Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 90




Edit: Thanh Hưng

Beta: Minh

Vân Sở và Thượng Quan Triệt cùng nhau đến, dẫn theo cả nhà bộ trưởng Mộc tới phòng ăn đã được đặt từ trước, mấy người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn trái cây tươi mới, bầu không khí rất hài hòa.

Mộc Nhiên là cô gái hoạt bát hiếu động, sau khi ngồi xuống thì vẫn luôn dính lấy Vân Sở, hỏi thăm tình huống gần đây của Thương Quan Duệ.

"Chị dâu, gần đây tên nhóc Thượng Quan Duệ kia có thân mật với người con gái nào hay không? Năm kia khi em tới, những cô gái trong trường học luôn quấn lấy anh ta, hai năm qua em đều không ở đây, không biết những cô gái này có thu liễm một chút hay không." Mộc Nhiên giương đôi mắt ngập nước, sinh động nhìn Vân Sở, da thịt trắng nõn như ngọc, mái tóc ngắn xinh đẹp càng làm nổi bật hơn dáng vẻ mềm mại động lòng người.

Tròng mắt Vân Sở xoay tròn, nghĩ thầm, thì ra Thượng Quan Duệ và Mộc Nhiên còn có một đoạn như vậy, hừ hừ, được được, tên nhóc nhàm chán kia, cô cũng phải để cho nó chịu khổ cực một chút mới được.

Vì thế, Vân Sở mỉm cười, lời nói thấm thía: "Tiểu Nhiên à, sau này cô vẫn nên ở lại chỗ này để ý tiểu Duệ thì tốt hơn, bên người tên nhóc kia nhiều oanh oanh yến yến như vậy, không biết chừng ngày nào đó nó lại thay lòng đổi dạ đấy."

"Anh ta dám? Em sẽ chặt đứt chân của anh ta!" Mộc Nhiên lập tức lớn tiếng kêu lên, ngay sau đó trên gương mặt xinh xắn kia thoáng hiện lên nét cười xinh đẹp: "Chị dâu, chị nói anh ta thay lòng đổi dạ? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh ta vẫn không kết giao bạn gái sao?"

Cô ấy nhớ rõ, mỗi lần Thượng Quan Duệ gặp cô ấy, đều mang theo một cô gái khác nhau, những người này đều tự xưng là bạn gái anh ta, mục đích là để cho cô ấy không quấn lấy anh ta nữa. Nghe giọng điệu của Vân Sở, chẳng lẽ hiện tại Thượng Quan Duệ độc thân rồi hả?

Vân Sở ngẩn người, cười nói: "Cô không biết sao? Cho tới bây giờ tiểu Duệ đều không có bạn gái, anh nói đúng không? A Triệt..." Vân Sở vừa giải thích với Mộc Nhiên, lại vừa nháy mắt ra hiệu với Thượng Quan Triệt.

Làm sao Thượng Quan Triệt có thể không biết cô nhóc Vân Sở này đang nhân cơ hội bắt nạt Thượng Quan Duệ, để sau này nó không dám không lễ phép với cô như vậy nữa? Aiz, quả nhiên cô nhóc này là người rất mang thù, sau này anh vẫn nên cẩn thận thì hơn.

"Khụ khụ..." Thượng Quan Triệt ho khan hai tiếng, rồi sau đó cười nói: "Cái này anh cũng không rõ ràng lắm, không thấy nó mang cô gái nào về." Nói xong, Thượng Quan Triệt ở trong lòng vì Thượng Quan Duệ cầu nguyện một câu: Tự cầu nhiều phúc đi!

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Vân Sở vừa trò chuyện với Mộc Nhiên, vừa lễ phép nói chuyện với vợ chồng bộ trưởng Mộc và Chung Tuyết Liên, cục diện coi như là rất hòa hợp.

Chỉ là, bữa cơm này phải ăn đến khi nào mới xong đây, bộ trưởng Mộc thở dài một hơi, bắt đầu nói mục đích đến thành phố I lần này.

Quê gốc của nhà họ Mộc vốn cũng là ở thành phố I, cho nên, Mộc Thanh Long (tức A Long) luôn không làm việc đàng hoàng cũng ở thành phố I, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội của mình.

Sau khi lớn lên, cũng bị bộ trưởng Mộc buộc đi làm lính vài năm, về sau ở trong quân doanh đi theo người ta gây sự, bộ trưởng Mộc nhất thời tức giận, trong cơn tức giận lập tức ném A Long đến thành phố I này, tìm cho anh ta một công việc không tệ, để cho anh ta thành thật chờ đợi, miễn cho lại gây chuyện thị phi.

Đương nhiên, bộ trưởng Mộc là vị quan lớn, dĩ nhiên cũng hi vọng tương lai con trai của mình có thể có tiền đồ, vốn tưởng rằng cho con trai chịu chút khổ cực, con trai sẽ nghe lời, ai biết người con trai này của ông ấy lại có thể càng ngày càng làm càn rồi.

Bộ trưởng Mộc lần lượt dạy bảo, lại đổi lấy A Long lần lượt phản nghịch, sau cùng, bộ trưởng Mộc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng buông tha A Long, mở cho anh ta một công ty gia đình, để anh ta kinh doanh, nếu kinh doanh không tốt, sau này cũng đừng nghĩ đòi tiền bộ trưởng Mộc.

A Long bị buộc đến bước đường cùng, lúc này mới gây dựng công ty ở thành phố I, bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Nhắc tới A Long cũng là người rất có tài năng buôn bán, dưới tay anh ta công ty từ từ có tiến triển, rất nhanh phát triển trở lại. Nhưng bản tính A Long vẫn không thay đổi, một bên quản lý công ty kia, một bên tiếp tục lêu lổng với một đám bạn bè xấu, gần như mỗi ngày đều cùng một người phụ nữ khác nhau ngủ lại câu lạc bộ, sinh hoạt quá phong hoa tuyết nguyệt.

Hơn nữa, bởi vì tiền bạc anh ta tiêu là tự mình kiếm được, cho nên khi bộ trưởng Mộc quản anh ta hai câu, anh ta đều không nể mặt, càng về sau, là bộ trưởng Mộc cũng không làm gì được anh ta nữa.

Mắt thấy bộ trưởng Mộc tuổi cũng đã cao, lại tự mắt nhìn con trai của mình lần lượt gặp rắc rối, thậm chí càng ngày càng quá phận, ông ấy chỉ có thể bí mật giúp con trai thu thập cục diện rối rắm một chút, đồng thời cũng chưa từng quên tìm người tới chèn ép người con trai này, để cho anh ta chịu chút khổ cực, bớt đắc ý vênh váo lại.

Mà Thượng Quan Triệt đã từng được bộ trưởng Mộc nhờ cậy, để cho anh có rảnh thì hung hăng áp chế công ty A Long, xem xem nếu không có thu nhập anh ta còn có thể ra ngoài làm xằng làm bậy như thế nào.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, dưới áp lực của Thượng Quan Triệt, công ty A Long từ từ tan rã, chỉ trong một đêm một công ty to lớn co lại trở thành một cửa hàng nho nhỏ. Hiện tại A Long muốn ăn cơm là không thành vấn đề, nhưng sợ là không còn tiền bạc để ra ngoài làm việc xấu rồi.

Cũng là bởi vì chuyện này, mấy ngày nay cảm xúc của A Long rất kém cỏi, mỗi ngày đều ở trong Đào Nguyên mua say, thỉnh thoảng sau khi say sẽ tìm một người phụ nữ xinh đẹp quấn lấy nhau.

Cũng không có nhiều người biết anh ta nghèo túng, cho nên anh ta vừa tới Đào Nguyên, bên người sẽ không thiếu phụ nữ. Mà tính tình anh ta còn rất nham hiểm, cũng không có bao nhiêu người dám đòi tiền anh ta.

Ngày hôm qua anh ta cũng hoàn toàn không có tiền, mới có thể ở trong Đào Nguyên không ngừng uống rượu, nghĩ xem có biện pháp gì thay đổi tình huống bây giờ của mình không.

Chỉ là, suy nghĩ của anh ta, khi nhìn thấy Vân Sở thì đều ném hết sang một bên.

Ngày đó Vân Sở giả dạng cực kỳ thanh thuần, trong thanh thuần lại mang theo ngỗ ngược, trong ngỗ ngược lại lộ ra phong thái của tiểu thư khuê các, thành công hấp dẫn tầm mắt A Long. Lúc ấy ngay lập tức anh ta nghĩ, nếu có thể tìm thiên kim có tiền, kết hôn, sau đó không phải anh ta cũng có tiền rồi sao?

Đúng vậy, anh ta vẫn đang rối rắm, làm thế nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh này, hiện tại cuối cùng anh ta đã nghĩ ra, đó chính là tìm người phụ nữ xinh đẹp, có tiền, hợp khẩu vị anh ta, kết hôn.

Mà, muốn kết hôn, nhất định phải phát sinh quan hệ với người phụ nữ kia trước. Đây là phương thức trực tiếp nhất, cũng là hữu hiệu nhất.

Kỳ thật trước đây cũng có không ít tiểu thư khuê các, sau khi bị anh ta ngủ, chen chúc muốn gả cho anh ta. Đáng tiếc anh ta thích tự do, hơn nữa, anh ta cũng không có hứng thú gì với những người phụ nữ này, cho nên, anh ta đều từ chối hết rồi.

Nhưng Vân Sở thì khác, cô cho anh ta cảm giác rất đặc biệt, cũng rất tốt đẹp. Điều này làm cho A Long lần đầu tiên có ý định muốn kết hôn, hơn nữa lập tức dùng hành động thực tế để chứng minh.

Vì vậy, anh ta mới có thể chủ động tiếp cận Vân Sở, ngay từ đầu cũng không xằng bậy với cô, cũng là bởi vì anh ta không nghĩ muốn để lại cho cô ấn tượng xấu. Nhưng anh ta không nghĩ tới phía sau lại vẫn xuất hiện một người như Kim Lan Nhược, cho nên, vốn là lực chú ý một mực ở trên người Vân Sở từ từ dời sang người Kim Lan Nhược.

Cũng là bởi vì như thế, anh ta mới có thể trúng kế của Vân Sở.

Kỳ thật, nếu Vân Sở không hạ dược với A Long, cho dù A Long rất có hứng thú với Kim Lan Nhược, đêm qua anh ta cũng sẽ không tùy tiện động vào cô ta, bởi vì trong lòng anh ta thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ như Vân Sở.

Đáng tiếc, anh ta xem nhẹ Vân Sở.

Đương nhiên bộ trưởng Mộc không biết cụ thể tình huống tối hôm qua, chỉ biết là A Long động tới người phụ nữ của Triệu thủ trưởng, đã bị Triệu thủ trưởng bắt giam rồi.

Nhắc tới chuyện của con, bộ trưởng Mộc giống như lập tức già đi mười tuổi: "A Triệt, chuyện A Long, chưa gây thêm phiền toái cho cậu chứ?"

Thượng Quan Triệt lạnh nhạt cười, nói: "Bác Mộc khách khí rồi, việc này nói đi nói lại cũng nên trách cháu, anh ta làm chuyện như vậy trong câu lạc bộ của cháu, là cháu không xử lý tốt, cháu nên sớm ngăn cản anh ta."

Chung Tuyết Liên cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nói: "Nếu như thằng nhóc A Long kia có thể hiểu chuyện được một nửa như A Triệt thì tốt rồi, chúng tôi cũng không cần quan tâm tới những chuyện khác nữa."

"Thằng con ngỗ nghịch kia, xem ra không ném nó vào quân doanh tôi luyện lại một lần là không được rồi, bà cũng không cần ngăn cản tôi, bây giờ trại huấn luyện rất ma quỷ, nó muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi." Bộ trưởng Mộc nghiêm khắc nói xong, trên mặt tràn đầy tức giận.

Chung Tuyết Liên nào dám tiếp tục ngăn cản, cho dù chỉ đi ba năm, nhưng huấn luyện lại gần như có thể lấy mạng người ta, bà ấy cũng chỉ có thể rưng rưng gật đầu đáp ứng. Trại huấn luyện vừa khổ lại mệt, nếu có thể thay đổi con trai của mình, để cho con trai cải tà quy chính, vậy khổ một chút có gì đáng ngại chứ? Bằng không, lại tiếp tục như vậy, người con trai này của bà ấy sẽ vô dụng mất.

Nhớ tới con trai tự mình vất vả nuôi dưỡng như vậy, lại có thể đi vào một con đường không lối về như thế, Chung Tuyết Liên lập tức rơi lệ không ngừng.

Thượng Quan Triệt khẽ cúi đầu, nhìn dáng vẻ đau lòng của vợ chồng bộ trưởng Mộc, thở dài nói: "Kỳ thật, chuyện này cũng không phải khó xử lí như thế, chỉ là, sợ rằng bác Mộc phải ra mặt mới được. Dù sao, quan hệ giữa cháu và thủ trưởng Triệu cũng không tốt, hiện giờ việc này lại xảy ra ở trên địa bàn của cháu, nếu tùy tiện hành động, sợ là sẽ bị người khác hiểu lầm."

Bộ trưởng Mộc nghe thấy Thượng Quan Triệt nói, lập tức gật đầu: "Tất nhiên là do tôi ra mặt xử lý, chỉ là không biết A Triệt cậu có biện pháp tốt nào không?"

Thượng Quan Triệt nghe vậy, cùng Vân Sở liếc nhau một cái, rồi sau đó cười nói: "Biện pháp không phải không có, chỉ là..." Nói xong, Thượng Quan Triệt ít nhiều có chút khó xử, đúng là không có cách nào tiếp tục nói hết.

Bộ trưởng Mộc sốt ruột, vội hỏi: "Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, gặp phải chuyện như vậy, chúng tôi cũng không cố kỵ cái gì nữa rồi."

Lúc này Thượng Quan Triệt mới gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nơi này của cháu vừa vặn có một phần video clip trong lúc vô ý quay chụp được, ghi lại sơ lược tình huống tối hôm đó, có thể chứng minh là Triệu Nhược Nghiên tự đi tìm A Long, đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nói là Triệu tiểu thư chủ động tìm A Long, lại kết hợp với các chứng cớ khác, nói vậy tình huống lại có chuyển biến tốt đẹp. Mặt khác, Triệu Nhược Nghiên cũng chỉ dựa vào cha cô ta là thủ trưởng Triệu, nếu thủ trưởng Triệu có cái gì ngoài ý muốn, tự nhiên cũng sẽ không có người lại truy cứu chuyện này. Bác Mộc, người nói phải không?"

Bộ trưởng Mộc gật đầu, tuy nhiên cũng cảm thấy biện pháp của Thượng Quan Triệt có chút ngoan độc, nhưng mà, quả thật thủ trưởng Triệu kia cũng không phải người tốt gì, mà chuyện này lại còn liên quan đến con ông nữa.

"Mặt khác, bác Mộc cũng biết, quan hệ giữa cháu và thủ trưởng Triệu thật sự là chuyển biến xấu đến mức không có cách nào cứu vãn được nữa, cho nên, bây giờ giúp bác Mộc, cũng là có chút tư tâm." Thượng Quan Triệt cực kỳ trực tiếp nói ra mục đích của mình, một chút cũng không cố kỵ. Cũng không sợ bộ trưởng Mộc sẽ hoài nghi anh có động cơ không thuần.

Nhưng, kỳ thật anh trắng trợn nói ra mục đích của mình như thế này, lại càng có thể lấy được tín nhiệm của bộ trưởng Mộc. Một người có thể không hề giấu diếm dã tâm của mình trước mặt ông ấy, bình thường đều là người tin được.

Sau khi bộ trưởng Mộc nghe, sắc mặt khẽ thay đổi, khinh thường nói: "Hừ, tôi sớm đã nghe cha cậu nhắc tới cái tên Triệu Hải kia, loại tiểu nhân đó, sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ, thật sự là làm khó A Triệt cậu phải chịu thiệt dưới tay ông ta nhiều năm như vậy, cậu cần bác Mộc làm cái gì, nói thẳng là được, chỉ cần bác Mộc có thể làm được, nhất định sẽ tận lực giúp cậu."

Nghe được đối thoại giữa Thượng Quan Triệt và bộ trưởng Mộc, khóe miệng Vân Sở không khỏi giật giật mấy cái. Cái tên Thượng Quan Triệt này, còn có thể vô sỉ thêm một chút nữa không?

Rõ ràng là hai người bọn họ tính kế A Long, để cho A Long chịu đựng xử phạt như vậy. Lúc đối mặt với bộ trưởng Mộc, Thượng Quan Triệt chẳng những không biết áy náy, ngược lại vẻ mặt thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn của bộ trưởng Mộc, lại còn trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình như vậy, giống như anh thật sự đang giúp đỡ bộ trưởng Mộc vậy. Trình độ vô sỉ này, thật đúng là làm cho Vân Sở phải xấu hổ.

Quả nhiên, cô vẫn kém xa Thượng Quan Triệt, độ dày da mặt này, người bình thường nào có thể so sánh được? Nếu nói da mặt Triệu Nhược Nghiên đã là đạn bắn cũng không thủng, vậy thì Thượng Quan Triệt quả thực là đạn cũng có thể bắn ngược lại rồi.

Vì thế, Thượng Quan Triệt lập tức tiếp tục thương lượng với bộ trưởng Mộc, vốn Vân Sở muốn nghe nhiều nội dung thương lượng giữa bọn họ hơn, kết quả Mộc Nhiên chê nhàm chán, nên lôi cô ra khỏi phòng.

Vân Sở không còn cách nào khác, sau khi rời khỏi phòng ăn, lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Mộc Nhiên ở trên ban công của quán bar.

Trò chuyện với Mộc Nhiên về chuyện tình trước đây của Thượng Quan Duệ, Vân Sở cũng rất nhanh hòa nhập vào, hai người một mực quở trách Thượng Quan Duệ không đúng, không khí cũng rất tốt.

Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau, luôn luôn có chuyện nói không hết, ngày thường trừ bỏ Mộc Ngân, Vân Sở cũng không có người bạn nữ nào khác, cho nên, ở chung với Mộc Nhiên, coi như là cực kỳ hòa hợp.

Chỉ là, chính vào lúc này, sau lưng Vân Sở truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

"Cô nghỉ học nhiều buổi như vậy, chính là vì ở trong này trò chuyện sao?"

Nghe được giọng nói của người nọ, Vân Sở ngẩn người, rồi sau đó vội vàng xoay người, một đôi mắt ngập nước mở to nhìn người trước mắt.

Một bộ tây trang màu xanh đậm, tôn lên dáng người thon dài cao gầy hoàn mỹ của anh ta, một đầu tóc ngắn, gọn gàng linh hoạt, một gương mặt không có biểu cảm, lại tuấn mỹ vô song, cặp mắt lạnh lùng kia mang theo khí lạnh, môi mỏng khẽ nhếch, gợi cảm mà lạnh lùng.

Đây không phải là Lam Băng Tuyền biến mất mấy tháng không xuất hiện sao?

Nhìn thấy Lam Băng Tuyền, trên mặt Vân Sở thoáng hiện lên nét vui sướng không thể thấy rõ, nhưng nhìn bộ dạng lạnh như băng kia của anh ta, lại có chút khó chịu, nói: "Thầy Lam, chính anh cũng cũng không lên lớp mà?"

"Tôi không lên lớp rất kỳ quái sao?" Lam Băng Tuyền lạnh lùng nhìn Vân Sở, một đôi mắt lạnh lùng, đánh giá toàn thân trên dưới của Vân Sở một phen, phát hiện cô gầy hơn so với lần gặp mặt trước một chút, mày không khỏi nhíu lại.

Nghe vậy, khóe miệng Vân Sở giật giật, bất đắc dĩ cúi đầu. Được rồi, không kỳ quái, một chút cũng không kỳ quái, anh ta là thầy giáo thì khá lắm sao, cả ngày hôm nay anh ta không lên lớp cũng khá lắm hả? Nếu hôm nay không có tiết của anh ta, anh ta quan tâm đến chuyện có có đi học hay không để làm gì?

Vân Sở nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hớn hở: "Hôm nay thầy giáo không có tiết sao? Khó trách lại rảnh như vậy, đến để ăn cơm à? Đã ăn chưa?"

Thấy Vân Sở nói sang chuyện khác, Lam Băng Tuyền lạnh lùng nói: "Cô có tiết cũng có thể rảnh như vậy, vì sao tôi không thể rảnh chứ?"

Lúc này, Mộc Nhiên đừng một bên không nhìn được nữa, người đàn ông này toàn thân đều lạnh như băng cũng thôi đi, lại còn mỗi một câu đều trào phúng Vân Sở, điều này làm cho cô ấy rất phản cảm.

"Chị dâu, đây là thầy giáo của chị à?" Nói xong, Mộc Nhiên có chút thú vị đánh giá Lam Băng Tuyền, nói: "Tôi nói thầy giáo này, anh quản cũng quá rộng rồi đi, chị dâu của tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, có liên quan đến anh sao?"

Lam Băng Tuyền nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mộc Nhiên, gương mặt lạnh lùng mang theo tàn ác, nói: "Tôi quản giáo học trò của tôi, dường như cũng không liên quan gì tới cô."

Mộc Nhiên vẫn luôn được người ta nâng ở trong lòng bàn tay như bảo bối, chưa từng bị người khác châm chọc như vậy, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Nếu anh quản người khác, tôi không xen vào, nhưng người anh trách cứ lại là chị dâu tương lai của tôi, như vậy tất nhiên sẽ liên quan tới tôi rồi."

Mộc Nhiên nói xong, che chở Vân Sở ở phía sau, trưng ra vẻ mặt khiêu khích nhìn Lam Băng Tuyền: "Chị dâu, chị yên tâm, có em ở đây, sẽ không để cho những người không có mắt này bắt nạt chị."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm rằng, Mộc Nhiên này lại to gan như vậy, toàn thân Lam Băng Tuyền đều mang theo khí lạnh người sống chớ lại gần, cô ấy lại dám nói anh ta như vậy, thật sự là - - nghé mới sinh không sợ cọp!

Lam Băng Tuyền nheo mắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Sở ở phía sau Mộc Nhiên, đang muốn nói chuyện, lại nghe sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ôi, đây không phải thầy Lam sao? Đã lâu không gặp..."

Giọng nói cà lơ phất phơ này, lại còn mang theo hơi thở lưu manh, nghe qua tuy rất êm tai, nhưng chung quy lại vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, ngoại trừ Thượng Quan Duệ còn có thể là ai chứ?

Nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Duệ, khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, tên nhóc này tới thật đúng lúc, hừ hừ. Nghe giọng nói vô lại này của anh ta, một chút nữa nhìn thấy Mộc Nhiên cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Quả nhiên, nghe được giọng nói của Thượng Quan Duệ, vốn dĩ hai tay Mộc Nhiên đang chống nạnh, bày ra tư thế gà mẹ bảo vệ gà con che chở Vân Sở, lập tức chỉnh sửa lại hình tượng của mình, một bộ dáng cực kỳ thục nữ. Cô ấy vòng qua Lam Băng Tuyền, nhìn Thượng Quan Duệ trên người mặc áo sơmi đỏ thẫm, một đầu tóc màu vàng kim trước mặt kia, nghiêng đầu, lưu manh cười, nói: "Anh Duệ..."

Một tiếng này của Mộc Nhiên, thật sự là muốn ngọt bao nhiêu là ngọt bấy nhiêu, muốn dịu dàng bao nhiêu là dịu dàng bấy nhiêu, muốn mềm mại bao nhiêu là mềm mại bấy nhiêu, mềm mại đến nỗi da gà trên người Vân Sở rơi đầy đất, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

Cô nhất định là nghe lầm, nhất định là nghe lầm, Mộc Nhiên vừa rồi vẫn nói chuyện phiếm với cô rất thoải mái, sao bỗng nhiên lại thay đổi thành như vậy?

Mà Thượng Quan Duệ, vừa nghe đến giọng nói này, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi, hai mắt trừng lớn, lui về phía sau hai bước, cười khan nói: "Ôi trời, dường như tôi đến nhầm chỗ rồi, thầy giáo, chị dâu, gặp lại sau nhé."

Thượng Quan Duệ nói xong, gần như là chạy trốn xông ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã xuống đến tầng dưới, tốc độ kia, giống như là đã từng luyện khinh công vậy, để cho Vân Sở mở mang tầm mắt, bội phục không thôi.

Thấy Thượng Quan Duệ chạy, tất nhiên Mộc Nhiên không cam lòng, lần nào cũng vậy vừa gặp mặt là bỏ chạy, sao cô có thể buông tha Thượng Quan Duệ chứ? Lúc này cũng cắn răng một cái, nhanh chóng đuổi theo.

"Thượng Quan Duệ, anh là đồ trứng thối, mau đứng lại cho tôi..." Mộc Nhiên quát to một tiếng, lao nhanh ra ngoài như một trận gió.

"Rầm… rầm…" tiếng bước chân, rất nhanh rời xa chỗ Vân Sở, không biết chạy về hướng nào.

Vân Sở vỗ trán, không nói gì vui mừng nhìn một đôi oan gia này, không biết có nên đuổi theo nhìn xem một chút hay không.

Chỉ là, khi nhìn thấy Lam Băng Tuyền đứng trước mặt cô giống một quả núi lớn, Vân Sở đành buông tha ý nghĩ đuổi theo ra ngoài. Thôi, hai người bọn họ cũng không phải đứa trẻ, loại chuyện này, cô vẫn không tham gia thì hơn.

Nghĩ như vậy, Vân Sở khẽ cười, nói với Lam Băng Tuyền: "Thầy Lam, vết thương của thầy đã tốt hơn chưa? Lâu như vậy không thấy thầy tới trường học, tôi còn tưởng rằng thầy không dạy học ở trường chúng tôi nữa rồi."

Lam Băng Tuyền cúi đầu, một tay chống lên trên bức tường phía sau lưng Vân Sở, vây Vân Sở trong phạm vi của mình, đáy mắt hiện lên lạnh lẽo: "Như thế nào, cô chỉ mong sao tôi không còn dạy ở trường của cô nữa phải không?"

Vân Sở xấu hổ: "Thầy giáo, thầy suy nghĩ nhiều rồi, làm sao tôi có thể hi vọng thầy không dạy ở trường nữa chứ." Vân Sở nói xong, thấy sắc mặt Lam Băng Tuyền dịu đi một chút, lại nhíu mày, nói một câu: "Thầy có còn ở lại hay không, cũng không liên quan gì tới tôi."

Một câu này, lại đốt lên lửa giận của Lam Băng Tuyền, anh ta nheo lại mắt, lạnh lùng nhìn cô nhóc không tim không phổi trước mắt này, cắn răng nói: "Thật sao? Thật sự không có quan hệ sao?"

Chết tiệt, trong khoảng thời gian này, vì muốn thoát khỏi hoàn toàn những người vẫn luôn dây dưa không dứt với anh lúc trước, không cho những người đó vì anh mà làm tổn thương đến Vân Sở, có thể nói anh phải tốn rất nhiều tâm tư, mỗi ngày đều trôi qua trong bận rộn.

Một tuần trước, khó khăn lắm mới giải quyết xong những việc này, anh cũng không có ý định nghỉ ngơi, lập tức đi thẳng đến trường học. Nào ngờ cô nhóc kia lại không đi học, cho dù là ngẫu nhiên, thì cũng nên đợi anh xuất hiện rồi hãy trốn, thậm chí, có lẽ bọn họ còn không biết anh đã trở lại ấy chứ?

Hiện giờ, cô lại còn nói cái gì? Anh có còn ở lại hay không, cũng không liên quan gì tới cô?

Tốt, rất tốt, hóa ra là anh tự mình đa tình rồi. Còn nghĩ, có lẽ cô sẽ lo lắng cho anh, cho nên vừa về là lập tức đi tìm cô.

Nhìn thấy biểu tình này của Lam Băng Tuyền, Vân Sở bị hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Lam Băng Tuyền xù lông, cười khan nói: "Thầy giáo, tôi, tôi nói sai rồi, cái kia, kỳ thật tôi nghĩ anh thăng chức, rời đi."

Cũng không phải Vân Sở chưa từng lo lắng cho Lam Băng Tuyền, chỉ là, thời gian này cô cũng không ít chuyện, thế nên cũng không để ý quá nhiều, anh vừa tới lập tức trở mặt với cô, đây là chuyện gì thế?

"Thật sao? Cho nên thừa dịp tôi không ở đây, cô lại tiếp tục trốn học, không nghe lời phải không?" Lam Băng Tuyền cũng không biết mình bị làm sao, vừa thấy Vân Sở đã muốn tức giận, nhất là khi nghe được những lời nói không tim không phổi của cô, càng giận không kiềm được.

"Thầy giáo, anh hiểu lầm rồi, chuyện này, thật ra trong khoảng thời gian này bận quá, anh yên tâm, sau này tiết học của anh tôi nhất định sẽ đi, có được hay không? Ôi chao, tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, bên trong còn có người chờ tôi, tôi vào xem nha." Vân Sở nói xong, bàn chân lập tức như được bôi dầu, thoát ra khỏi kiềm chế của Lam Băng Tuyền, vội vội vàng vàng muốn chạy vào phòng.

Thế nhưng Lam Băng Tuyền sẽ không để cho cô chạy mất dễ dàng như vậy, duỗi tay ra, giữ chặt tay Vân Sở, bởi vì không khống chế sức lực, mà Vân Sở cũng thật sự không ngờ Lam Băng Tuyền sẽ kéo mình, Vân Sở lập tức rơi vào trong lòng Lam Băng Tuyền, trán đập lên ngực của anh ta, cô đau đến mức nước mắt cũng muốn rơi ra rồi.

Vội vàng tách ra, Vân Sở cầm lấy quần áo của Lam Băng Tuyền, từ trong ngực anh ta ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước mang theo tố cáo, bất mãn trừng mắt với Lam Băng Tuyền, giống như bày tỏ kháng nghị đối với hành vi thô lỗ của anh ta.

Nhìn thấy biểu tình cô gái nhỏ của Vân Sở, hô hấp của Lam Băng Tuyền bị kiềm hãm, ngực bắt đầu kịch liệt lên xuống, nhìn cô gái nhỏ xinh mà lại vô cùng mềm mại trong lồng ngực mình, cái miệng nhỏ nhắn kia hơi hơi bĩu ra, lóe sáng mê người, giống như dụ dỗ anh ta nhấm nháp một phen.

Tay Lam Băng Tuyền gắt gao nắm ở eo Vân Sở, cứ như vậy cúi đầu, nhìn cô. Trong đôi mắt lạnh lùng kia chẳng biết lúc nào đã nhiều hơn vài phần nhu tình, hai mắt thâm thúy, giống như muốn hút người khác vào trong đó.

Ngực anh ta kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, môi mỏng khẽ nhếch, gương mặt tuấn mỹ vô song, giờ phút này bốc cháy đỏ rực.

Vân Sở vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình như vậy của Lam Băng Tuyền, đáy mắt anh ta ôn nhu, như là một cái động đen, có thể hút toàn bộ mọi thứ vào trong, làm cho Vân Sở nhìn đến thất thần.

Mãi cho đến...

Mặt Lam Băng Tuyền từ từ tiếp sát, gương mặt tuấn mỹ, cương nghị mang theo dịu dàng kia, từ từ tới gần cô. Bỏ qua hơi thở lạnh lùng, thì có vẻ anh dễ tiếp xúc hơn rất nhiều, đáy mắt dịu dàng, lại càng làm cho người khác không thể bỏ qua.

Trong giây phút Vân Sở thất thần, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt truyền đến một hơi thở xa lạ, sau đó môi cảm thấy ấm áp, lập tức đã bị một đôi môi mỏng khêu gợi hôn.

Trong nháy mắt đó đại não xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi, Vân Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt này, cảm nhận được hơi thở xa lạ trên người anh, đại não nháy mắt tỉnh táo lại.

Cô mạnh mẽ đẩy lồng ngực vững chắc của Lam Băng Tuyền ra, Vân Sở đỏ mặt, tức giận nói: "Lam Băng Tuyền, anh làm gì thế?"

Đáng chết, rốt cuộc vừa rồi cô bị làm sao vậy, như thế nào lại, để cho người này cho...

Lam Băng Tuyền cũng sửng sốt, xúc cảm tốt đẹp bên môi trôi lướt qua, làm cho anh cảm thấy cực kỳ phiền muộn, cực kỳ không vui. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vân Sở, chẳng biết làm sao mà trong lòng lại có cảm giác tức giận.

Lần đầu tiên anh ta chủ động hôn môi một người con gái, cũng là lần đầu tiên bị người đẩy ra, mà người con gái này lại còn là cô, điều này làm cho anh cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng mà, nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Sở, anh lại cảm thấy mình quá xúc động, làm sao có thể lại làm ra loại chuyện như thế này được? Vẻ mặt lúc này của cô, nhất định là sẽ rất chán ghét anh?

Lần đầu tiên Lam Băng Tuyền lo lắng như vậy, chân tay của anh luống cuống, một phen giữ chặt tay cô, bất an mở miệng nói: "Vân Sở, tôi..."

"Bốp." Vân Sở dơ tay, một cái tát đánh vào mặt Lam Băng Tuyền, sau đó tránh thoát khỏi trói buộc của anh, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào tôi, thầy giáo, xin tự trọng."

Dứt lời, cô coi như không thấy Lam Băng Tuyền đang ngây ngốc, giận dữ xoay người, nhưng không chạy vào sương phòng cách đó không xa, mà là đi nhanh tới toilet nữ.

Cái tên Lam Băng Tuyền này, đã xảy ra chuyện gì, làm sao có thể, làm sao có thể...

Cô nhắm mắt lại, cắn môi, lại nghĩ tới cảm giác xa lạ vừa rồi kia, dường như trên môi mình còn có một loại hương vị xa lạ. Điều này làm cho cô cảm thấy rất không thoải mái, cúi đầu tới trước vòi nước, rửa sạch miệng mình, nhân tiện cũng rửa sạch mặt một lần, Vân Sở mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Mở cửa, Vân Sở cố gắng giữ vững tinh thần, trong lòng hết lần này đến lần khác không ngừng tự nói với chính mình, vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, cô không cần để ý chuyện của Lam Băng Tuyền, sớm một chút quay về sương phòng tìm Thượng Quan Triệt.

Nhìn thấy Thượng Quan Triệt, cô sẽ an tâm hơn, đúng, cô muốn gặp Thượng Quan Triệt. Không biết vì cái gì, mỗi lần tâm loạn không biết làm sao, việc đầu tiên cô nghĩ tới là muốn gặp Thượng Quan Triệt.

Nhưng khi cô vừa đi tới nơi, lại gặp được Lam Băng Tuyền ở trước cửa, cùng với Thượng Quan Triệt đang đứng sóng đôi với Lam Băng Tuyền!