Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 87




Edit: Phong Nguyệt

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Đèn hoa mới lên, các ngọn đèn trong thành phố giống như bị lây nhiễm, cùng lúc được thắp sáng, chiếu sáng trưng cả thành phố, giống như ban ngày.

Lúc này, Đào Nguyên Hải chính là chỗ làm ăn tốt nhất, đây là thời điểm khách nhiều nhất.

Mặc kệ là phòng khách an tĩnh ưu nhã hay là đại sảnh ồn ào ầm ỹ, cũng đầy ắp cả người, đủ loại người, mặc dù cách ăn mặc không giống nhau, sau khi trải qua một ngày làm việc vất vả, muốn buông xuống mọi phiền não, thì nên tới nơi này tiêu khiển, tìm kiếm an ủi.

Lúc này, Vân Sở cùng với Kim Lan Nhược tiến vào, theo người đàn ông ngồi ở trong một góc phòng yên tĩnh.

Người đàn ông hình như cảm thấy có hứng thú với Vân Sở, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Sở.

Mà Vân Sở giống như là không phát hiện gì hết, khóe miệng khẽ nhếch, trò chuyện cùng người đàn ông được gọi là A Long, lại nói cái gì đó cùng Kim Lan Nhược, nụ cười xinh đẹp, đáy mắt của A Long từ từ dấy lên vẻ dâm đãng. Vân Sở mơ hồ có thể cảm thấy cặp mắt lưu luyến kia nhìn cơ thể của cô, giống như đang lăng trì thân thể cô mỗi một tấc vậy.

Cô cực kỳ không thích cảm giác như thế, nếu không phải là người đàn ông này còn hữu dụng, cô đã sớm một phát đạp chết hắn.

Ho khan hai tiếng, Vân Sở bưng ly rượu lên đáp lại A Long, "Anh Long, tôi mời anh."

"Được, tửu lượng của mỹ nhân không tệ nha." A Long cười, cặp mắt lưu luyến kia thỉnh thoảng chiếu lên người của Vân Sở cùng với Kim Lan Nhược.

Kim Lan Nhược cảm thấy được ánh nhìn kinh tởm của người đàn ông kia, nhưng là, hôm nay mục đích của cô là tiếp cận Vân Sở, tốt nhất là trực tiếp chuốc say cô ta, nói như vậy có thể tiết kiệm được nhiều việc. Cho nên, mặc dù cảm thấy ghê tởm, cô không vội vã rời đi, ngược lại bưng ly rượu lên kính Vân Sở cùng với A Long nói: "Sở Sở, anh Long, cạn ly."

"Cạn ly......"

Ba cái ly đụng vào nhau, rồi rối rít ngửa đầu uống thứ chất lỏng trong suốt kìa  vào.

Không có ai phát hiện, thật ra Vân Sở không có uống rượu, mà là thừa dịp lúc bọn họ không chú ý, đổ rượu vào bên trong tay áo của mình, sau đó khoanh tay lại, dưới ngọn đèn lờ mờ, khiến những chất lỏng kia chảy xuống trên đất không một ai chú ý tới.

Vân Sở nhìn chai rượu đỏ trên bàn đã uống xong, khẽ lắc đầu, nói: " Uống nhiều quá, ai, tôi đi toilet cái."

A Long đứng lên, thấy bộ dáng của Vân Sở có chút không ổn, liền nhân cơ hội đỡ cô, tay thô bỉ nhân cơ hội sờ soạng trên người của cô.

Vân Sở ung dung thản nhiên tránh ra, khiến A Long chụp hụt, cô lại cười, đá lông nheo với A Long rồi nói, "Anh Long, anh tiếp bạn của tôi đi, tôi lập tức trở lại nha."

Thấy dáng vẻ quyến rũ của Vân Sở, A Long lập tức bị mê hoặc làm cho thần hồn điên đảo, cuống quít gật đầu, "Tốt tốt, đi đi, nhanh lên một chút rồi trở lại."

Một khắc kia Vân Sở vừa xoay người, khóe miệng chứa nụ cười liền giấu đi, đáy mắt chỉ có chán ghét cùng với lạnh lẽo. Cô đi tới quầy rượu, yêu cầu gặp ông chủ của quán rượu này, nhưng trước quầy ba  người bán rượu lại nói cho cô biết, có yêu cầu gì trực tiếp có thể nói ra, ông chủ bọn họ đã lên tiếng, mặc kệ là cái gì, cũng có thể thỏa mãn cô.

Vân Sở kinh ngạc nhìn người kia, có chút đoán không ra người ông chủ này là có ý gì. Hắn làm sao biết cô hôm nay sẽ đến, làm sao biết cô sẽ cần giúp đỡ đây? Người ông chủ này rốt cuộc là ai, hình như hắn, nắm rõ chuyện của cô trong lòng bàn tay vậy?

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những thứ này, ban đầu ông chủ kia đã đồng ý với cô, có thể thỏa mãn cô ba yêu cầu, lần trước giúp cô một lần, còn dư lại hai lần. Cho nên, cô gật đầu một cái, mở miệng nói, "Một lát nữa, đưa bàn bên kia thêm 3 ly rượu Cocktail đặc biệt khác lúc nãy."

Người bán rượu ngẩn người, ngay sau đó hiểu ý tứ gật đầu một cái, "3 ly?"

Cô lại còn muốn  rượu Cocktail "Đặc biệt"  nữa sao?

"Không sai." Cô nói xong, ung dung thản nhiên đưa một ít bao đồ cho người bán rượu, sau đó làm bộ như rất choáng váng, dựa vào quầy rượu thở dốc một hồi, mới tiếp tục đi tới phòng rửa tay.

Vân Sở vừa rời đi, một bàn này liền chỉ còn lại A Long cùng với Kim Lan Nhược.

Mặc dù Kim Lan Nhược cảm thấy cái người A Long này không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng cái ánh mắt của người đàn ông nhìn Vân Sở quá trực tiếp, nếu nói người đàn ông này đối với Vân Sở không ý gì, đó là không thể nào, cho nên, cô ta tính toán nhân cơ hội lợi dụng người đàn ông này một chút.

Kim Lan Nhược đang tự hỏi, không có mỹ nữ làm bạn A Long liền đi tới bên người của cô, nhìn một thân trang phục màu trắng, khuôn mặt được trang điểm, xinh đẹp động lòng người, ánh mắt có chút cao ngạo, dáng người thon thả, thật là khiến cho tâm hắn nhộn nhạo.

Nhất là, nếu so bộ ngực với Vân Sở thì lớn hơn rất nhiều, mặc dù Vân Sở so với Kim Lan Nhược thì tốt hơn rất nhiều, một người đàn ông thường luôn dùng nửa người dưới để suy nghĩ, thấy dáng người đầy đặn của Kim lan, đáy mắt hắn hiện lên dâm đãng. Cười nói, "Tiểu thư, sẽ không để ý tôi quấy rầy cô cùng với Sở Sở chứ?"

Mới vừa nghe được Vân Sở nói cô là bạn, lại nghe được cô gọi nhũ danh của Vân Sở, cho nên hắn cũng học theo bộ dạng của Kim Lan Nhược gọi nhũ danh của Vân Sở.

Như thế cũng vừa khớp để Kim Lan Nhược nhận định rằng người đàn ông này có quen biết với Vân Sở, hơn nữa đối với Vân Sở rất có hứng thú. Vì vậy, cô cười nói, "Làm sao biết chứ? Sở Sở cũng thiệt là, cô ấy cũng chưa từng nói với tôi tại sao lại quen biết một người ông sức quyến rũ giống như là anh Long đây? Còn nói đã là bạn nhiều năm như vậy rồi, đều chưa từng giới thiệu cho tôi lấy một người, thật là quá không cho mặt mũi."

Kim Lan Nhược nói những lời này chính là muốn thử dò xét người đàn ông này, muốn biết Vân Sở cùng người đàn ông này có quan hệ tốt đẹp bao nhiêu, có biết chuyện của cô cùng với Vân Sở hay không. Ngoài ra còn có một mục đích đúng là tiết lộ Vân Sở cũng có hứng thú với hắn, không chịu giới thiệu hắn cho người khác biết.

Chỉ là, lời này A Long lại nghe được, liền rất có một loại ghen ghét, ý vị ghen tỵ.

Hắn giang tay ra, muốn ôm bả vai của Kim Lan Nhược, cười nói, "Bây giờ không phải là biết sao? Nhược Nhược tiểu thư, yêu thích tôi như vậy sao?"

Kim Lan Nhược có chút buồn nôn khi người đàn ông này chạm vào, nhẹ nhàng né tránh, cười duyên nói, " Dáng dấp của anh Long ngọc thụ lâm phong, đẹp trai lịch lãm, có cô gái nào mà không thích chứ."

Ý của cô ta là muốn nói Vân Sở sẽ thích hắn, tính toán một lát nữa Vân Sở trở lại để cho hắn đi quấn lấy Vân Sở. Nhưng A Long lại cảm thấy cô ta rất thích câu nói này của hắn, mà cô ta lại cự tuyệt, nhìn giống như là muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Hắn cũng không nóng nảy, nhìn rãnh sâu trước bộ ngực của cô ta, nhất thời liền có chút không nhẫn nại được dục vọng của nội tâm, đưa tay bưng ly rượu của Kim Lan Nhược lên, ngón tay bất động thanh sắc đụng vào vành ly, mới đưa đến tay của cô, nói: " Ha Ha, Nhược Nhược thật là nể tình, cạn ly."

Kim Lan Nhược do dự một chút, nhìn người đàn ông này cười đến híp cặp mắt, lại thấy Vân Sở đã ra khỏi toilet, đang từ từ đi trở lại, liền nhận lấy cái ly, ngửa đầu uống một hớp, rồi sau đó cố làm mình say tựa vào trên ghế sa lon, lắc đầu nói, "Không được, anh Long, tửu lượng của tôi không tốt, một lát nữa, hãy để cho Sở Sở cùng uống với anh đi."

Kim Lan Nhược không có để ý đến, vốn cô mặc áo hở gần tới ngực, như vậy ngã xuống một cái, hai luồng trắng noãn liền lộ ra hơn phân nửa, khiến cặp mắt của A Long đều nhìn thẳng, không ngừng liếm môi, thiếu chút nữa không nhịn được nhào qua.

Lúc này Vân Sở đã trở về chỗ ngồi của mình, mà 3 ly rượu Cocktail cũng được đưa tới.

Vân Sở nhận lấy một ly trong số đó, cô nhìn chằm chằm Kim Lan Nhược đang mất hồn nhưng lại nói chuyện với A Long: " Anh Long, anh thật lợi hại, nhanh như vậy Nhược Nhược đã bị anh chuốc say rồi?"

A Long nghiêng đầu, lướt nhìn qua ngực bằng phẳng của Vân Sở, cuối cùng cảm thấy trong lòng hắn nổi lên chán ghét khi nhìn ngực bằng phẳng của Vân Sở, vì vậy, sự hăng hái của hắn đối với Vân Sở giảm đi rất nhiều, nhận lấy ly rượu, nhìn Kim Lan Nhược nằm ở một bên, đáy mắt tràn đầy tham lam.

"Tiểu thư Sở Sở quá khen, tôi mời cô......"

Vân Sở cùng với A Long cụng ly, ngay sau đó hai người ngửa đầu cùng nhau uống rượu xuống. Gần như là đồng thời, vẻ mặt của Vân Sở không thay đổi, không đợi A Long tới đây, cô liền lập tức bắt đầu nôn ra một trận, vừa nôn ọe vừa thật nhanh lần nữa hướng phòng vệ sinh mà chạy đi.

A Long thấy Vân Sở rời đi, bĩu môi, nghĩ thầm, tửu lượng cũng kém quá đi? Như vậy đã say rồi, còn dám ra ngoài trêu chọc đàn ông?

A Long cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, vẫy vẫy đầu, cúi đầu nhìn người đang nằm, Kim Lan Nhược đã bị hắn bỏ thuốc, đưa tay ôm lấy cô, cười nói, "Bảo bối, say rồi sao?"

Kim Lan Nhược vốn là giả say, thừa dịp Vân Sở cùng A Long đang nói chuyện phiếm, cô ta sẽ phát tín hiệu cho Triệu Nhược Nghiên, để cho con bé đó lập tức tới ngay xem kịch vui. Không ngờ, lúc này bị A Long ôm lên, cảm giác toàn thân bất lực, có chút nhẹ nhàng.

Cô ta lắc đầu, muốn tránh khỏi A Long, lại cảm thấy cả người đều rất nóng, hơn nữa, cô ta lại có chút khát vọng với tay lạnh ngắt của A Long khi chạm vào.

Cô ta mơ mơ màng màng tựa vào trong ngực của A Long, trong lòng dấy lên dự cảm xấu.

Chuyện gì xảy ra, thân thể của cô ta làm sao lại như vậy? Chẳng lẽ, là con tiện nhân Vân Sở kia bỏ thuốc ả?

Không thể nào, cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vân Sở, Vân Sở hoàn toàn không có cơ hội động tay động chân, Vân Sở mới vừa đi vào toilet, rất không có khả năng ra tay, duy nhất có khả năng là, người đàn ông bên cạnh này rồi.

Kim Lan Nhược cắn môi, ngẩng đầu lên, hung hăng đẩy A Long ra, nhìn hắn chằm chằm nói: " Anh...Anh tính làm cái gì?"

A Long thấy mặt cô ta đỏ tới mang tai, ánh mắt mê ly, biết được dược vật bắt đầu có tác dụng, nhếch miệng cười nhàn nhạt, nói: " Tôi có thể đối với cô làm cái gì đây? Cũng chỉ là thêm chút đồ trợ hứng cho chúng ta thôi."

Nói xong, hắn lần nữa ôm lấy Kim Lan Nhược, cúi đầu liền hôn lên mặt cô.

Một mùi rượu nồng nặc kèm theo hơi thở thối từ trong miệng của hắn, khiến cả người của Kim Lan Nhược nổi lên một tầng da gà, cô ta giận dữ nhìn chằm chằm A Long, liều mạng giãy giụa, tức giận muốn kêu lên, lại phát hiện miệng mình bị ngăn chặn. Lúc này, sau lưng còn đưa ra một đôi tay, bắt được tay cô ta, sau đó, lồng ngực của cô cũng bị người từ phía sau đè lại......

Kim Lan Nhược cảm thấy một cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày đang trào lên cuồn cuộn, thiếu chút nữa thì không nhịn được phun ra. Nhưng bởi vì miệng bị người ngăn chặn, sau lưng còn có một đôi tay đang sờ lung tung muốn làm gì thì làm, cô ta không thể động đậy, thậm chí ngay cả mắng chửi người đều mắng không được, mà thân thể của cô đang nóng hầm hập, khi người đàn ông này đụng vào cảm giác rất thoải mái.

Nội tâm cùng với cảm xúc mâu thuẫn với nhau, khiến Kim Lan Nhược lọt vào bên bờ biên giới sắp sụp đổ.

Vân Sở mới vừa vội vội vàng vàng đi vào phòng vệ sinh, bây giờ đã đổi lại một thân đồng phục rất hợp với cô, tóc dài buộc lên, cô tẩy trang, thực chất xem ra có khác biệt rất lớn, nếu không phải Kim Lan Nhược cực kỳ quen thuộc cô, chỉ sợ căn bản không ai nhận ra cô.

Cô đứng ở trong quầy bar, một bên điều động, một bên nhìn kịch hay đang xảy ra cách đó không xa, khóe miệng mang theo nụ cười xinh đẹp.

Không biết qua tối hôm nay Đường Dịch Phong có còn muốn Kim Lan Nhược hay không? Hừ! Lại muốn làm quen với cô, lại nghĩ biện pháp xuống tay với cô? Vân Sở cô đâu phải đồ ngốc, sẽ tùy cho bọn họ tính toán hãm hại mình? Lần này, cũng phải cho họ nếm thử một chút tư vị bị tính kế.

Cách đó trong một góc không xa, Kim Lan Nhược bị hai người đàn ông này trước sau tấn công, cộng thêm bản thân liền trúng phải thuốc, không thể nào phản kháng được, chỉ có thể thừa nhận cho bọn họ tất cả.

Không bao lâu, bên kia đã nghe được tiếng gào khổ sở của Kim Lan Nhược, Vân Sở đang ở chỗ rất xa cũng nghe thấy được, người đàn ông tên A Long  đang thản nhiên hung hăng cắn ngực của Kim Lan Nhược, cắn đến chảy máu ra rồi, Kim Lan Nhược ăn đau thét chói tai không dứt.

Nhưng dù sao ở đây cũng là nơi công cộng, A Long cùng đồng bọn của hắn chỉ là dạy dỗ Kim Lan Nhược một phen, liền cùng nhau đỡ cô ta, đi vào trong phòng của câu lạc bộ Đào Nguyên.

Tròng mắt của Vân Sở xoay chuyển, vừa nghĩ tới như thế nào mới có thể thấy màn đặc sắc trong gian phòng kia, lại đột nhiên rơi vào trong lòng ngực ấm áp của ai đó.

Mặt Vân Sở liền biến sắc, vừa định động thủ, lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nghiêng đầu, đối mặt là một đôi mắt phượng màu nâu, ngay sau đó, khóe miệng của Vân Sở lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Đại thúc, sao anh lại tới đây?" Vân Sở xoay người, kích động hỏi.

Thượng Quan Triệt có chút tức giận lấy tay ôm chặt mặt của cô, trừng mắt nói: " Lần sau nếu để cho tôi thấy được em cùng với những thứ đàn ông không đúng đắn dựa vào gần như vậy, em sẽ biết tay tôi."

Ặc, anh nhìn thấy rồi hả? Anh đến đây lúc nào?

Vân Sở có chút vô tội nhìn Thượng Quan Triệt, giải thích, "Em đây đang thả dây dài câu cá lớn đấy?"

"Mặc kệ là cá gì, cũng không cho phép lấy thân mình làm mồi, nếu không......" Thượng Quan Triệt nói xong, liền cúi đầu bắt đầu cắn lỗ tai nhỏ của cô.

Hình như anh rất thích cắn lỗ tai của cô, mỗi lần đều rất tập trung, rất hưởng thụ, mà Vân Sở bị anh làm cho chóng mặt vì chỗ đó là vùng mẫn cảm của cô.

Nhưng là lần này Vân Sở lại đẩy Thượng Quan Triệt, "A Triệt, đừng nghịch nữa, chúng ta xem kịch vui cái đã."

Thượng Quan Triệt vẫn chưa thỏa mãn dễ gì buông cô ra, nụ cười xinh đẹp trong mắt mang theo một tia cợt nhã, hỏi, "Em lấy cái gì đi xem kịch hay? Đi chỗ nào nhìn?"

Vân Sở có chút nổi giận bĩu môi, dường như, thật vẫn không có chỗ để đi rồi, chẳng lẽ muốn dùng yêu cầu cuối cùng mà người ông chủ nơi này cho cô hay sao?

Vân Sở ngước mắt, nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt của Thượng Quan Triệt, ngay sau đó cười lấy lòng nói: " A Triệt, anh có biện pháp, có đúng hay không?"

Thượng Quan Triệt nhíu mày, ôm cô vào trong ngực, cười một tiếng, "Đương nhiên là anh có biện pháp, chỉ là, anh được lợi gì?"

Chỗ tốt? Yêu nghiệt này, thật đúng lúc mọi thời điểm đều không quên muốn đòi phúc lợi, cũng được, hiện tại quan trọng hơn là nhanh đi xem một chút nhìn kết quả của Kim Lan Nhược, sau đó, chờ một lát dường như còn có một người nữa cũng sẽ tới đây. Có thể một hơi giải quyết hết hai chuyện này, đó là tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Vân Sở ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái trên môi đỏ mọng của Thượng Quan Triệt, thật nhanh mau tránh ra, cười nói, "Được rồi, hôn cũng hôn rồi, mau dẫn em đi."

Thượng Quan Triệt làm sao sẽ cứ như vậy bỏ qua cho cô, một tay vòng ôm lấy cô, hung hăng gặm một trận, mới thõa mãn lôi kéo cô lên lầu.

Trước khi đi, Vân Sở nói với người bảo vệ: "Lát nữa nếu thấy tiểu thư nhà họ Triệu tới, nhớ nói cho cô ta biết một tiếng, nói Kim tiểu thư ở trên lầu trong phòng đợi cô ta, số phòng là 408, phải nhớ kĩ đấy."

Người bảo vệ liếc mắt nhìn Thượng Quan Triệt, gặp được cái gật đầu của Thượng Quan Triệt, liền cười nói, "Dạ, Vân tiểu thư xin yên tâm."

Vân Sở đi theo Thượng Quan Triệt cùng đi đến lầu cao nhất, trực tiếp đi vào một căn phòng. Lần trước cô đã tới đây, chắc là phòng làm việc của ông chủ nơi này, nhìn dáng vẻ, hình như là phòng quan sát.

Đi vào, quả nhiên Vân Sở liền thấy bên trong toàn là video theo dõi. Từng một ô nhỏ phát hình mọi người bất kể căn phòng nào, hình ảnh rất là đặc sắc.

Vân Sở nhìn màn hình lớn được gắn trên tường, khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, Cái câu lạc bộ Đào Nguyên này cũng thật giảo hoạt, những căn phòng này không phải là không cho phép theo dõi sao? Tại sao nơi này đều có thể thấy hết tình hình nội bộ bên trong căn phòng vậy? Đây chính là phạm pháp nha......

Thượng Quan Triệt ôm cô ngồi xuống trên ghế sa lon, ôm cô vào trong ngực, miễn cưỡng cầm điều khiển từ xa, nói: "Yên tâm đi, nơi này sẽ không tùy tiện quay chụp đồ vật đâu, hơn nữa, đây là phòng quan sát tư nhân, sẽ không có người ngoài thấy những thứ đồ này."

Vân Sở cau mày, lời anh nói bên trong nghe được một chút đầu mối. Anh ta nói nơi này là phòng quan sát tư nhân, người ngoài sẽ không thấy? Vậy anh cùng với cô, không tính là người ngoài sao?

Cái chỗ này là lầu cao nhất, tầng cao nhất không phải chỗ ở của ông chủ Đào Nguyên sao? Tại sao Thượng Quan Triệt lại có thể dễ dàng ra vào như vậy?

Nhìn thấy Vân Sở đang dùng vẻ mặt khó hiểu, Thượng Quan Triệt không giải thích cho cô cái gì hết, đè điều khiển từ xa trong tay lại, Kim Lan Nhược ở căn phòng 408 hình ảnh được phóng lớn, tràn đầy cả màn hình.

"A buông ta ra, không cần......" Từ trên màn hình truyền ra giọng nói thống khổ của Kim Lan Nhược, khiến Vân Sở không khỏi hướng tầm mắt nhìn màn ảnh lớn này.

Chỉ thấy trên màn ảnh, chiếc váy đầm màu trắng mà Kim Lan Nhược mặc đã được cởi bỏ, lộ ra thân thể trần truồng, cô ta bị ném ở trên giường lớn, chiếc giường có thể nằm hơn mười người, bên cạnh quần áo của hai người đàn ông cũng được cởi bỏ, một người trong đó, chính là A Long mới uống rượu cùng Vân Sở vừa rồi.

"Khà khà, không cần? Cô chắc chắn là cô không cần chứ?" A Long nhìn dáng vẻ cực kì khổ sở của Kim Lan Nhược, đáy mắt lóe lên tia tham lam dục vọng.

"Anh Long, đừng nói nhảm, mau tới, một lát nữa còn có huynh đệ muốn đi qua đấy." Người đàn ông bên cạnh A Long nhìn Kim Lan Nhược, có chút không kịp chờ đợi mà thúc giục.

"Không vội, chúng ta cứ việc chơi trước, cũng không thể nhanh như vậy để cho cô ta thỏa mãn. Thuốc kia rất mạnh, một lát nữa lão tử muốn cô ta chủ động nhào tới cầu xin lão tử cho cô ta." A Long cười hả hê, cúi đầu, để lại từng cái dấu răng nhàn nhạt trên làn da trắng noãn.

"A......" Kim Lan Nhược cảm thấy ngực đau xót, sợ hãi lớn tiếng kêu lên, vốn là đang mất đi lý trí cũng bị kéo trở lại, nhìn bộ ngực đáng tự hào của cô ta, vậy mà lại bị cắn tạo ra nhiều dấu răng thật sâu, chảy máu rồi, thân thể cô t run rẩy lên.

Tại sao có thể như vậy, những người này là ai, thật là đau......

Cô ta khổ sở giữ lại nước mắt, nước mắt cùng mồ hôi đã ướt đẫm trên gò má của cô ta, xem ra cô ta hết sức chật vật. Tóc dài tán loạn, son phấn trên mặt rơi ra, trên mặt lộ ra mấy vết sẹo xem ra hết sức dữ tợn.

May mà hai người đàn ông này không có ngẩng đầu, nếu không sẽ bị bộ dáng này của cô ta hù dọa.

Vân Sở nhìn cái người được gọi là A Long không ngừng cắn Kim Lan Nhược, cô dựa vào trong ngực của Thượng Quan Triệt, trầm lặng nói, "Thật là so với chuyện nghe được kể lại còn ác hơn."

Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Triệt, nhìn một màn trước mắt kia, không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh, "Đây đã là lợi cho cô ta rồi, thù lần trước còn chưa báo đấy."

Vân Sở ngước mắt, nhìn tia lạnh lẽo trong mắt của Thượng Quan Triệt, cười nói, "Đúng vậy a, cho nên phía sau em còn chuẩn bị lễ vật tốt hơn cho cô ta."

Thượng Quan Triệt cúi đầu nhìn tiểu nha đầu như chim non nhỏ đang co rút vào người của mình, thấy đáy mắt của cô cũng là vẻ lạnh lẽo, không khỏi có chút đau lòng, nói: "Nhóc con, những chuyện như vậy sau này giao cho người khác đi làm là tốt nhất."

Vân Sở hiểu ý của anh chỉ vì chuyện cô chủ động đi quyến rũ A Long, nhìn hình ảnh Kim Lan Nhược bị ngược đãi trước mắt, cô cũng có chút đau lòng cùng với sợ hãi. Nhưng là, nếu không phải chính cô ra tay, Kim Lan Ngược làm sao sẽ mắc câu đây?

Thật ra thì, buổi chiều hôm nay từ phòng làm việc của Thượng Quan Triệt đi ra cô liền bắt đầu chuẩn bị.

Trước đó cô từng nghe đến trong câu lạc bộ Đào Nguyên có một bầy lưu manh làm xằng làm bậy, đó là một đám người đàn ông đều làm chuyện phi pháp, bởi vì trong nhà có tiền có thế, cho nên thường ở chỗ này quyến rũ những cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đến đây uống rượu, chỉ cần những cô gái kia một chân theo bọn họ uống rượu, mặc kệ là ai, bình thường đều sẽ bị bọn họ chuốc say, nếu như không say, cũng sẽ bị bỏ thuốc.

Sau đó, những cô gái kia đều sẽ bị kéo dài tới 408 thật ra đó là căn phòng có cái giường rất lớn, một nhóm người liền bắt đầu hưởng dụng.

Lời đồn đãi những người này hết sức tàn bạo, bình thường những cô gái bị ngược đãi ngày hôm sau đều là bò đi ra, hơn nữa, coi như những nhà quý tộc kia làm cho những cô gái trẻ chết, báo cảnh sát, cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì.

Thời gian trước đó cô có để Vân Hàn cùng với Lương Hạo đi thăm dò những người đàn ông này, mới biết cái người gọi là A Long  lại là con trai của  Bộ Quốc Phòng ở Kinh Đô. A Long từ nhỏ không học hành không nghề nghiệp, mối quan hệ với cha hắn cũng không tốt, nhưng là dù sao cũng là cha con, con trai xảy ra chuyện, người làm cha dĩ nhiên sẽ vì hắn giải quyết tốt.

Chỉ cần cha hắn nói một câu, những quan viên phía dưới, có người nào dám động tay động chân với con ông ta chứ?

Cho nên trước đó cũng có một ít con gái nhà giàu bị ngược đãi cho đến chết, báo cảnh sát, kết quả đều không giải quyết được gì.

Dĩ nhiên, ở trong đây cũng có rất nhiều kỹ nữ, A Long sau khi chơi xong liền bán ra ngoài, giống như nhà người nào có tiền thì được cô gái trong sạch, bình thường sẽ không tùy tiện đụng.

Lần này sở dĩ động đến Kim Lan Nhược, nhưng cũng bởi vì cách ăn mặc của Vân Sở cùng với Kim Lan Nhược có chút tương tự với kỹ nữ nơi này, cộng thêm Vân Sở động tay động chân trong ly rượu của A Long, hắn không muốn động vào Kim Lan Nhược cũng thật khó.

Vân Sở giải thích rõ ràng, A Long bình thường vào thời gian này xuất hiện tại nơi này, có  một chút tướng mạo luôn xuống tay với mấy cô gái khả ái xinh đẹp. Hơn nữa, bởi vì bọn họ đều là một đám trư bằng cẩu hữu(một đám vừa heo vừa là chó) cùng tiến lên trên thân thể một người con gái, phương pháp đó có thể nói là vô cùng tàn bạo.

Nghe nói, cái căn phòng 408 đó, có đạo cụ để ngược đãi các cô gái, đầy đủ mọi thứ, nghe nói, những người đàn ông này thích chơi nhất chính là S.M, nghe nói, cô gái nào bị bọn hắn chơi qua, nếu là còn có thể sống được ra ngoài, vậy cũng sống không quá ngày hôm sau.

Các loại chuyện được kể lại này, khiến Vân Sở quyết định tối nay liền xuống tay với Kim Lan Nhược.

Cô cố ý tiết lộ tin tức cho người khác biết tối nay cô sẽ đến đây, sau đó sẽ nhân cơ hội dẫn dụ A Long mắc câu, sau khi A Long mắc câu, liền đến phiên Kim Lan Nhược.

Như vậy liên tiếp xuống kế hoạch, Kim Lan Nhược không bị lừa mới là lạ.

Trên màn ảnh, Kim Lan Nhược đang gào thét, mỗi một tiếng đều tê tâm liệt phế, đau đến không muốn sống. Ở trong sự khổ sở, Kim Lan Nhược vẫn không quên mắng Vân Sở là tiện nhân, nói là bị cô làm hại.

Vân Sở cười lạnh, Thượng Quan Triệt ở một bên đóng video lại, ôm cô nói, "Tốt lắm, một lát nữa nhìn lại."

Vân Sở gật đầu một cái, cười nói, "Đại thúc, anh có cảm thấy em rất tàn nhẫn hay không?"

"Nha đầu ngốc, nương tay với kẻ địch, là tàn nhẫn với chính mình......" Thượng Quan Triệt thở dài, nhẹ nhàng xoa tóc của cô, cười nói, "Tôi nói lại một lần nữa, lần sau có chuyện như vậy nữa, đều không tự ý đi làm."

Vân Sở le lưỡi một cái, cười lấy lòng  nói: " Đã biết rồi."

Dứt lời, lại nhíu mày, hỏi, "Làm sao anh biết em ở nơi này?"

"Muốn biết em đang ở đâu còn không dễ dàng sao, buổi trưa em không phải là len lén đi theo hai cô gái kia sao? Chắc hẳn em cũng  nghe được đoạn nói chuyện của hai người họ, tính toán tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước thì có lợi), cho nên tôi liền tới."

Thật ra thì Triệu Nhược Nghiên vừa về nước, Thượng Quan Triệt đã biết, lần trước ở trong bữa tiệc, thù còn chưa có đòi lại đâu, tại sao hắn có thể cứ như vậy bỏ qua cho Kim Lan Nhược, nếu không phải là nghĩ tới Kim Lan Nhược sau khi về nước, lại cho cô ta một kích chí mạng, Thượng Quan Triệt ở nước ngoài thời điểm liền có thể giết cô ta đi.

Chỉ là, như vậy thì quá tiện nghi cho Triệu Thủ Trường cùng với Triệu Nhược Nghiên rồi, cho nên hắn nghĩ  ra cái phương pháp này, khiến Triệu Nhược Nghiên mau chóng quay trở về.

Không ngờ Triệu Nhược Nghiên lại  ác tâm như vậy, trở lại liền bắt đầu tính toán với Vân Sở, muốn cùng với Kim Nan Nhược Nhất đối phó với Vân Sở.

Thượng Quan Triệt vốn nghĩ là tối nay đi thu thập hai tiện nhân Triệu Nhược Nghiên cùng với Kim Lan Nhược, chỉ là, thời điểm biết Vân Sở cũng muốn động thủ, hắn liền cho người của mình rút lui, chỉ gọi những người đó phối hợp với Vân Sở, không thể để cho Vân Sở bị thương.

"Đại thúc, anh một mực cho người đi theo em có đúng hay không?" Vân Sở nhìn chằm chằm Thượng Quan Triệt, tức giận chất vấn.

"Nha đầu, em xử oan tôi rồi, cũng chỉ là sau khi Triệu Nhược Nghiên trở về tôi liền tìm người nhìn chằm chằm vào cô ta, cho nên hôm nay mới biết em đi theo sau lưng chuyện của cô ta."

Được rồi, nhìn dáng vẻ uất ức của Thượng Quan Triệt, Vân Sở gật đầu một cái, "Vậy thì tốt, anh mà dám cho người đi theo em, thì anh biết tay em." Cô ghét nhất bị người khác giám sát, không có cảm giác được tự do.

"Nha đầu, hiện tại chúng ta là không phải nên làm chút chuyện khác à? Chắc phải một lát nữa Triệu Nhược Nghiên mới đến." Thượng Quan Triệt ôm Vân Sở vào trong ngực, mình tựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt tà mị sâu hoắc nhìn Vân Sở, ánh sáng trong mắt kia, gọi Vân Sở có chút ý loạn tình mê.

"Khụ khụ, đừng có nghịch nữa..., Triệu Nhược Nghiên lập tức sẽ tới ngay." Mặt của Vân Sở đỏ lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn Thượng Quan Triệt một cái, bất mãn kêu lên.

Người này cả ngày cũng chỉ biết nghĩ tới chuyện đó, thật sự là đáng ghét chết đi được.

"Bảo bối, chúng ta đã thật lâu không có......" Thượng Quan Triệt chưa từ bỏ ý định, ôm Vân Sở thật chặt, liền hướng trên cổ cô dựa vào.

Vân Sở bất đắc dĩ nhìn một người như đứa bé đang tựa vào trong lòng ngực mình, lại nhân cơ hội nhẹ nhàng cắn cổ của cô, "A triệt, đừng như vậy nữa..., tối nay em đến nhà anh không được sao?"

"Hiện tại anh rất muốn." Thượng Quan Triệt dứt khoát một tay ôm lấy Vân Sở lên, để cho cô giang chân ở trên người mình, đôi tay trói buộc eo thon nhỏ của cô, thấy trên người cô đang mặc động phục của câu lạc bộ này, nhíu mày nói: " Nha đầu, em là cố ý mặc như vậy? Nếu em thích đồ đồng phục hấp dẫn này, tại sao anh không khiến em vừa lòng đây......"