Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 267




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ biết bao, thật sự là hận anh muốn chết.

Tại Hi thích xem chú cừu vui vẻ, Giang Hạo bật cho bé xem, thằng bé ngồi trên đùi anh, trong không gian chật hẹp, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại hơn.

“Hi Bảo, cháu tên là Hi Bảo à? Là tên thật hay là tên ở nhà thế?”

“Hi Bảo là tên ở nhà của cháu, tên thật của cháu là Kiều Tại Hi.” Kiều Tâm Duy lườm Giang Hạo, Giang Hạo cười tươi rói, không phải em nói ba của đứa trẻ ở Lâm Châu ư, sao thằng bé lại theo họ em vậy? Hay là ba của thằng bé cũng họ Kiều? Ha ha ha. Giang Hạo lại hỏi: “Hi Bảo, ba của cháu đâu?” Mẹ kiếp, Giang Hạo, anh có thôi hay không?!2Kiều Tâm Duy thầm mắng, nếu không phải đang ngồi trên tàu hỏa, cố chắc chắn sẽ ra tay đánh người. Hi Bảo vừa gặm đùi gà vừa xem phim hoạt hình, không hề để phòng chút nào, “Ba bận rộn công việc, không ở nhà.” Giang Hạo hơi hồi hộp trong lòng, hấp tấp hỏi: “Cháu từng gặp ba mình chưa?” “Chưa, mẹ nói ba xấu xí, sợ dọa cháu nên lần nào cũng âm thầm về nhà.”

“...” Đúng là vui buồn lẫn lộn, Giang Hạo nhịn cười không được: “Xem ra ba cháu rất bận bịu, cháu có biết ba của cháu làm nghề gì không?”

“Biết, ba của cháu là thợ kiểm tra công tơ điện.”

“...” Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy một chút, nói khẽ khàng: “Anh thật sự là phục em sát đất.”

Kiều Tâm Duy tức giận quay6đầu đi, phụng phịu nhìn ngoài cửa sổ. Biết ngay là thế mà, biết ngay là thế mà!

Phim hoạt hình kết thúc, Tại Hi vội vàng nói: “Chú cừu vui vẻ mất rồi, chú ơi, mau gọi chú cừu vui vẻ ra đi.” “Được được.” Giang Hạo dạy cậu bé: “Nhìn này, bấm chỗ này là có tiếp rồi... Hi Bảo, ban đêm cháu dám đi ngủ một mình không?” Tại Hi thành thật lắc đầu: “Cháu ngủ với mẹ, mẹ sợ ngủ một mình.” “A, ra thế, tối nào cháu cũng ngủ với mẹ hả? Có khi nào không ngủ với mẹ không?” Tại Hi thành thật lắc đầu. Kiều Tâm Duy đã tức muốn xỉu rồi, con trai ơi con trai, có thể đựng bán đứng mẹ của con nữa được không?! “Hi Bảo, chủ hỏi cháu một vấn đề,0mẹ có dẫn cháu ra ngoài ăn cơm, dạo phố, xem phim với chú nào không? Có từng xem chú cừu vui vẻ không?” “Co.”

Hỏi thuận lợi một mạch, cuối cùng cũng đến câu này, Giang Hạo vô cùng nghiêm túc.

“Chú kia đối xử với Hi Bảo có tốt không?” “Rất tốt ạ, chú ấy dẫn cháu đi công viên chơi trò chơi.”

“Vậy chú ấy đối xử với mẹ tốt không?” “Cũng tốt lắm, chú ấy còn tặng quà cho mẹ nữa cơ.”

“Tặng quà gì?”

“Dạ? Cháu cũng không biết, chú ơi, chú hỏi nhiều quá, có thể để cháu tập trung xem chú cừu vui vẻ không ạ?” Giang Hạo hít sâu một hơi, được rồi, anh cần phải từ từ, sự thật tàn nhẫn này cần phải có thời gian để tiêu hóa. Anh nhìn Kiều Tâm Duy, cô đang nhắm5mắt lại ngủ gà ngủ gật, không biết là buồn ngủ thật hay giả vờ.

Trước khi về, Kiều Tâm Duy có gọi cho Hà Dĩ Tín báo hôm nay cô ngồi tàu cao tốc về Lâm Châu, ngày mai có thể đi làm. Hà Dĩ Tín kiểm tra thông tin của tàu cao tốc nên biết khoảng thời gian hai mẹ con đến trạm. Thế là ở cổng ra, hai người đàn ông không hẹn mà gặp. Lúc này, Tại Hi đang đang dựa vào vai Giang Hạo để ngủ. Hà Dĩ Tin kinh ngạc, cũng hơi xấu hổ.

“Chủ nhiệm Hà, sao anh lại đến đây?” Kiều Tâm Duy cũng kinh ngạc không thôi, anh không nói sẽ đến đón, hơn nữa cô cũng không nói cho anh biết mấy giờ tàu ghé trạm.

Hà Dĩ Tín cười cười nói: “A, vừa hay9anh có chút chuyện ở gần đây, thuận đường đến đón hai mẹ con em, để hai người không cần đổi xe.” Đây là một cái cớ đột ngột nghĩ ra. Hà Dĩ Tín nhìn người đàn ông bên cạnh cô, anh ta tỏa ra khí phách khiến người khác chùn bước, đồng thời cũng toát lên vẻ hào hùng khác hẳn người thường, đứng ở trước mặt anh ta, anh thấy nghẹt thở và dấy lên cảm giác tự ti phức tạp: “Đây là?”

“Anh ấy là...” Kiều Tâm Duy vừa định giới thiệu, lại bị Giang Hạo chen ngang, anh nói: “Tôi tên là Giang Hạo, là chồng trước của cô ấy.” Điều này không sai mà!

Hà Dĩ Tin giật mình thon thót, nụ cười cũng cứng đờ: “A ha ha, chào anh, tôi là Hà Dĩ Tín, đồng nghiệp của Kiều Tâm Duy.” Hai người vui vẻ bắt tay nhau, Giang Hạo cố tình nói: “Chào anh, chủ nhiệm Hà.” Chỉ cần không phải họ Kiều thì đều là bạn cả. Hà Dĩ Tín đáp: “Đi thôi, xe của anh đậu ở bãi đỗ xe.” Kiều Tâm Duy cũng không biết nên nói gì cho phải, dù Hà Dĩ Tín không thừa nhận nhưng chắc chắn anh đến đây để đón cô và Hi Bảo. Cô đành phải nói câu “Cảm ơn”.

Hà Dĩ Tín lái xe, Giang Hạo ngồi ở ghế phụ, Kiều Tâm Duy ngồi phía sau cùng với Tại Hi đang ngủ. Trong xe rất yên tĩnh, không ai lên tiếng cả. Kiều Tâm Duy nhìn hai người đàn ông phía trước, một người là chồng trước mặt dày lưu manh, một người là chàng trai vẫn luôn âm thầm theo đuổi kiêm cấp trên của cô. Bầu không khí này, có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nó đang xấu hổ đến nhường nào.

Giang Hạo dùng một con mắt để đánh giá Hà Dĩ Tín, đường nét khuôn mặt chính trực, đường hoàng, quan trọng là trông anh ta rất trẻ trung, chắc chắn không quá ba mươi tuổi. số tuổi chính là nỗi đau của Giang Hạo, anh lớn hơn Kiều Tâm Duy chín tuổi. Chín tuổi đó, lúc anh ba mười hai tuổi thì cảm thấy không có gì là không ổn khi kết hôn với cô cả, cũng càng không thấy mình già. Nhưng bây giờ anh đã ba mươi bảy tuổi rồi, mà cô lại chỉ mới hai mươi tám, nghĩ thể nào anh cũng cảm thấy mình là trâu già gặm cỏ non.

Giang Hạo đột nhiên cảm thán, mấy năm nay anh đang làm gì vậy chứ?! Xe chạy thẳng từ nhà ga Giang Nam đến Lâm Châu, đây là lần đầu tiên Giang Hạo đến thành phố nhỏ này. Nhàn nhã, bình yên, đó là ấn tượng đầu tiên của anh dành cho nó. Hà Dĩ Tín vẫn lái xe, thấy sắp đến chung cư, Kiều Tâm Duy bỗng nói: “Hà chủ nhiệm, ghé nhà nghỉ trước đi, anh ta ở nhà nghỉ.”

“A, được.”

Giang Hạo không vui, nhưng quay đầu thấy ánh mắt kiên định của Kiều Tâm Duy, anh đành bổ sung một câu: “Đến nhà nghỉ nào gần với chỗ ở của cô ấy nhất.” Hà Dĩ Tín nhướng mắt nhìn Kiều Tâm Duy qua kính chiếu hậu, thấy cô tỏ thái độ vừa giận dữ vừa bất đắc dĩ nhưng không nói gì thêm, anh chỉ đành làm theo.

Nhà nghỉ gần chỗ ở của cô nhất nằm ngay đối diện với công chung cư, nhưng đã đóng cửa rồi, trên cửa còn dán giấy niêm phong. Thấy trời cũng giúp mình, Giang Hạo nhân cơ hội nói: “Trước cứ bể Hi Bảo vào nhà đã, thằng bé ngủ trên xe sẽ lạnh, tối nay anh tìm nhà nghỉ khác là được.” Hà Dĩ Tín lái xe đi vào chung cư, nơi này đã khá cũ, so sánh với chung cư cao cấp mà Giang Hạo ở thì chính là một dãy phòng trọ nghèo xơ xác.

Đến nơi, lúc xuống xe, Hà Dĩ Tín chưa kịp mở miệng thì Giang Hạo đã nói: “Chủ nhiệm Hà, thật cảm ơn anh quá, tối nay cả trẻ con và người lớn đều mệt mỏi, tối mai chúng tôi sẽ mời anh ăn cơm sau.”

“Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện đường thôi.” “Tiện đường thì cũng phải cảm ơn anh, tôi không quen thuộc nơi này, anh cứ chọn địa điểm rồi nói lại với Tâm Duy là được.”

Hà Dĩ Tín còn biết nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu. “Cứ quyết định như vậy đi, anh về nhà chú ý an toàn.”

“...” Anh thật sự chỉ là chồng trước thôi à? “Tầm Duy, vậy anh đi trước.”

Kiều Tâm Duy ôm Tại Hi: “Được, cảm ơn chủ nhiệm Hà, ngày mai tôi đi làm.”

“Được.” Hà Dĩ Tín không có thân phận gì, chỉ đành hậm hực quay về.

Trong hành lang hơi cũ kĩ, góc tường giăng kín mạng nhện, bề ngoài vừa âm u vừa loang lổ vết nấm mốc, là một chung cư cũ từ những năm tám mươi, đã lâu năm rồi. “Để anh bể Hi Bảo cho.”

Kiều Tâm Duy không thèm để ý, đi thẳng lên tầng trên. Đến cửa tầng hai, cố định lấy chìa khóa nhưng nó lại nằm trong ba lô phía sau, một tay cô bể Tại Hi, một tay với ra sau lấy, nhưng mãi vẫn không được. “Để anh lấy, ở đâu?” “Hình như trong túi để điện thoại.”

Giang Hạo kéo ra khóa kéo lấy chìa khóa, cửa mở ra rất nhanh. Nhưng Kiều Tâm Duy lại cướp trước một bước, cản anh lại ở cửa: “Chúng tôi muốn nghỉ ngơi, anh đi tìm nhà nghỉ đi.”

Giang Hạo đau khổ nói: “Anh đi tìm ở đâu đây? Anh không quen thuộc nơi này?”

“Không phải anh muốn biết chúng tôi đang sống ở đâu à, bây giờ anh biết rồi, có thể đi được chưa?”

Đã tới cửa rồi thì anh sẽ không chịu đi đâu, anh giữ cửa, chỉ dùng ba phần sức đã đẩy được cửa ra: “Em mau bể con lên giường ngủ đi.”

Kiều Tâm Duy hết cách, sao mặt người này dày vậy nhỉ?

Giang Hạo đi vào nhìn xung quanh, dù nhà nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ, bên trong rất thoải mái, bàn trà cạnh tường, chỗ để bàn trà còn lót một tấm thảm, bên trên có hai thùng nhựa để đủ các đồ chơi của trẻ em.

Trên tường dán hình hoạt hình, còn có dán hình hươu cao cổ để đo chiều cao. Anh nhếch môi khi nghĩ tới hình ảnh con trai đứng cạnh hươu cao cổ để đo.

Trên bàn trà có rất nhiều sách, có sách học, có tiểu thuyết, còn có truyện tranh thiếu nhi, phân loại rất rõ ràng. Dưới bàn trà để sẵn một cái ghế nhỏ bằng nhựa, anh khom người kéo ghế nhựa ra rồi ngồi xuống, anh nghĩ tới hình ảnh Hi Bảo thường ngồi đây để đọc sách viết chữ. Tầm mắt của anh bị bức tranh dán trên tường hấp dẫn, chỉ là một bức vẽ thú rất xấu, còn có tác cam chuối nho gì đấy nữa, mặc dù chỉ một bức hình nhưng lại đầy đủ mọi thứ.

Mỗi một chỗ một cảnh nơi này đều làm anh kích động không thôi, mắt ế ẩm, ôi, lớn tuổi rồi nên hay hoài niệm.

Kiều Tâm Duy rời khỏi phòng ngủ, thầy Giang Hạo ngồi ở đó, nhịn không được mà nói: “Này, anh lớn vậy mà còn ngồi trên ghế của con, hỏng thì sao? Đây là đồ nhựa, không chắc.” Giang Hạo cười hì hì, nói khẽ: “Hỏng thì anh đền, anh đền.” “Anh mau đi đi, thừa dịp chưa tối thì tìm khách sạn ở.”

“Anh chưa ăn cơm.”

“Trong nhà không có đồ cho anh ăn.”

Giang Hạo không chịu đi, đáng thương nói: “Em ăn gì thì anh ăn nấy, chỉ cần thêm cái bát và đôi đũa là được mà.”