vũ nhìn Triệu Nhược Nghiên, có chút tiếc nuối, cười nói, "Đại tiểu thư, không phải chúng tôi không muốn buông cô ra, chỉ là, ai bảo cô đá anh Long chứ? Ở trước mặt anh Long, cho dù là Thủ trưởng Triệu cũng phải nhún nhường ba phần đó..."
"Ngay cả vậy, đại tiểu thư, chúng tôi cũng không còn cách nào, đều là vì mạng sống, cô yên tâm, anh em chúng tôi sẽ hầu hạ cô thật tốt, để cô có một đêm đầu thật khó quên." A Tam vui cười, lời nói cũng không khỏi bắt đầu có chút lỗ mãng.
Anh ta đã đi theo bên người Triệu Nhược Nghiên một thời gian, vẫn luôn chịu sự chèn ép của Triệu Nhược Nghiên, kiềm nén đủ rồi. Anh ta cũng là đàn ông, nếu nói không có chút căm tức nào với Triệu Nhược Nghiên chính là giả dối, chỉ là trước kia không còn cách nào mới phải làm việc dưới quyền cô ta, nhưng sau này anh ta không phải chịu người đàn bà này ức hiếp nữa, đương nhiên anh ta không cần kiêng dè quá nhiều.
Chỉ là, nghe được lời A Tam và A Vũ, đáy mắt A Long hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Ồ...? Thì ra cô là con gái quý giá của ông già Triệu? Hừ, để hai người bọn họ phá tân cho cô, thật đúng là hời cho cô quá." A Long nói xong, âm ngoan liếm liếm môi, nói, "Hai người các người hầu hạ cô ta cho tốt trước đi, lát nữa ông đây sẽ tự mình để cô ta trở thành đàn bà thực sự."
A Long nói xong liền xoay người đi đến cái giá một bên, bắt đầu chọn lựa thứ gì đó, mà A Vũ và A Tam đã không nhịn được kéo quần áo của Triệu Nhược Nghiên, tay hai người cũng bắt đầu chuyển động trên người cô ta.
Chứng kiến một màn như vậy, Vân Sở không khỏi khen ngợi, "Chậc chậc, A Long này quả là đủ ngoan độc."
Thượng Quan Triệt che mắt cô lại, không vừa lòng nói, "Đừng nhìn lung tung mấy thứ không nên nhìn, cũng không sợ đau mắt hột."
Vân Sở phì cười, nói, "Làm ơn, không phải em cũng đã nhìn thấy của anh rồi sao?"
Nghe vậy, ngay cả Thượng Quan Triệt cũng không khỏi thoáng đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô nói, "Cô nhóc chết tiệt, sao mà giống nhau được? Anh là người đàn ông của em!"
"Chẳng phải chúng ta cứ xem như đang xem phim là được rồi sao?" Vân Sở bĩu môi, đẩy tay Thượng Quan Triệt ra, tiếp tục hứng thú xem hình ảnh trước mắt. Thỉnh thoảng còn phát biểu vài câu bình luận.
Khóe miệng Thượng Quan Triệt giật giật, không còn cách nào đành tiếp tục ở bên Vân Sở, tiếp thu hứng thú xấu xa của cô.
Chẳng bao lâu, quần áo trên người Triệu Nhược Nghiên đã bị xé hết, A Vũ và A Tam cũng không sợ sệt nữa, tùy ý sờ soạng trên người cô ta.
Lúc này, A Long cầm một đạo cụ trở lại, nhìn gương mặt hung dữ tràn đầy nước mắt của Triệu Nhược Nghiên, cười nói, "Đại tiểu thư Triệu, cô nói xem, nếu cha cô biết người đàn ông đầu tiên của cô lại là thứ đồ chơi này, ông ta sẽ cảm thấy thế nào?"
Lúc này Triệu Nhược Nghiên mới nhìn đến thứ trong tay A Long, lập tức mặt trở nên đỏ bừng, cắn răng quát, "Biến thái, thần kinh, tôi nói cho anh biết, nếu cha tôi biết tôi bị anh ức hiếp, anh cứ chờ chết đi!"
"Ha ha ha ha, cô nghĩ rằng tôi sẽ sợ cha cô sao? Hừ! Cha cô là thá gì, lần trước phá hỏng chuyện tốt của ông đây, ông đây còn chưa tính sổ với ông ta đâu, hôm nay để con gái của ông ta tới bồi thường cho ông đây đi, ha ha..." A Long cười lớn, ngồi trước giường, bàn tay cầm đạo cụ nhấc lên, rơi xuống, hoàn toàn không có chút thương hương tiếc ngọc, cũng hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, thô bạo khiến người khác tặc lưỡi...
"A...!" Lập tức trong phòng truyền ra tiếng thét đau đớn tột cùng.
Sau đó chính là tiếng cười to của A Long, "Ha ha, ha ha ha... Con khốn, đây chính là kết cục của cô khi dám đá ông đây!"
...
Vân Sở nhìn màn hình kia, thấy hai tình địch lớn nhất của mình bị những người đàn ông khác nhau dạy dỗ, ở trên cùng một cái giường, là phụ nữ như nhau, ít nhiều gì cô cũng có chút không đành lòng. Nhưng mà, nhớ tới mọi việc trước đây Triệu Nhược Nghiên đã làm với mình, cô liền cảm thấy toàn bộ những điều này đều là đúng người đúng tội.
Triệu Nhược Nghiên bỏ thuốc cô còn ít sao? Lúc đó, nếu cô không chạy thoát, đoán chừng hiện giờ, người phụ nữ ở trên chiếc giường kia hẳn đã trở thành cô rồi.
Lúc bọn họ hãm hại cô, tính kế cô, thậm chí còn tính toán giết cô, có từng nghĩ bọn họ cũng là phụ nữ, có từng mềm lòng với cô chưa?
Nghĩ như vậy, trong lòng Vân Sở liền có sự thoải mái phục thù, nhìn bộ dáng Triệu Nhược Nghiên bị A Long làm cho sống không bằng chết, khóe miệng cô cũng lộ ra ý cười rét lạnh vô cùng.
Triệu Nhược Nghiên, cô cũng có hôm nay!
Thượng Quan Triệt nhìn màn hình kia, nhíu mày, sau đó tiện tay tắt đi, nói, "Được rồi, ít xem những thứ không hợp với thiếu nhi này đi, bọn họ đi vào rồi, cũng đừng mong chạy thoát, chúng ta trở về thôi."
Thực sự Vân Sở cũng không muốn xem những hình ảnh ghê tởm này, liền gật đầu với Thượng Quan Triệt, chỉnh sửa quần áo, hai người nắm tay rời khỏi phòng giám sát.
Khi bọn họ đi tới tầng hai trong Hải Các, phát hiện bên ngoài đang có một đám đàn ông nhốn nháo tiến vào, bọn họ nói rồi cười, vẻ mặt bóng loáng, trên người đều mang theo hơi thở lưu manh, đang đi về phía thang máy.
Vân Sở nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên, cười lạnh, rời khỏi Hải Các với Thượng Quan Triệt.
Triệu Nhược Nghiên, Kim Lan Nhược, đêm nay hai người cứ hưởng thụ thật tốt đi, những người đàn ông này, nhất định sẽ khiến cho các cô vô cùng thỏa mãn.
Lúc trở lại nhà Thượng Quan Triệt, đã là hơn mười một giờ đêm, Vân Sở tẩy trang, tắm rửa, thấy Thượng Quan Triệt đang nấu bữa khuya, liền mỉm cười đi tới phòng bếp, cơ thể chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh dán phía sau người Thượng Quan Triệt, cười nói, "Chú à, thơm quá."
"Đói bụng?" Thượng Quan Triệt quay đầu nhìn cô gái phía sau, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc, trên mặt như yêu nghiệt, không có chút tỳ vết nào, khiến nụ cười của anh tựa như ánh trăng, sáng trong mê người.
Vân Sở gật đầu, "Đúng vậy, vẫn là đồ chú nấu ăn ngon."
Thượng Quan Triệt được thân thể mềm mại của cô ôm, hơn nữa Vân Sở không mặc áo lót, bộ ngực đã dần dần dậy thì lớn lên kia, khiến Thượng Quan Triệt có chút tâm phiền ý loạn.
Nhưng mà, vì không để Vân Sở bị đói, anh vẫn nhịn xuống. Cứ nấu đồ ăn xong đã, cho con mèo ham ăn này ăn no, sẽ để cô hầu hạ mình đi.
Hai người còn đang ăn bữa tối, liền nhìn thấy một tin tức.
Nội dung tin tức đại khái là, hôm nay trong Hải Các của Câu Lạc Bộ Đào Nguyên đã xảy ra đồng thời hai vụ cưỡng bức, hai cô gái sau khi bị mười người đàn ông cưỡng bức gần hơn ba giờ đồng hồ mới được người khác vô tình phát hiện, trước mắt hai cô gái đã được đưa đến bệnh viện, mà mấy tên tội phạm cưỡng bức kia đã bị bắt.
Trên tin tức cũng không để lộ ra thân phận của người bị hại và người gây chuyện, nhưng Vân Sở lại biết, việc đêm nay bị phát hiện nhanh như vậy, đoán chừng là vì Thủ trưởng Triệu. Nếu không, cho dù là cảnh sát, cũng không dám tùy tiện bắt A Long.
Có điều, nếu quả thật A Long bị bắt, vậy xung đột giữa Thủ trưởng Triệu và Bộ trưởng Mộc, cha của A Long là không thể tránh khỏi rồi. Mà, đây cũng là mục đích cuối cùng của Vân Sở khi bày ra sát cục này.
Cho dù Triệu Nhược Nghiên và Kim Lan Nhược có bị A Long cưỡng bức hay không, chỉ cần bọn họ tiếp xúc với A Long, còn phản kháng lại A Long, kết thù với A Long, thì về cơ bản mục đích của Vân Sở đã đạt được rồi. Việc này gọi là nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai con nhạn), trực tiếp tính kế đám tình địch của cô, lại kéo thù hận cho Thủ trưởng Triệu, không thể không nói không cao tay.
"Rõ ràng mới có hai tiếng, thật sự là quá hời cho bọn họ rồi." Vân Sở nhìn ti vi thở dài, đặt bát đũa xuống, lười biếng ợ một tiếng.
Thượng Quan Triệt nhíu mày, cười nói, "Đúng vậy, thời gian quả thật quá ngắn, cho nên, đêm nay chúng ta phải làm tới bình minh mới được." Nhìn thời gian, cũng đã hơn 11 giờ đêm, Thượng Quan Triệt lập tức ôm lấy Vân Sở, cười nói, "Bảo bối, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi."
Vân Sở mới hiểu được ý tứ của Thượng Quan Triệt, tức giận nói, "Thượng Quan Triệt, trong đầu anh toàn suy nghĩ gì vậy? Việc còn chưa xong đâu, anh còn có tâm trạng đùa giỡn..."
Kim Lan Nhược không chết, vậy sau khi tỉnh lại có khả năng sự tình sẽ đổ lên đầu cô, cho nên cô phải nghĩ ra chút biện pháp, khiến Kim Lan Nhược không tỉnh lại, hoặc không mở miệng được mới được.
Thượng Quan Triệt hôn rồi lại hôn đôi môi đỏ mọng của cô, cười nói, "Yên tâm đi, chuyện phía sau cứ giao cho anh. Anh cho em ăn no rồi, bây giờ có phải nên đến lượt em cho anh ăn no không? Đây cũng không phải là đùa giỡn, là việc lớn..."
Thượng Quan Triệt nói xong, không cho cô cơ hội giải thích, ôm Vân Sở vào phòng, đến cả bát đũa cũng không dọn, trực tiếp nhào về phía trước.
Rất nhanh, trong phòng liền truyền đến tiếng động mờ ám của hai người, Thượng Quan Triệt đè Vân Sở trên giường, áo ngủ trên người đã biến mất từ lâu, chỉ có thể nhắm mắt lại hưởng thụ, mặc cho Thượng Quan Triệt thăm dò từng ngõ ngách trên thân thể cô.
Hai người dây dưa rất lâu, rốt cuộc Thượng Quan Triệt không nhịn được muốn tiến thẳng vào, lại bị Vân Sở ngăn lại.
"Triệt, có vẻ anh quên cái gì rồi." Vân Sở trừng mắt nhìn anh, thấy trên gương mặt anh tuấn của anh đầy mồ hôi, tóc tai hỗn loạn, lại có một loại mê hoặc kỳ lạ, đẹp đến mức khiến người ta ý loạn tình mê.
Thượng Quan Triệt giật mình hiểu ra điều gì, cười nói, "Dùng hết rồi."
"Không phải lần trước Tiểu Duệ đã đưa thêm vài hộp rồi sao, sao lại dùng hết rồi?" Vân Sở không vừa lòng kháng nghị.
Cô mới mười tám tuổi, mới không muốn có con sớm như vậy, cho nên, biện pháp an toàn vô cùng quan trọng, cũng không thể qua loa.
"Tên keo kiệt đó, chỉ đưa hai hộp, chẳng phải hai ngày chúng ta đã dùng hết rồi sao? Ngoan, ngày mai anh đi mua về dự phòng, nha?" Thượng Quan Triệt cười, đưa tay khẽ lau đi mồ hôi trên trán, gương mặt yêu nghiệt kia, càng thêm đẹp mắt.
Hô hấp của Vân Sở ngưng đọng, nhìn Thượng Quan Triệt mê người như vậy, lại không nhịn được liếm liếm đôi môi đỏ mọng.
Mẹ nó, tên đàn ông này quả thật là yêu nghiệt, cứ lúc nào cô không cẩn thận cũng liền bị mê hoặc.
Mà Thượng Quan Triệt nhìn bộ dáng si mê kia của Vân Sở, khóe miệng cong lên, đè lên người cô, cười nói, "Cô nhóc, anh đẹp lắm sao?"
Vân Sở nghe lời anh nói mới tỉnh táo lại, muốn phản kháng thì đã muộn rồi...
Một đêm kiều diễm, cả phòng dịu dàng, trên giường lớn ấm áp, bóng dáng không ngừng dây dưa, tựa như hình ảnh đẹp nhất trên thế giới này, sáng ngời dưới ánh trăng, như ẩn như hiện, tươi đẹp vô cùng.
Tình yêu sâu đậm, cho dù là ngôn từ nào cũng đều là dư thừa, chỉ có giống như vậy, hai bên hòa hợp thành một thể, mới có thể khiến bọn họ cảm nhận chân thật sự tồn tại của người kia, dành cho người kia, tình yêu trọn vẹn!